Khoảng đầu chiều Hạ Mạn Thư là người cuối cùng bước ra khỏi phòng họp, tầm tập hồ sơ ra, miệng giật giật cười gượng.
Cô không thể tin được người chồng của cô đã làm một cái báo cáo cực kì tốt thế này, hai chữ "xuất sắc" đỏ thẫm được in lên chữ Bảo của anh, đúng là chồng tốt a!
Cô bước lên xe, quay lại nói với người đang ngồi ghế lái:
- Trần Diệc, ừm Thượng tướng bảo là có đặt một chai rượu gì đó, anh có thể chở em đi lấy không?
Trần Diệc nhíu mày gật đầu:
- Có, em muốn đi mua gì không? Ví dụ như đồ dùng cá nhân chẳng hạn.
Hạ Mạn Thư suy nghĩ một lát rồi thắt dây an toàn vào:
- Vậy sẵn tiện anh đưa em đến tiệm bách hóa nào cũng được, em mua ít đồ.
Cô được Trần Diệc chở quay lại thị trấn, chiếc xe màu xanh rằn ri nổi bật giữa con đường đông đúc.
Anh đỗ xe vào sân của một nhà hàng, tắt máy xe:
- Chị Hạ, ở trong này, anh dẫn em đi.
Hạ Mạn Thư xuống xe, nhìn ngó xung quanh một lúc, nhà hàng đề tên là "Rose" xây dựng theo phong cách Canada, cô theo Trần Diệc đi vào, một nữ phục vụ mở cửa chào hỏi:
- Sĩ quan Trần.
Trần Diệc gật đầu, cất lời:
- Bà chủ đâu?
Nữ phục vụ cười tươi chỉ tay vào phía quầy rượu, anh theo hướng tay của cô đi vào.
Hạ Mạn Thư vẫn im lặng lẽo đẽo theo bóng lưng cao lớn của anh, tiến đến quầy rượu.
Một người phụ nữ tóc vàng mắt xanh da trắng tầm 30 tuổi bước ra, mặc chiếc váy body hai dây màu tím ôm sát lộ ra thân thể nuột nà, vòng nào ra vòng nấy.
Cô thực sự xinh đẹp, trang điểm đậm nhưng không loè loẹt, là hình mẫu của người phụ nữ trưởng thành, cô đến quầy bartender nhìn Trần Diệc, đôi tay cầm điếu thuốc nghi ngút khói, nhìn anh hỏi:
- Đồng chí Diệc, lâu rồi không thấy đến, lần này đến lại dẫn theo cô bé nhỏ nào đây? Không phải lại phá được đường dây buôn bán trẻ em đó chứ?
Trần Diệc ngồi xuống chiếc ghế, kéo chiếc ghế bên cạnh ý bảo Hạ Mạn Thư ngồi xuống, anh vắt chân lên ung dung:
- Một chai Vogue cho Đội trưởng.
Người phụ nữ hút một điếu thuốc rồi phả vào không trung, khói thuốc bay khiến nhan sắc của cô càng lay động lòng người, tựa hồ như Đát Kỷ.
Cô quay lại nói với cấp dưới của mình:
- A Kiệt, vào kho lấy một chai Vogue cho Đội trưởng Dương.
Tên đàn ông cao gầy, tóc dài gật đầu nhanh nhẹn vào trong, cô quay qua rót một ly rượu đỏ đưa đến mặt Trần Diệc:
- Uống một chút?
Trần Diệc lắc đầu, từ chối:
- Ailee, tôi còn phải lái xe.
Ailee cười một cái rồi nhìn Hạ Mạn Thư ngồi khép nép bên cạnh, hất cằm hỏi:
- Ai thế? Đừng nói là giữ lại làm của riêng chứ?
Trần Diệc lắc đầu nguầy nguậy:
- Tôi chưa muốn chết đâu Ailee, là Đội trưởng bảo cô ấy đến lấy rượu.
Ailee ngạc nhiên ồ lên một tiếng, mỉm cười nhìn một lượt Hạ Mạn Thư:
- Tôi còn tưởng Đội trưởng của các anh thích những cô gái mông to ngực lớn, không ngờ sở thích này cơ đấy.
Hạ Mạn Thư khó chịu vì mùi thuốc lá, cô ho khan vài tiếng, cảm thấy thất lễ cô bèn nở nụ cười, em thẹn:
- Chào chị, em là Hạ Mạn Thư.
Ailee lại ngạc nhiên một lần nữa:
- Hạ Mạn Thư? Tên đẹp đấy, giọng cũng rất hay.
Hạ Mạn Thư ngại ngùng gãi đầu:
- Chị cũng rất đẹp ạ!
Lúc này tên đàn ông tóc dài mang một chiếc hộp thuỷ tinh sang trọng ra, ở trong là có một chai rượu vỏ màu bạc đặt ngay ngắn trên chiếc khăn lụa đen.
Ailee cầm lấy nhìn gật đầu hài lòng rồi đưa đến trước mặt Hạ Mạn Thư, hỏi:
- Tiền mặt hay ghi nợ?
Hạ Mạn Thư không hiểu quay lại nhìn Trần Diệc, Trần Diệc gãi đầu giải thích:
- Cô ấy hỏi chị trả tiền mặt hay ghi nợ.
Hạ Mạn Thư hiểu ra rồi vừa lục túi của mình vừa nói:
- Quẹt thẻ ạ.
Ailee nhìn cô bé ngây thơ nhỏ con trước mặt mình, cảm thấy thú vị liền cười lớn:
- Quẹt thẻ? Em biết chai rượu này bao nhiêu không? E là mười cái thẻ của em cũng không thể đủ.
Hạ Mạn Thư tìm được ví, rút ra tấm thẻ đen lúc sáng Dương Lâm Bảo kêu cô cầm đưa ra:
- Dương Lâm Bảo bảo em mang đi lấy rượu, em không biết là bao nhiêu, nếu không đủ thì để em nói với chú ấy.
Ailee và mấy thuộc hạ phía sau nhìn thấy tấm thẻ đen mà sảng hồn, tấm thẻ quyền lực như thế mà Dương Lâm Bảo dám đưa cho cô bé này, rõ ràng thân phận của cô là không đơn giản.
Ailee cẩn thận mở một ngăn tủ rút đôi bao tay y tế đeo vào rồi cận trọng cầm chiếc thẻ đen có hai chữ "Dương Lâm" kia cẩn thận để vào máy tính tiền.
Xong xuôi cô cẩn thận trả lại cho Hạ Mạn Thư rồi nói:
- Đắc tội cô bé rồi.
Hạ Mạn Thư không hiểu chuyện gì, ngơ ngác, Trần Diệc ở bên rời ghế, cầm chai rượu nói:
- Chị Hạ, chị còn đi mua đồ nữa.
Hạ Mạn Thư sực nhớ rồi cúi chào Ailee đi ra ngoài, vài gương mặt ngây ngốc phía trong, tò mò, nể trọng, lo sợ với cô bé gầy gò nhỏ nhắn đáng yêu kia..