Hai từ "chị hai" đâm sâu và xoáy mạnh vào con tim bé nhỏ của cô.
Mạn Thư bất giác nhớ về một hình bóng mờ ảo, cao cao, gầy gầy, gương mặt trong sáng như nắng xuân nhìn cô cười.
Bỗng chốc hàng lệ ấm nóng lăn dài trên gò má của cô.
- Anh!
Một tiếng gọi từ sâu thẳm trong đầu cô đã phát ra.
Tiếng gọi mà cô cất giữ riêng cho mình.
Những ký ức trong vô thức ùa về khiến cô không thể nào chợp mắt được.
Cô thao thức đến tận khuya, tuy đôi mắt nhắm nghiền nhưng những giọt lệ thi nhau lã chã rơi xuống ướt đẫm một bên gối.
Trong ký ức của cô, một bé gái chỉ tầm 5-6 tuổi vóc dáng nhỏ xíu.
Bên cạnh nó là một tiểu sinh khoảng 17-18 tuổi cao cao đang mỉm cười.
Đứa bé đang chơi ngựa gỗ ở công viên, khuôn mặt vui tươi nắm chắc vạt áo cậu, tuy da nó ngăm ngăm vì suốt ngày chạy nhảy ngoài nắng và hơi nhỏ con thì biết ngay là hai anh em! Bỗng bé nhỏ la lên thích thú:
- Aaa! Anh ơi đó là gì thế?
Hạ Nguyên nhìn theo hướng tay em gái chỉ, ngay giữa lòng đường, chỗ mà mọi người đang tụm lại bàn tán, nói:
- Anh không biết nữa!
Cái tính tò mò đã nổi lên, nó giơ giơ hai tay ra để anh bế lên, nó ngó ngó vào chỗ đông rồi vỗ vai anh hai:
- Anh! Lại đó xem đi.
Hạ Nguyên cùng cô bé tiến lại chỗ đông.
Một cảnh tượng hiện lên khiến Nguyên phải lập tức lấy tay che mắt em gái lại:
- Thư! Đừng nhìn!
Vốn cái tính hiếu kì trời cho, Mạn Thư kéo tay anh xuống.
Cảnh đập vào mắt, máu me đỏ lự chảy khắp lòng đường, ông lão già nua gầy gò hay nhặt chai lọ ở thị trấn khi qua đường đã bị một tên chạy xe tải vượt đèn đỏ đâm phải.
Nhưng cái tên mất nhân tính ấy đã bỏ chạy mất, để ông lão nằm bất động ở đây, mọi người xúm lại giúp đỡ, người gọi cấp cứu, người kinh sợ.
Ông lão vẫn nằm bất động, Mạn Thư nhìn thấy cảnh đó liền rùng mình sợ hãi, gục đầu vào vai anh.
Hạ Nguyên biết em sợ liền vuốt vuốt lưng quay người đi, để phân tâm em gái, cậu hỏi:
- Thư! Em ăn kem nhé!
Mạn Thư rúc trong lòng anh, hai tay ôm cổ lắc đầu:
- Em muốn về nhà!
- Được! Chúng ta về nhà!
Cậu rõ biết em gái mình sợ rồi! Mà không nói ra thôi! Thư là thế, nhỏ tuổi nhưng rất hiểu chuyện, ông lão đó hai anh em rất thân thiết, trước kia thỉnh thoảng em ấy còn lén lấy bia của bố đổ đi cho ông chai rỗng để bán.
Mà giờ ông ấy lại nằm ngay đấy, lành ít dữ nhiều.
Hồi ức chuyển cảnh thật tùy ý, giờ đây Mạn Thư đã lớn hơn một chút.
Cô đang thẫn thờ trong góc phòng nhìn di ảnh của anh trai, cũng nụ cười ấy, nụ cười ấm áp đấy nhưng sao giờ khiến lòng cô lạnh tanh đến thế! Lúc đó mẹ Uyển mới mang thai Hạ Mạn Tuyết, khóc đến ngất đi trong lòng bố Thịnh.
Mọi người xung quang đều tỏ vẻ tiếc nuối:
- Uổng thật! Trẻ như thế đã chết rồi.
- Mới có
- Hình như là đi ra vùng chiến trường ấy.
* * *
Hạ Mạn Thư nghe hết những lời họ nói.
Anh của cô đúng là đi ra chiến trường, nhưng khi đi qua một con đèo, xe của tiểu đội anh bị lật, anh vì cứu đồng đội mà hi sinh.
Anh của cô hi sinh cao cả nên cô không khóc, cô rất mạnh mẽ, anh của cô đã nói rồi, nước mắt là viên ngọc quý, không được để rơi.
Vì cô biết anh hai cũng sẽ như ông lão ấy, đều lên thiên đường.
- Em muốn khóc thì khóc đi!
Một bé trai đi lại ngồi bên cạnh cô, đưa tay ra ý để cô lau nước mắt, giọng nhỏ nhẹ nói.
Mạn Thư ngước đầu lên nhìn rồi lại cúi xuống:
-
Nhưng không hiểu sao ngay lúc đó cô bé lại khóc, kéo lấy tay áo của cậu mà nức nở.
Mã Thiên xoa đầu an ủi cô bé:
- Anh thay anh em bảo vệ em nhé!
Mã Thiên hơn cô 7 tuổi, cậu cùng lớn lên với cô và Nguyên, ngoài ra còn có hai anh em nhà họ Trần nữa.
Nhưng hai anh em đáng ghét Trần Hạo- Trần Khê ấy suốt ngày bắt nạt cô, nói cô đen nhẻm, xấu xí chắc chắn không phải con của bố mẹ.
Chỉ có anh hai một mực bảo vệ.
Giờ anh mất rồi, không ai bảo vệ cô nữa, nên cô phải mạnh mẽ.
Mạn Thư khóc đến nỗi thấm mệt nên đã ngủ thiếp đi, cô nằm co ro trên chiếc giường, hơi thở của cô đều đều nhưng nghe nho nhỏ những tiếng ngáy khẽ! Cô là vậy đấy, cứ hễ khóc xong là bị nghẹt mũi, hai mắt đỏ lên, nếu còn khóc nhiều quá, cỏ thể cô sẽ bị sốt luôn.
- Chị ơiiiiii! Ăn cơmmmm.
Mạn Tuyết gào lên khiến chị đang rúc trong chăn phải giật mình ngồi dậy, công nhận sức công phá lớn thật! Mạn Thư ngồi dậy, mặt vẫn ngái ngủ đi vào phòng vệ sinh.
- Con ngốc à! La lớn như vậy không sợ bố mẹ bị thủng màng nhĩ hả?
Mẹ Uyển vừa bưng nồi cháo lên bàn vừa nói.
Mạn Tuyết đang gấp rút chuẩn bị sách vở để đi học, liền nói:
- Con phải kêu thế! Không chị sẽ không nghe mất!.