Notice: Function _load_textdomain_just_in_time was called incorrectly. Translation loading for the rank-math-pro domain was triggered too early. This is usually an indicator for some code in the plugin or theme running too early. Translations should be loaded at the init action or later. Please see Debugging in WordPress for more information. (This message was added in version 6.7.0.) in /www/wwwroot/truyenyy.mobi/wp-includes/functions.php on line 6114
Độc Sủng Thánh Tâm - Chương 87: Tiêu Nghiêu lên án : truyenyy.mobi

Độc Sủng Thánh Tâm

Chương 87: Tiêu Nghiêu lên án




Edit: Nhã Thục dung

Beta: Hy Hoàng Thái phi

Bộ dạng sợ hãi này của Tần Phiên Phiên, thoạt nhìn có vẻ không muốn giao tiếp như bình thường.

Trương Hiển Năng đứng một bên nhìn nàng run rẩy, trong lòng không khỏi thở dài một hơi, lúc tiểu yêu tinh này biết sợ cũng thật đáng thương.

Rõ ràng lúc lừa gạt Hoàng thượng, đến chuyện long chủng cũng dám lừa, tưởng đâu lá gan của nàng rất lớn, ai ngờ chỉ cần Hoàng thượng nói mấy câu đòi giết nàng, nàng lại sợ hãi đến như vậy, sợ đến mức không nói nổi một câu hoàn chỉnh.

Thật không biết lá gan lớn hay là nhỏ.

Lại nhìn về phía Hoàng thượng đang lạnh mặt ngồi trước mặt nàng, hắn vẫn luôn quan tâm lau nước mắt, mày nhăn lại, rõ ràng là rất bối rối không biết làm cách nào để nàng ngừng khóc.

"Đào chủ tử, đoạn hội thoại lúc nãy là do Hoàng thượng và nô tài cùng diễn kịch, không phải Hoàng thượng muốn ngài sợ, mà là muốn ngài biết cảm giác bị lừa khó chịu thế nào. Ngài đừng sợ, Hoàng thượng sao có thể giết ngài được?"

Trương Hiển Năng cảm thấy nếu cứ để hai người này tự giải quyết, nói không chừng còn phải phí lời thêm, không khỏi thấp giọng giải thích một câu.

Chuyện này vốn là do Hoàng thượng bày ra, bắt đầu từ điểm tâm ở Ngự Thiện Phòng, sau đó là lúc Tần Phiên Phiên tiến vào nội điện Long Càn cung, không có ai thông truyền, bọn họ cũng vừa vặn bắt đầu vở kịch.

Tiêu Nghiêu muốn cho Tần Phiên Phiên hiểu rằng, cảm giác sau khi bị lừa thật sự rất mất mát và khủng hoảng. Nhưng hiện giờ xem ra "thuốc" của hắn dùng có chút nghiêm trọng.

Không ngờ chữ cuối cùng trong câu nói của Trương Hiển Năng, chữ "sát", lại một lần nữa kích thích đến Tần Phiên Phiên. Nàng không khỏi rụt cổ, run rẩy không ngừng, môi càng thêm nhợt nhạt, thoạt nhìn tiều tụy chật vật vô cùng.

"Các ngươi đều lui xuống đi." Tiêu Nghiêu đưa tay nhéo mũi, sau đó vẫy tay với bọn họ.

Tần Phiên Phiên thực sợ hãi, ai cũng biết, xưa nay trong lòng nàng, cảm giác sợ hãi với Hoàng thượng là chưa từng có.

Tiêu Nghiêu ngồi xuống bên cạnh nàng, trong điện to lớn như vậy cũng chỉ còn lại hai người bọn họ, an tĩnh đến quỷ dị, kim rơi cũng có thể nghe tiếng.

"Phiên Phiên." Hắn nhẹ nhàng gọi nàng một tiếng, duỗi tay vỗ lên lưng nàng.

Kết quả Tần Phiên Phiên giật mình một cái, cả người cực kỳ run rẩy. Bàn tay trên lưng rõ ràng vẫn ấm áp, nhưng nàng lại cảm thấy cực kỳ nóng, bàn tay to rộng, động tác mềm nhẹ, nhưng lại khiến Tần Phiên Phiên cảm thấy mũi mình sắp nghẹn.

Nàng cảm thấy cực kỳ muốn khóc, bản thân cũng không biết chính mình đang bị làm sao.

"Trẫm phải nói thế nào thì ngươi mới không sợ?" Hắn thấp giọng hỏi một câu, trong giọng nói mang theo vài phần cay đắng và buồn rầu.

Hiện giờ tâm trạng của Tần Phiên Phiên bất ổn, đương nhiên không cách nào trả lời hắn.

"Nói từ lúc bắt đầu vậy, trẫm rất ít giải thích với ai cái gì, ngươi coi như nghe trẫm kể lại chuyện xưa. Tính tình mẫu hậu thế nào chắc ngươi cũng biết rõ, bà sinh hạ trẫm, nuôi dạy trẫm, là một mẫu thân tốt. Nhưng thật ra, so với việc giáo dục trẫm, bà ấy giống như coi ta là một món đồ chơi hơn, phụ hoàng cũng tùy ý bà. Khi trẫm còn nhỏ, hai người bọn họ thường xuyên cùng nhau chơi đùa trẫm. Từ khi đó trẫm đã nghĩ, về sau thê tử của mình có thể không phải là thê tử tốt, nhưng người đó nhất định phải là một người mẹ tốt theo truyền thống."

Âm thanh của Tiêu Nghiêu mềm ra một chút, ngữ điệu trầm thấp, quả thực rất giống kể lại chuyện xưa, từ từ mà kể.

Tần Phiên Phiên đưa tai nghe, có chút chuyển hướng chú ý.

Hoàng thượng quả nhiên là có bệnh, nguyên nhân là vì bị mẹ ruột hắt hủi, cho nên muốn báo thù, mới đi hắt hủi mẹ của nhi tử tương lai của hắn.

Có bản lĩnh ngươi hắt hủi mẹ của mình đi, hắt hủi mẹ của người khác thì có bản lĩnh gì.

"Ý nghĩ này rất kiên định, cho nên dù ta là Vương gia hay là hoàng đế, toàn bộ nữ nhân bên cạnh đều bị ban canh tránh tử. Bởi vì ta cảm thấy bọn họ đều không xứng đáng sinh ra một hài tử, cha mẹ là phải có trách nhiệm với hài tử của mình." Lúc Tiêu Nghiêu nói tới đây, ngữ khí trở nên dồn dập hơn, hiển nhiên là rất kích động.

Thậm chí Tần Phiên Phiên còn chú ý, lúc này hắn dùng từ "ta", mà không phải "trẫm", đủ để thấy được hai vị Tiên hoàng và Cao Thái hậu lưu lại bóng ma tâm lý lớn bao nhiêu đối với Hoàng thượng.

"Lúc ngươi xuất hiện trong cung, trẫm nghĩ mình phải giáo huấn Tần gia một chút. Tính tinh ngươi hoạt bát, lại thích giở trò, trẫm cảm thấy rất thú vị, việc sủng hạnh ngươi dường như là thuận lý thành chương. Chỉ là đối với việc để ngươi sinh hài tử này, trẫm chưa từng nghĩ qua. Bởi vì thoạt nhìn ngươi không quá đáng tin, trước đây còn nói cái gì mà Tuyết đào tiên tử, Ngọc Hoàng đại đế, vừa nghe đã thấy li kinh phản đạo [1], nhi tử của trẫm không thể là Na Tra đâu phải không?"

[1] li kinh phản đạo离经叛道: trái với giáo lý, đạo đức.

Hoàng thượng lại bắt đầu nói một cách bất chấp, nếu Trương Hiển Năng đứng bên cạnh nghe thấy, nhất định sẽ tuyệt vọng mà nhắm mắt.

Cẩu tử, lời nói của ngươi quá mức thật lòng nên mới luôn phải đi dỗ dành người khác. Tiểu yêu tinh lừa ngươi, ngươi phải dỗ dành nàng ấy, ngươi lừa tiểu yêu tinh, vẫn là ngươi phải dỗ dành nàng ấy.

Tần Phiên Phiên không khóc, cũng không run lên, hiện tại nàng có chút ngứa răng muốn phản bác.

Tiêu Nghiêu vẫn luôn quay đầu nhìn nàng chằm chằm, cẩn thận quan sát nàng. Lúc này thấy cảm xúc khủng hoảng của Tần Phiên Phiên có chút giảm bớt, dưới đáy lòng tự cổ vũ mình, cứ nói theo hướng này đi, chúng ta có thể thắng!

"Nhưng mà sau này thái y nói ngươi mang thai, ngươi cố ý nói Trương Hiển Năng làm trẫm hiểu lầm, cảm thấy ngươi mắc phải bệnh khó chữa. Trẫm vội vàng chạy qua mới biết không phải ngươi bị bệnh nan y, mà là có thai. Cái loại cảm giác bò lên sống sót từ địa ngục này, đời này của trẫm đối với mỹ nhân cũng chỉ trải qua một lần thôi. Đó là loại cảm giác xưa nay chưa từng có, ta không hy vọng ngươi chết, ngươi thì lại không chết, thậm chí còn mang hài tử, ta cảm thấy thật cao hứng."

Cuối câu, nam nhân trầm lại một chút, lời nói vừa nghiêm túc lại vừa trịnh trọng.

Tần Phiên Phiên rốt cuộc nhịn không được, quay đầu nhìn hắn, trên mặt Tiêu Nghiêu thực sự là thần sắc "thật may mắn".

Lúc ấy nàng làm cho Hoàng thượng nghĩ rằng nàng mắc bệnh nan y, chẳng qua là bắt đầu đùa giỡn một chút, dù sao thì những lúc nàng ở cùng Hoàng thượng luôn luôn thích đùa giỡn như thế. Nhưng đây là lần đầu tiên nàng nghe thấy Hoàng thượng nói chuyện một cách rõ ràng minh bạch như thế với nàng lúc đó hắn cảm thấy thế nào.

"Trẫm vốn rất phẫn nộ, bởi vì ngươi lừa trẫm, không có lí do, tâm lí không hề chướng ngại!" Hắn vừa nói vừa nghiến răng nghiến lợi.

Kỳ thật cũng là do hắn dung túng, bắt đầu từ lúc Tần Phiên Phiên vào cung, miệng đã không quen nói thật, chỉ là những việc kia đều là việc nhỏ, có thể được coi là thú vị.

Nhưng là việc nhỏ bắt đầu mở rộng, từ việc nhỏ tới đại sự, tất cả đều để lại hậu quả.

Tần Phiên Phiên há miệng dường như muốn nói cái gì, Tiêu Nghiêu liền duỗi tay ngăn lại: "Trẫm biết ngươi muốn nói cái gì, ngươi muốn nói, trẫm không đồng ý để ngươi có thai, nên ngươi mới nói trước là bệnh nan y, sau đó lại nói là có thai. Có sự đối lập như vậy thì trẫm sẽ lựa chọn cái tương đối tốt hơn, cảm thấy may mắn, cảm thấy vui mừng. Nhưng mà ngươi có từng nghĩ tời hay không, dựa vào cái gì mà ngươi cảm thấy trẫm nhất định sẽ vui mừng? Nếu không phải nữ nhân mà trẫm để ý, thì dù đang chết mà sống lại, trẫm cũng sẽ không cảm thấy vui mừng, sống chết của người đó thì liên quan gì đến trẫm? Sở dĩ ngươi dám làm như thế, chỉ là ỷ vào sự khác thường của trẫm đối với ngươi, trẫm không đành lòng vứt bỏ ngươi, cho nên mới có cảm xúc đó."

Tần Phiên Phiên ngượng ngùng mà ngậm miệng, hắn đoán đúng rồi, lúc ấy nàng thực sự muốn cho hắn cảm thấy sự đối lập, cảm thấy mang thai so với bệnh nan y thì tốt hơn.

Chính nàng không nghĩ tới, lúc trước bản thân mình vì cái gì mà nảy ra ý tưởng này trong chớp mắt, hiện tại hắn vừa nói như vậy, Tần Phiên Phiên lại cảm thấy quả thực mình rất giống với ý mà hắn nói.

Bởi vì người này để ý nàng, nên mới có cảm xúc biến động. Nếu là người xa lạ thì làm gì có nhiều tinh lực đùa giỡn cùng nàng như vậy.

"Ngươi dùng bệnh nan y làm lời dẫn, chính xác là muốn làm trẫm đưa ra lựa chọn thật nhanh, trẫm sợ ngươi chết, vì ngươi mà phá lệ. Trẫm không sợ ngươi không đáng tin, bởi vì trẫm cảm thấy trẫm là phụ thân, mẫu thân của hài tử không đáng tin thì vẫn còn có trẫm nuôi dạy hắn. Chỉ cần ngươi sinh hạ hắn, trẫm nuôi dạy hắn thật tốt, cũng có thể cho ngươi có ai đó để dự vào. Tại hậu cung, có hài tử bên người thực sự là chuyện tốt. Trẫm bắt đầu dần dần chờ đợi đứa nhỏ này đến, sợ rằng nếu hung dữ với ngươi, lớn tiếng với ngươi thì sẽ dọa đến ngươi. Dù sao thì nữ nhân mang hài tử quả thật rất vất vả, cũng rất cần được bảo bọc. Phụ hoàng làm cái gì, còn ta làm cái gì, phụ hoàng muốn dỗ dành mẫu hậu, ta thì lại muốn làm một phụ thân tốt."

Hắn càng nói, trạng thái của Tần Phiên Phiên càng thả lỏng, bởi vì sự sợ hãi khủng hoảng trong lòng nàng đã dần dần nhạt đi.

Nàng nhớ tới ngôi cửu ngũ ngày thường vẫn hay lớn tiếng không tin tưởng nàng, nhưng lại vì nàng đem bệnh nan y ra đùa mà tức giận ném vỡ tách, lại sợ dọa đến nàng, còn thông báo trước rằng mình sắp ném đồ.

"Lúc ấy vì chuyện ngươi mang thai nhưng lại lừa trẫm là bệnh nan y, trẫm đã ném vỡ mấy tách trà, chuyện cũng trôi qua. Hiện tại trẫm ngẫm lại thì rất hối hận, nếu trước đây trẫm đối xử nghiêm túc hơn với ngươi, có lẽ ngươi cũng sẽ không dám lừa trẫm đâu. Long chủng là giả, trẫm cảm thấy trước đây bản thân đối với chuyện ngươi mang hài tử, những suy nghĩ rối rắm, sự chờ đợi, che chở hay là tình cảm, tất cả đều như một chuyện cười. Cuối cùng người bị cảm động chỉ có một mình trẫm, mà ngươi lại lợi dụng long chủng này, tiến một bước đạt được mục đích của mình. Ừ, chuyện này thật sự là do Nguyệt Quý Phi làm ra, ngươi chỉ là cưỡi lên lưng cọp khó leo xuống, thuận thế mà làm. Nhưng ngươi có thể đừng coi trẫm như kẻ ngốc được không, nhắc nhở trẫm một chút, đừng làm trẫm quá nhập vai, cuối cùng tỉnh mộng, mỗi lần nghĩ đến đều cảm thấy xấu hổ. Trẫm không thể vượt qua rào cản này trong lòng."

Lúc Tiêu Nghiêu nói tới cảm xúc của mình, thanh âm có chút run rẩy. Đương nhiên một ngôi cửu ngũ cao cao tại thượng chưa chật vật như vậy, cũng chưa từng kể ra như thế với ai.

Hắn nhận thấy mình thất thố, bưng tách trà trên bàn nhấp một ngụm, nước trà lạnh băng trôi xuống bụng, làm hòa hoãn bớt cảm xúc của hắn.

"Có câu "cậy sủng mà kiêu", ngươi là như thế thật? Trẫm giảm phân vị của ngươi, là cảnh cáo ngươi đã quá phận. Thậm chí sau đó đi đến ngồi ở chỗ của những nữ nhân khác, cũng là nhắc nhở ngươi, nhưng sau đó thấy ngươi ngồi bên cạnh bọn họ không được tự nhiên, trẫm lại từ bỏ. Vì sao lại thế, ngươi khó chịu trẫm cũng khó chịu. Mỗi ngày trước đây đều đến Duyên Thọ cung tìm ngươi tản bộ nói chuyện phiếm, xây dựng cho ngươi bầu không khí thoải mái, có chuẩn bị đầy đủ. Nhưng ba tháng trôi qua, ngươi không hề có động tĩnh gì, trẫm không nghe được lời trẫm muốn nghe từ miệng ngươi nói."

Ngữ khí của Tiêu Nghiêu trở nên nản lòng, mấy tháng trước kia, mỗi ngày hắn đều rút bớt thời gian phê duyệt tấu chương để tản bộ cùng nàng, mang theo hy vọng mà đến, lại mang theo thất vọng mà đi.

Bọn họ ở cùng nhau, từ vui cười thú vị, trở nên khó chịu quái dị.

Điểm mấu chốt này cả hai bên đều không giải quyết được.

"Ngươi thích ồn ào, thích nói dối như vậy, vì sao không cười nói một câu, Hoàng thượng, tần thiếp sai rồi. Trẫm chỉ cần một câu này là đủ rồi, Phiên Phiên nàng có để ý trẫm không, là người hiểu đạo lý. Nhưng hoàn toàn không có! Ngươi cứ như vậy mà biến mất, cuối cùng vẫn nhờ mẫu hậu dùng hai ly rượu tác hợp chúng ta bên nhau, ngày đó ngươi không có say, trẫm suy nghĩ lại mới thấy, ngươi luôn là người am hiểu thời thế nhất. Ngươi nói xin lỗi ở trên giường, lời nói trên giường ngươi có dám tin không? Dù sao trẫm cũng không dám tin." Tiêu Nghiêu rướn cổ hỏi nàng một câu.

Tần Phiên Phiên bị hỏi, á khẩu không trả lời được, lời nói lúc ý loạn tình mê, nàng cũng không dám tin.

"Không thể không nói, ngươi chọn thời cơ thật tốt, trẫm cảm thấy ngươi lại lừa trẫm một lần nữa. Ngươi chỉ là muốn dỗ dành trẫm. Xin lỗi vào lúc này sẽ không làm ngươi xấu hổ, cũng không làm ngươi cảm thấy hạ thấp bản thân, ngươi muốn trở lại như trước kia. Nhưng mà trẫm không nghĩ vậy, trở lại thì ngươi có thể lừa trẫm không chút kiêng nể sao? Trước kia là bệnh nan y và long chủng, về sau thì sao, ngươi dùng cái gì lừa gạt trẫm nữa đây? Cảm thấy trên đầu trẫm chưa đủ xanh, cho nên góp thêm lửa? Nữ nhân Tần gia các ngươi có thể đổi người khác mà hắt hủi được không?"

Tiêu Nghiêu vỗ bàn, Tần Phiên Phiên lại khóc lại nói, hiện tại hắn vừa nói vừa phải khóc mới được sao?

Ngoại trừ phụ hoàng của hắn, còn Hoàng thượng nào lúc đối mặt với nữ nhân lại thấp hèn như vậy?

Có nha, hiện tại còn có thêm Tiêu Muốn Muốn nữa!

Hắn còn nói bẻ nát xoa khai [2], nếu không phải nữ nhân mà hắn để ý, ngươi làm gì thì làm, ngươi bất tử thì trẫm mới thua, nào có nhiều thời gian cùng nàng tâm sự tri kỷ như vậy.

[2] bẻ nát xoa khai: ý nói một lời giải thích cẩn thận và đa diện để người khác có thể hiểu rõ.

"Đó chỉ là trùng hợp, nô thiếp thật sự muốn xin lỗi, cảm thấy thực có lỗi với người, còn làm người sinh bệnh." Tần Phiên Phiên nhịn không được phải cãi lại.

Tiêu Nghiêu cười lạnh một tiếng: "Nếu trẫm hay lừa ngươi, sau đó lên giường nói xin lỗi, Phiên Phiên, từ nay về sau trẫm sẽ đối tốt với ngươi, ngươi tin sao?"

Tần Phiên Phiên nói không ra lời, không tin!

"Còn có lúc trẫm sinh bệnh, ngươi cũng không chịu đến thăm trẫm. Ta cho ngươi cơ hội, ngươi lại không bắt lấy, chẳng phải ngươi rất thông minh sao? Lúc đến thăm bệnh trẫm, dùng nước mắt níu kéo xin lỗi trẫm, thời cơ thật tốt. Tần Phiên Phiên, ngươi thật vô tâm!"

Tiêu Nghiêu lại đập bàn một cái, mẹ, nói tới lại thấy tức giận.

Nữ nhân này lúc nên thông minh thì dường như lại rất ngu ngốc, hắn đã nhiều lần lặp đi lặp lại cho nàng cơ hội, nàng lúc này đảo rụt rè, ngượng ngùng, không chịu bỏ xuống mặt mũi đi làm.

Trước đây lúc lên giường sao lại không biết xấu hổ đi? Đùa giỡn thật nhiều như thế.

Còn tự dát vàng lên mặt mình, nói mình là Tuyết đào tiên tử được sủng ái nhất gì đó, trên mặt cười hì hì, không biết e lệ chút nào.

"Không, nô thiếp..." Tần Phiên Phiên ngập ngừng mở miệng.

"Ngươi có phải muốn ung dung mà ngủ với trẫm, sau đó một đường lên đến địa vị cao, sinh đứa con trai xong thì mặc kệ trẫm?" Tiêu Nghiêu thấy nàng còn muốn phản bác, tức giận đến trợn mắt, trực tiếp hỏi thẳng câu hỏi trong lòng.

Trong đại điện lâm vào trạng thái yên tĩnh như chết, nàng thật sự nghĩ như vậy đó, ai dám cùng Hoàng thượng nói chuyện yêu đương, sợ mình sống quá lâu sao?

"Tần Phiên Phiên, ngươi chính là kẻ vô tâm như vậy. Trẫm và Trương Hiển Năng nói mấy câu, vốn là muốn hù dọa ngươi, muốn cho ngươi hiểu cảm giác bị lừa là thế nào. Ngươi lại cho rằng ta đang lợi dụng ngươi, ôn nhu với ngươi thì lại nói ta có sát ý. Ngươi khóc lóc kêu gào, ngươi dựa vào cái gì mà khóc? Tội khi quân có kết cục gì, ngươi không rõ sao? Ngươi hiểu rất rõ ràng mà vẫn không ngừng lừa gạt, là vì ngươi cảm thấy trẫm sẽ không giết ngươi. Tuy ngươi bị trẫm vạch trần, nhưng lại hy vọng trẫm bao dung ngươi, chiều theo ý ngươi, ngươi dựa vào cái gì?"

Tiêu Nghiêu gấp giọng chất vấn nàng, bàn tay không ngừng vỗ mặt bàn, đủ thấy hắn kích động đến mức nào.

Tần Phiên Phiên không dám ngẩng đầu, nàng cảm thấy thân phận của mình và Hoàng thượng dường như bị đổi chỗ. Vì sao nàng chỉ là người chuyên lừa gạt, nhưng mỗi lần Hoàng thượng vạch trần xong vẫn không từ bỏ mà tiếp tục chờ đợi, hy vọng nàng sửa chữa lỗi lầm?

---

Tác giả có lời muốn nói:

Hoàng tang: Ách ách, ngươi là tên cặn bã đùa bỡn tình cảm của người ta, ngươi dựa vào cái gì mà có nhiều người ủng hộ như vậy!

Diễn tinh: Bởi vì ta là nữ chính!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.