Edit: tiểu an nhi (LQD)
Tiệc tối chúc mừng tốt nghiệp của Dao Hân được tổ chức sớm, Thủy Ngân bớt một chút thời gian trong quá trình thực tập bận rộn mà trở về trường học một chuyến.
Dao Hân mặc một chiếc váy nhảy màu đỏ ở phía sau hậu trường đợi cô, nhìn thấy cô tới liền đẩy cô vào phòng thay quần áo, "Dao Duyệt, lát nữa em đệm đàn dương cầm cho chị đi. Bạn học đệm nhạc cho chị đột nhiên thấy không được thoải mái đi bệnh viện rồi, tạm thời chị không tìm được người thay thế."
Không có cách nào khác Dao Hân đành phải nhờ cô giúp đỡ. Lễ phục được chuẩn bị là một bộ váy trắng nhỏ, Thủy Ngân mặc không vừa, Dao Hân lập tức lấy dụng cụ ra sửa ngay tại chỗ.
"Em đừng nhúc nhích nhé, sẽ xong ngay thôi." Dao Hân học chuyên ngành thiết kế thời trang. Khác với em gái đã sớm xác định được ngành học, Dao Hân mãi vẫn không biết mình thích học cái gì. Thời điểm thi Đại học, cô nàng thích được mặc váy mới cho nên dứt khoát lựa chọn chuyên ngành này. Lúc ấy cô nói đùa với em gái rằng sau này có thể tự làm quần áo cho mình mặc.
Kết quả sau khi học mấy năm, Dao Hân phát hiện kỳ thật mình không có thiên phú trong lĩnh vực này lắm, bây giờ tốt nghiệp đến nơi rồi, không khỏi có chút mờ mịt. Dao Hân vừa cẩn thận sửa lại mép váy cho em gái, vừa nói với em gái về sự lo lắng trong lòng.
"Dao Duyệt, em nói xem chị nên làm việc gì mới tốt? Hình như chị không có việc gì đặc biệt thích làm cả, cũng không hiểu biết nhiều lắm. Chẳng lẽ chị cứ múa mãi hay sao? Nhưng cái này chị cũng không tính là đặc biệt ưu tú so với những người khác. Hiện tại chị thực sự không biết nên làm cái gì."
"Vì sao em chưa bao giờ cảm thấy mờ mịt, luôn biết rõ mình muốn làm cái gì, còn có thể liên tục cố gắng như vậy?"
Thủy Ngân nghe cô nàng nói xong, mới mở miệng nói: "Chị mới hơn hai mươi tuổi, nhìn cuộc đời trước mắt thấy khó xác định mới là bình thường. Bây giờ chưa tìm ra thứ mà mình thích cũng không sao cả, một đời rất dài, không bao giờ là muộn đối với việc thích một vật hay một người hết. Nếu chị thích có một cuộc sống ổn định thì tìm một công việc trong khả năng rồi an tâm làm tiếp. Nếu chị thích có một cuộc sống mới mẻ thì đừng ngại thử mỗi thứ một lần."
"Không phải vội vàng, cứ từ từ làm là được. Em cố gắng là vì em thích cuộc sống như vậy, chị không cần phải giống như em. Cứ chọn cách sống mà chị cảm thấy vui vẻ nhất là được rồi."
Sống cùng nhau đã nhiều năm, không ai có thể hiểu được tính cách cứng cỏi ương ngạnh của em gái như Dao Hân. Em gái giống như một cây Định Hải Thần Châm (*) vậy, từ nhỏ đến lớn mỗi khi Dao Hân gặp phải chuyện gì, dù là bối rối sợ hãi hay khổ sở, chỉ cần em gái dùng giọng điệu bình ổn này nói với cô rằng không sao cả, cô sẽ nhanh chóng cảm thấy bình tĩnh. Nhắc đến cũng lạ, cảm giác an toàn mà em gái mang đến cho cô còn vượt qua cả cha mẹ.
(*) Gậy Như Ý của Tôn Ngộ Không
Dao Hân nở một nụ cười, ngả đầu vào vai em gái một cái, lúc đứng dậy lại khôi phục sự tự tin kiêu ngạo vốn có.
Nghe được tiếng giới thiệu chương trình trên sân khấu, hai người cùng nhau bước lên khán đài. Hai chị em một người mặc màu trắng, một người mặc màu đỏ đứng dưới ánh đèn sân khấu giống như hai đoá hoa tươi nở rộ. Thuỷ Ngân ngồi trước cây đàn dương cầm ấn xuống từng phím đàn đen trắng. Mỹ nhân váy đỏ ở chính giữa sân khấu bắt nhịp theo tiếng đàn mà bắt đầu bài múa. Cần cổ thon dài như thiên nga cùng cánh tay uyển chuyển thu hút tất cả ánh mắt của người xem.
Sau khi tiết mục kết thúc, đã giành được tràng vỗ tay nhiệt liệt nhất trong đêm biểu diễn hôm ấy.
Sau đó Thủy Ngân lại bắt đầu bận rộn với việc thực tập. Tiến độ của cô khác với các bạn học khác, đãi ngộ cũng không tầm thường, giáo sư dẫn cô theo trực tiếp dạy dỗ. Bệnh viện được chọn chính là bệnh viện có xuất hiện bà mẹ ruột và em trai, chỉ là sau khi gặp mặt bọn họ từ lần trước ra thì Thủy Ngân không đi qua đó xem nữa.
"Dao Duyệt!" Trên hành lang bệnh viện đại đa số mọi người đều sắc mặt nhợt nhạt, Dao Hân một thân váy tươi đẹp, vẻ mặt tươi cười cực kỳ thu hút sự chú ý. Cô nàng trông thấy em gái, bước chân nhẹ nhàng đi tới.
"Sao đột nhiên chị lại đến đây?" Thủy Ngân kéo khẩu trang xuống, dẫn Dao Hân xuống đi dạo ven bồn hoa ở dưới lầu.
Dao Hân xách túi đi theo cô, nghe cô hỏi xong thì cười hai tiếng, giọng nói có chút vui vẻ cùng đắc ý, "Chị nhận được một lời mời thử vai, có một vị đạo diễn cảm thấy chị rất thích hợp diễn nữ số hai trong tác phẩm của ông ta."
Cô nàng tằng hắng một cái, "Em thấy chị có thích hợp đi làm diễn viên không? Chị không phải dân chuyên nghiệp, khả năng chắc là kém nhiều, nhưng chị lại thấy có vẻ khá thú vị."
Hoá ra là gặp được chuyện nên đến hỏi thăm ý kiến, Thủy Ngân đã quá quen thuộc, trả lời cô nàng: "Chị tò mò thì có thể đi thử một chút, nếu thích thì tiếp tục làm, còn không thì ngừng."
"Được, vậy chị đi thử xem!" Sự hưng phấn của Dao Hân có muốn che đi cũng che không được. Cô nàng víu lấy vai em gái, hăm hăm hở hở nói: "Nói không chừng về sau chị sẽ trở thành một đại minh tinh. Lúc ấy em có thể chỉ vào TV mà nói với người ta là, kia là chị của tôi đấy."
Thủy Ngân: "Nếu đã làm thì nhất định phải nghiêm túc đó."
Dao Hân: "Chị biết rồi, làm cái gì cũng phải có thái độ nghiêm chỉnh, trước kia em đã nói với chị. Chị thấy em ba đi làm giáo viên cũng rất thích hợp nha."
Dao Hân nói, đột nhiên cảm giác chân mình bị va một cái, cúi đầu xem xét, phát hiện là một bé trai đang chơi đùa cùng một bé gái khác, không cẩn thận đụng vào mình. Một người phụ nữ cách đó không xa vội vàng chạy tới, đại khái là mẹ của hai đứa nhỏ, liên tục nói xin lỗi với các cô.
Dao Hân cười nói ‘không sao cả’, cô nàng nhìn gương mặt của người phụ nữ kia rồi có chút ngập ngừng. Sau đó nụ cười của cô chậm rãi biến mất, trở nên hơi căng thẳng.
Thủy Ngân cảm giác Dao Hân nắm chặt lấy tay mình, cũng đưa mắt nhìn người phụ nữ kia, lập tức hiểu rõ. Có lẽ là Dao Hân đã nhận ra người phụ nữ trước mặt rồi.
Lúc các cô bị tách ra, chị cả đã mười mấy tuổi. Một đứa bé mấy tuổi so với một cô gái hai mươi mấy tuổi sẽ có khác biệt lớn về ngoại hình, nhưng mười mấy tuổi và ba mươi mấy tuổi lại khá tương tự.
Người phụ nữ trước mặt dẫn theo hai đứa bé, quần áo mộc mạc, vẻ mặt thận trọng, đây là chị cả của các cô. Thủy Ngân còn nhớ rõ thời điểm ở trong lều khi vừa tiến vào thế giới này, cũng nhớ kỹ ánh mắt khiếp sợ của chị cả sau khi trực tiếp nhìn thấy cô giết người.
Hai người bọn họ nhận ra chị cả, nhưng đã cách xa nhiều năm, hai cô em gái nhỏ đã từng gầy yếu đen nhẻm giờ đây biến thành hai vị mỹ nhân tướng mạo khí chất xuất chúng, đại khái là cô chị cả này không nhận ra hai người.
Dao Hân không nói một lời, lôi kéo Thủy Ngân nhanh chóng bước vào toà nhà. Thủy Ngân quan sát sắc mặt cô nàng một chút, tuy rằng Dao Hân cực lực giữ vững bình tĩnh nhưng vẫn không thể tránh khỏi có chút thất thần.
"Vừa rồi người kia..." Dao Hân thử dò hỏi Thủy Ngân.
Thủy Ngân: "Cái gì?"
Dao Hân cũng thả lỏng ra, "Không có gì." Cô nàng nghĩ chắc em ba không nhận ra, mà cũng phải, năm đó em ba mới có năm tuổi, có khi không nhớ rõ chị cả được.
"Chị đi nói chuyện với đạo diễn trước, xem đoàn làm phim như thế nào. Lần sau lại đến thăm em nhé." Dao Hân nói xong cũng vội vàng rời đi.
Từ nhỏ đến lớn Dao Hân gặp phải vấn đề gì đều thích nói với cô, vậy mà chuyện nhận ra chị cả vừa rồi có vẻ như không có ý định nói cho cô biết thì phải.
Thủy Ngân không có ý định vạch trần chuyện này, lấy hiểu biết của cô đối với Dao Hân thì chắc chắn cô nàng sẽ không bỏ qua chuyện đó giống như cô. Việc đã từng bị mẹ đẻ và chị gái vứt bỏ, cô biết kỳ thật Dao Hân vẫn nhớ rất rõ. Năm đầu tiên các cô ở cô nhi viện, Dao Hân thường xuyên nửa đêm chen lên giường ngủ nằm với cô, hỏi vì sao mẹ và chị cả của các cô lại không cần các cô nữa. Dao Hân không giống với cô, dù sao cũng là một đứa bé thực sự.
Hiện tại Dao Hân đã nhận ra chị cả, cô nàng sẽ làm thế nào đây?
Thủy Ngân để tâm chú ý, quả nhiên phát hiện ngày hôm sau Dao Hân vụng trộm đi vào bệnh viện; nhưng không tới tìm cô mà là đi phòng bệnh. Thủy Ngân cũng đi qua, lúc đến nơi liền thấy bên trong phòng bệnh ầm ầm ĩ ĩ. Em trai đang mắng mẹ, mẹ thì mắng con gái cả không mượn được tiền trở về, còn chị cả thì im lặng nghe mắng, nước mắt rơi như mưa.
Người một nhà vừa khóc vừa gào, Thủy Ngân đứng bên cửa sổ ngoài hành lang cũng nghe được tiếng ồn ào. Cô nhìn thấy Dao Hân đứng ngoài cửa phòng bệnh, trên mặt là một loại ánh mắt kỳ quái rất lạnh lùng. Sau đó cô nàng quay người muốn đi. Lúc quay ra lại thấy Thủy Ngân hai tay đút trong túi áo dài đứng đó, vẻ lạnh lùng trên mặt lập tức biến thành bối rối.
Hai chị em đi xuống đình nghỉ dưới lầu, đứng sóng vai nhìn những bông hoa hướng dương được trồng trong bồn hoa trước mặt.
"Em ba, em cũng nhận ra bọn họ phải không?"
"Ừm."
Dao Hân an tĩnh một lát rồi mới nói, "Thằng bé kia bị nhiễm trùng đường tiểu, còn chưa tìm được thận thích hợp. À, ngay cả tiền làm phẫu thuật cũng không có, nghe qua thật đáng thương."
Cô nàng giơ cằm lên, "Thế nhưng chị hoàn toàn không thấy nó đáng thương chút nào! Cũng không muốn để ý đến nó!"
Thủy Ngân đi lên phía trước, "Vậy thì mặc kệ nó đi."
Dao Hân chạy nhanh hai bước đuổi kịp cô: "Em nói thật chứ? Nhưng mà đó là người thân có chung huyết mạch với chúng ra, thật sự mặc kệ ư?"
"Huyết thống và tình thân là hai việc khác nhau, đã không có tình cảm không liên quan gì thì đương nhiên sẽ mặc kệ." Thủy Ngân ra hiệu cho cô nàng trở về, "Chị về chuẩn bị công việc cho tốt đi."
Dao Hân vô thức thả lỏng, chọc chọc vai của cô, "Vậy em cũng mặc kệ bọn họ nhé!"
"Chờ. . . chờ một chút!"
Thủy Ngân cùng Dao Hân đồng thời quay đầu nhìn lại, phát hiện chị cả đang chạy tới. Chị ta co quắp đứng đó, có chút ngượng ngùng hỏi: "Là em hai và em ba sao?"
"Chị thấy các em đứng ở ngoài cửa phòng bệnh, hôm qua còn nghe được em hai gọi em ba ... Các em đã trưởng thành rồi, nhưng ánh mắt rất giống khi còn bé."
Thủy Ngân cũng không ngờ mình lại bị nhận ra, mà đã vậy là bị chị cả nhận ra chứ không phải mẹ ruột. Trong kịch bản gốc, chị cả bị cha ruột bán đi, bị ép làm công việc bán thân bán xác, cuối cùng bị nhiễm bệnh mà chết sớm. Nhưng lần này lại có vận mệnh khác biệt, chị ta theo mẹ rời đi, đã sớm lấy chồng sinh được hai đứa bé, trải qua một cuộc sống bình thường nhất.
"Chị qua đây là muốn nói cái gì?" Dao Hân mở miệng trước, giọng điệu có chút bén nhọn, cả người đầy phòng bị.
Dao Hân rất ít khi ở dạng này.
Chị cả giật mình, lúng túng khoát khoát tay, "Em yên tâm, không phải chị đến đòi tiền đâu. Chị chỉ muốn hỏi xem có đúng là các em hay không thôi."
"Các em sống tốt là được rồi." Chị cả nhìn hai cô em gái trước mắt, cảm giác tâm sự nhiều năm rốt cuộc cũng có thể buông xuống. Năm đó thời điểm chị ta theo mẹ bỏ đi, vẫn nhớ tới hai cô em gái bị bỏ lại nơi đó. Hai đứa nhỏ không biết cái gì, cũng chẳng có gì trong tay, không biết có bị chết đói hay không.
Vậy nhưng ngay cả bản thân mình chị ta còn không lo được thì có cách nào nuôi sống được hai cô em gái chứ. Cho nên chị ta cũng lựa chọn giống như mẹ là vứt bỏ hai đứa trẻ. Tuy vậy chung quy trong lòng vẫn thấy vướng mắc.
"Chị sẽ không nói cho mẹ biết đâu, các em yên tâm."
Một câu nói kia, để Dao Hân có hảo cảm hơn với người chị cả đã lâu không gặp này. Nhưng chưa qua mấy ngày, lúc Dao Hân đến bệnh viện để tìm em gái, phát hiện không biết vì sao đám người nhà kia lại tìm em gái làm náo loạn.
Thời điểm Dao Hân đến nơi, bà mẹ kia quỳ xuống bên cạnh Thuỷ Ngân, khóc lóc nói: "Mày là chị ruột của Tiểu Đông cơ mà, mày không thể không quan tâm đến nó được!" Bên cạnh còn thằng em trai bệnh tật phách lối hô to: "Tôi là em trai chị, hiến thận cho tôi là việc vốn dĩ phải làm. Chị không đồng ý thì người khác sẽ mắng chị chết cho xem!"
Dao Hân thấy lửa giận bốc lên, chạy tới đẩy bà mẹ kia, đánh gạt cái tay đang chỉ vào em ba của thằng em trai đó.
"Mấy người làm trò gì thế!"
"Con là em hai, là con gái của mẹ đúng không!" Người phụ nữ đứng lên, ánh mắt nhìn Dao Hân như đang phát sáng, "Hiện tại chị em hai đứa đều tới, quá tốt rồi. Hai đứa sống sung sướng như vậy thì giúp em trai đi, mau cứu mạng nó!"
Dao Hân cười lạnh một tiếng, liếc mắt nhìn chị cả vừa nhát gan vừa lo lắng đứng ở một bên, "Chị ta nói cho bà biết?"
Chị cả khóc lắc lắc đầu, "Không phải, chị không muốn nói." Là chị ta ở bệnh viện nhìn thấy em ba, nhịn không được nói chuyện vài câu, bị mẹ ruột bắt gặp, sau đó liền biến thành tình trạng này.
Dao Hân không quan tâm những chuyện đó, cô nàng giận dữ trừng đôi mẹ con đứng trước mặt, giọng điệu phẫn hận: "Sao hả, nghe lời các người mới nói vừa rồi, là bà muốn chị em chúng tôi phải hiến thận đúng không?"
Thằng em trai lập tức bổ sung: "Còn phải cho tôi tiền làm phẫu thuật, về sau đón tôi lên đây ở nữa!"
Dao Hân không để cho em gái ở phía sau nói chuyện, gọn gàng dứt khoát trả lời: "Hiến thận bà không cần nghĩ, tuyệt đối không có khả năng. Tôi ở chỗ này có hai trăm ngàn, là tiền mấy năm nay tôi tiết kiệm được, có thể cho bà hết."
Người phụ nữ vừa lộ ra nét mặt mừng rỡ, thì thấy Dao Hân chỉ vào thằng em trai bên cạnh, nói rõ ràng từng câu từng chữ: "Tuy nhiên, phải chờ nó chết xong, tiền này tôi mới có thể đưa cho bà. Nó còn chưa chết thì một đồng bà cũng đừng hòng cầm đến được!"