Notice: Function _load_textdomain_just_in_time was called incorrectly. Translation loading for the rank-math-pro domain was triggered too early. This is usually an indicator for some code in the plugin or theme running too early. Translations should be loaded at the init action or later. Please see Debugging in WordPress for more information. (This message was added in version 6.7.0.) in /www/wwwroot/truyenyy.mobi/wp-includes/functions.php on line 6114
Diễn Tinh Xuyên Vào Kịch Khổ Tình - Chương 54 : truyenyy.mobi

Diễn Tinh Xuyên Vào Kịch Khổ Tình

Chương 54




Edit: tiểu an nhi (LQD)

Trong vòng một ngày Thủy Ngân gặp Lưu Phong Dương ba lần. Một lần ở thư viện, một lần ở toà nhà hành chính và một lần ở nhà ăn.

"Mình có thể ngồi ở chỗ này không?" Lưu Phong Dương bưng khay thức ăn đứng ở bên cạnh cô, nói câu mở đầu kinh điển không khác gì mọi lần.

Nhà ăn là nơi công cộng, tất cả mọi người có thể tùy ý ngồi, đương nhiên Thủy Ngân không có ý kiến. Chỉ có điều cô ăn không nhiều, không để cho Lưu Phong Dương có thời gian hành động gì đã kết thúc bữa cơm, bưng khay thức ăn rời đi.

Đối mặt với người mình thầm mến như thế này, Lưu Phong Dương cầm cự được hơn nửa tháng. Cuối cùng vẫn tìm thời điểm ở dưới lầu thư viện ngăn người lại, trực tiếp tỏ tình.

Nếu anh ta chỉ thầm thích mình, có chừng mực ở trước mặt cô thỉnh thoảng lắc lư vài cái, Thủy Ngân không có lý do cũng như lập trường để can thiệp vào hành động của anh ta. Giống như lúc trước đối mặt với Cao Gia Nhạc vậy. Nhưng nếu đã tỏ tình và muốn cô phải có câu trả lời, thì chắc chắn cô sẽ trực tiếp từ chối ngay tại chỗ.

"Mình không chấp nhận." Gương mặt không có một chút nào e lệ khi được người khác tỏ tình, so với lúc cô đi học, lúc đọc sách, lúc ăn cơm, không hề khác biệt.

Khuôn mặt Lưu Phong Dương tràn đầy vẻ không cam lòng, "Là do mình không tốt chỗ nào sao?"

Thủy Ngân: "Bạn có tốt hay không chẳng liên quan gì đến mình cả. Nếu mình đã không muốn thì dù bạn có tốt đến mấy mình cũng không đồng ý."

Lưu Phong Dương: "Vậy mình phải làm thế nào bạn mới đồng ý?"

Thủy Ngân: "Mình không có nguyện vọng này, bạn làm cái gì cũng vô dụng. Mình khuyên bạn nên tập trung học tập cho tốt, hoặc là cân nhắc chuyển đối tượng khác đi."

Lưu Phong Dương thực sự không hiểu, bạn bè bên cạnh ai cũng đang yêu đương. Mọi người ở cái tuổi này đều chộn rộn rục rịch, chờ mong có thể gặp được một đoạn tình yêu bất ngờ. Cớ sao cô gái trước mặt này lại hoàn toàn không có ý định gì chứ? Hay đây chỉ là lấy cớ, còn sự thực là do cô cảm thấy anh ta không tốt.

"Có thể cho mình một cơ hội hay không? Bạn không thích mình cũng không sao cả, chúng ta có thể thử một lần. Bạn làm bạn gái của mình trong vòng ba tháng, nếu đến lúc đó bạn vẫn cảm thấy không được thì mình sẽ không làm phiền bạn nữa." Lưu Phong Dương chân thành mà thề.

Thủy Ngân nghe đến đây, rốt cuộc cũng trừng mắt lên, nhìn về phía anh ta, ánh mắt lập tức lạnh xuống, "Bạn cảm thấy mình không có đầu óc sao? Bạn lấy lập trường cùng tư cách gì để đưa ra loại yêu cầu này với mình?"

"Dưới tình huống mình đã từ chối rất rõ ràng, nhưng bạn lại lờ nó đi, hi vọng mình thỏa mãn nguyện vọng của bạn. Dùng cái đó để đổi lấy sự ‘từ bỏ’ của bạn sao? Bạn từ bỏ hay không đó là việc của bạn, chứ không phải là thứ để lấy ra đặt điều kiện với mình."

Loại khế ước yêu đương cạm bẫy này, Thủy Ngân đã gặp quá nhiều lần. Những người đàn ông cô đã từng quen biết kia, có lẽ phần lớn là không có ác ý gì, hoặc có thể nói chính bọn họ không ý thức được ác ý của bản thân. Nhưng bọn họ dùng giọng điệu trêu đùa, hoặc lời nói thật lòng yêu cầu cô cùng bọn họ thử một lần, nếu không được mới chịu từ bỏ. Thủy Ngân thực sự cảm thấy mình bị xúc phạm.

Lưu Phong Dương không ngờ lần đầu tiên cô nói nhiều với mình như thế lại là trong tình huống này. Mặt anh ta thoắt đỏ thoắt trắng, có chút khó xử, giọng điệu cũng cứng ngắc, "Bạn không cần nhạy cảm như vậy, mình cũng không suy nghĩ gì nhiều. Nếu khiến cho bạn cảm thấy không thoải mái, mình xin lỗi là được."

Thủy Ngân lắc đầu.

Nhạy cảm, rất nhiều người nói cô nhạy cảm, cảm thấy cô quan tâm đến những thứ mà ai cũng cảm thấy quá bình thường. Bọn họ lại càng không cảm giác được thái độ và hành vi của mình có gì không đúng. Giống như chàng trai ở trước mặt này, có khi hiện tại anh ta đang cảm thấy rất oan ức. Nói xin lỗi là bởi vì có hảo cảm với cô mà thôi, chứ không phải là vì cảm thấy mình có lỗi gì.

"Nếu khiến cho bạn cảm thấy không thoải mái, mình xin lỗi là được." Hàm ý của câu này chính là "Dù bạn đang cố tình gây sự nhưng mình nguyện ý bao dung cho bạn", đã xác định đúng sai rõ ràng.

Tư tưởng của bọn họ và cô không nằm trên cùng một cấp độ, cho nên không thể nào giao lưu được.

Đàn ông giống Lưu Phong Dương có rất rất nhiều, có lẽ đó chính là nguyên nhân khiến Thủy Ngân càng ngày càng không có hứng thú đối với yêu đương và hôn nhân. Cô không nguyện ý hạ thấp bản thân để chiều theo người khác, không nguyện ý để bản thân chịu oan ức, không nguyện ý phải chịu đựng.

Nhóm bạn học cùng đi thư viện với Thủy Ngân chứng kiến việc tỏ tình bị từ chối, cũng nhịn không được đồng cảm với Lưu Phong Dương, còn có nữ sinh nói với Thủy Ngân: "Dao Duyệt, bạn không nhất thiết phải phản ứng như vậy. Lưu Phong Dương cũng đâu làm chuyện gì quá đáng. Bạn ấy tính tình tốt, dáng dấp không tệ, người cao lại giỏi chơi bóng rổ, nữ sinh gặp việc gì khó khăn bạn ấy cũng sẽ giúp đỡ. Trước đó bạn ấy còn trả tiền nước uống của lớp chúng ta nữa. Yêu cầu cao như vậy, đời này bạn có muốn tìm được bạn trai hay không."

Thủy Ngân giọng điệu bình tĩnh: "Yêu cầu của mình rất cao sao? Không, là yêu cầu của bạn quá thấp."

Nữ sinh kia nghẹn họng, không thèm nể mặt: "Mình cũng vì muốn tốt cho bạn mà thôi, thái độ đó của bạn là kiểu gì thế!"

Thủy Ngân: "Cảm ơn, về sau đừng muốn tốt cho mình nữa. Mình không cần."

Nữ sinh hừ một tiếng, kéo tay một người bạn mau chóng rời đi.

Không cần biết là sự việc xảy ra với Lưu Phong Dương hay là với nữ sinh kia, đối với Thủy Ngân mà nói đều chỉ là việc nhỏ nhặt không đáng để nhắc tới, nhưng những việc như vậy ở trong trường đại học lại truyền đi rất nhanh. Chỉ nửa ngày sau Dao Hân đã biết em gái mình từ chối lời tỏ tình của một nam sinh ở bên ngoài thư viện, còn cãi nhau với bạn học không vui vẻ gì.

Để em gái cảm thấy không vui vẻ, cái này có thể nhịn được sao? !

Vốn dĩ không muốn quản chuyện này mà hiện tại Dao Hân đứng ngồi không yên. Cô nàng tìm người nghe ngóng tình hình của Lưu Phong Dương, cô bạn kia gọi điện lại cười hì hì nói với Dao Hân: "Lưu Phong Dương còn chưa từ bỏ đâu. Mấy người bạn cùng phòng đều đang nghĩ kế giùm cậu ta, chuẩn bị giúp cậu ta một tay nắm chặt được Dao Duyệt, rửa sạch nỗi nhục lúc trước."

Dao Hân: ". . . Cậu ta chuẩn bị làm cái gì?"

"Còn có thể làm cái gì, tặng hoa tặng quà mua đồ ăn, kiên trì đi theo người ta lên lớp, gửi tin nhắn trêu ghẹo thôi. Đến Lưu Phong Dương còn nói, nữ cương trực sợ nam dây dưa, chỉ cần cậu ta không bỏ cuộc thì cứ quấn lấy thì nhất định có ngày người sẽ đến tay." Cô bạn này hiển nhiên không cảm thấy bài xích gì, còn có vẻ khấp khởi chờ xem kịch vui, dò la hỏi Dao Hân: "Dao Hân này, bạn nói xem mất bao lâu thì em gái của bạn sẽ bị người ta nắm trong tay?"

Từ trước đến nay Dao Hân luôn là người rộng rãi, không tuỳ tiện nổi giận với người khác, nhưng lúc này lại lạnh lùng nói: "Ngậm miệng."

Cô bạn kia sững sờ, ngượng ngùng nói hai câu rồi cúp điện thoại.

Dao Hân sắp tức chết rồi. Trước đó cô nàng chỉ cảm thấy Lưu Phong Dương không phù hợp với em gái, nhưng hiện tại mới thấy nam sinh này quá phiền phức. Người ta đã từ chối rất rõ ràng rồi, chẳng phải việc không quấy rầy nữa là lễ phép cơ bản hay sao? Còn nữ cương trực sợ nam dây dưa, nói thẳng ra đó không phải là quấy rối à.

Cái đức hạnh này, đừng nói là em gái, đến chính cô cũng thấy chướng mắt.

Thực ra Dao Hân cũng gặp không ít tình huống tương tự, cô hoàn toàn có thể bình thản mà đối mặt, nhưng nếu em gái bị người bắt nạt, cô chỉ hận không thể lôi mấy kẻ làm cho em gái không vui ra đánh cho một trận.

Dao Duyệt không bận tâm đến sự tức giận của chị gái, vừa làm luận văn vừa nói: "Chị để ý đến mấy người không quan trọng làm cái gì. Có thời gian thì làm mấy chuyện mà mình thích đi, làm phong phú kinh nghiệm của bản thân. Chờ đến khi chị ưu tú cách xa bọn họ, không cùng một thế giới với bọn họ nữa thì lại càng không có cơ hội tiếp xúc gì. Chẳng lẽ lúc đấy còn phải quan tâm đến bọn họ nữa hay sao."

Từ nhỏ Dao Hân đã được em gái giáo dục mà lớn lên, dù đã ở tuổi này rồi nhưng vẫn vô thức có chút sợ, lại có phần ỷ vào em gái. Nghe Thuỷ Ngân nói như vậy, Dao Hân suy nghĩ một lát rồi gật gật đầu.

Mấy ngày sau, Lưu Phong Dương lấy lại niềm tin, chuẩn bị tiếp tục nhờ người giúp đỡ theo đuổi Dao Duyệt, thì lại nghe nói Dao Duyệt đã tự học xong chương trình học, luận văn viết ra có thể được in trên sách báo chuyên ngành, lại còn được trực tiếp đi theo giáo sư học tập trong phòng thí nghiệm. Bạn học cùng lớp rất khó gặp được cô chứ đừng nói tới người học khác khoa như Lưu Phong Dương.

Tin đồn giữa Dao Duyệt và Lưu Phong Dương đang nhốn nháo truyền khắp cả lớp, thoáng cái đã biến thành sự ghen tỵ và ngưỡng mộ đối với Dao Duyệt. Vốn dĩ không ít người cảm thấy Dao Duyệt cao ngạo bắt bẻ người, hiện tại lại đổi giọng nói người ta thông minh tới mức này, tương lai tiền đồ vô hạn, chả trách không có tâm trí nào mà yêu đương.

"Người với người mà khác biệt nhiều quá, chưa tốt nghiệp đã tài giỏi hơn các đàn anh đàn chị rồi. Chúng ta sau này có xin được việc làm hay không còn chưa biết nữa."

Lưu Phong Dương bị mọi người nói ra nói vào làm cho áp lực, bản thân cũng cảm thấy chán nản. Nói cho cùng, anh ta vẫn chỉ là một sinh viên chưa có gì phải bận tâm, cũng chưa bước chân ra ngoài xã hội. Những thứ suy nghĩ trong đầu đều là những vấn đề sinh hoạt hàng ngày phát sinh trước mắt. Sau khi phát hiện người mà mình muốn theo đuổi phải ngửa mặt trông lên mà nhìn thì trái tim xao động của anh ta giống như bị giội một thùng nước lạnh, chờ mãi mà không ráo nước.

"Này, trên đời này chỗ nào mà không có cỏ thơm. Tôi nói chứ ông đâu nhất thiết phải chấp nhất với một người." Các anh em lúc trước ủng hộ Lưu Phong Dương thi nhau đổi giọng, nói với anh ta: "Người ta đã thông minh như thế, khẳng định sau này còn tiếp tục học lên cao, nói không chừng trình độ giữa hai người chênh lệch sẽ rất lớn. Phụ nữ như vậy thường không chú ý đến gia đình đâu, cũng sẽ không dành nhiều thời gian để quan tâm đến ông, có gì tốt chứ."

"Đúng rồi, đúng rồi. Tìm bạn gái thì không thể tìm người giỏi giang hơn mình được. Nếu cô ta kiếm được nhiều tiền hơn ông thì về sau ông làm gì còn có tiếng nói ở trong nhà. Với điều kiện của ông hiện giờ, muốn tìm một cô bạn gái biết làm nũng lại xinh đẹp như Dao Duyệt thì có khó gì."

Rốt cuộc Lưu Phong Dương vẫn phải từ bỏ đoạn tình yêu theo đuổi không có kết quả kia, đồng thời cũng rất nhanh tìm được một cô bạn gái có tính cách dịu dàng.

Những điều đó Thủy Ngân không để ý đến, nhân vật nam chính bị hai chị em tranh giành trong kịch bản gốc đối với cô chẳng khác gì người qua đường. Để cho anh ta một chút chú ý cũng là lãng phí thời gian, chẳng bằng để thời gian đó mà học thêm một ít kiến thức.

Bởi vì sống ở thế giới này quá lâu, Thủy Ngân không thể không dành phần lớn thời gian cho những điều mà mình yêu thích, đồng thời không ngừng nâng cao tri thức chuyên ngành, đi trải nghiệm những thứ mới mẻ cũng rất thú vị. Tất cả những điều ấy gần như đã chiếm cứ tất cả thời gian của cô.

Tuy vậy cô cũng không quên trong kịch bản gốc mẹ ruột và em trai sắp sửa xuất hiện. Sự xuất hiện của Lưu Phong Dương là dấu hiệu nhắc nhở cho cô biết kịch bản sắp bắt đầu rồi.

Trong kịch bản gốc, chị cả bị bán, cha mẹ ruột muốn chữa bệnh cho em trai nên mới quay lại thành phố này. Bọn họ gặp được Nghiêm Thường Sơn trong bệnh viện nên tìm thấy cô con gái thứ hai. Rồi từ cô con gái thứ hai tìm thấy cô con gái thứ ba, tiếp sau đó là phát sinh một loạt mâu thuẫn xung đột.

Nhưng mà bây giờ, Nghiêm Thường Sơn và cha đẻ đều đã chết hết từ mười mấy năm trước, chỉ còn lại mẹ ruột, chị cả và em trai. Cũng không biết tình huống hiện tại thế nào, bọn họ có quay lại đây chữa bệnh hay không. Mà Thủy Ngân cũng chẳng mất công tìm hiểu làm gì, cô đang sinh hoạt như thế nào thì vẫn yên ổn như thế ấy.

Thời gian trôi qua chừng hơn nửa năm, Thủy Ngân bắt đầu thực tập trong một bệnh viện.

Có lẽ là do sức mạnh của kịch bản, cô gặp được mẹ ruột và em trai ở nơi này.

Đứng trước cửa phòng bệnh, một tay đút túi, Thủy Ngân đưa mắt nhìn nam sinh ở bên trong đang nổi giận. Thiếu niên mười lăm mười sáu tuổi, bởi vì bị bệnh mà sắc mặt khó coi, miệng thì hùng hùng hổ hổ, hình như do mẹ không mua được loại quả cậu ta thích ăn nên phát cáu.

Người phụ nữ ngồi trước giường bệnh trông thật già, tóc trên đầu bạc quá nửa, nếp nhăn hằn trên mặt đầy khắc khổ. Bà ta nghe con trai mắng mỏ không nói một lời, yên lặng cho gọt vỏ táo cho trai.

Gọt xong quả táo đưa qua, thiếu niên kia trở tay ném thẳng vào thùng rác, "Ai muốn ăn cái này!" Ném không chuẩn, quả táo đập làm đổ thùng rác, rác rưởi bên trong vãi ra đầy đất. Người phụ nữ đành phải đi qua dựng thùng rác dậy, khuôn mặt tràn đầy đau lòng nhặt quả táo kia lên, đi vào nhà vệ sinh rửa lại sạch sẽ, đặt qua một bên.

Thiếu niên giống như cảm thấy hành động của bà ta thật mất mặt, lại bực bội mà mắng to.

Kêu mẹ mau chóng đứng dậy đi ra ngoài, mua bằng được loại quả mà cậu ta thích.

Bà ta đi tới cửa, thấy được Thủy Ngân. Có lẽ là cảm thấy tướng mạo lẫn khí chất của cô quá tốt, có chút tự ti mặc cảm; lại nhìn nhìn thẻ công tác trước ngực cùng một thân áo trắng của cô, trên mặt mang theo một chút cẩn thận lấy lòng, "Bác sĩ ơi, con gái của tôi về nhà lấy tiền, sẽ nộp chi phí nằm viện nhanh thôi."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.