Notice: Function _load_textdomain_just_in_time was called incorrectly. Translation loading for the rank-math-pro domain was triggered too early. This is usually an indicator for some code in the plugin or theme running too early. Translations should be loaded at the init action or later. Please see Debugging in WordPress for more information. (This message was added in version 6.7.0.) in /www/wwwroot/truyenyy.mobi/wp-includes/functions.php on line 6114
Diễn Tinh Xuyên Vào Kịch Khổ Tình - Chương 12 : truyenyy.mobi

Diễn Tinh Xuyên Vào Kịch Khổ Tình

Chương 12




Edit: tiểu an nhi

Thủy Ngân nghỉ ngơi qua một đêm, trừ việc đầu óc còn hơi choáng thì sức khoẻ đã tốt lên nhiều. Cô đứng dậy bước ra khỏi phòng, thấy trời mới tờ mờ sáng, Hạ Tiểu Yến đã ngồi trong phòng bếp nhóm lửa nấu cháo.

Thực ra Mộc Hương nguyên bản cũng không ghét đứa nhỏ này, so với hai đứa xấu tính hơi chút là cáu gắt như Hạ Thừa Tổ và Hà Tiểu Liên, Hạ Tiểu Yến nhỏ tuổi nhất lại cực kỳ ngoan ngoãn hiểu chuyện. Phàm là đứa bé hiểu chuyện trong gia đình lại càng là đứa phải chịu khổ nhất.

Mộc Hương một mình chèo chống cái nhà này gặp phải vô vàn khó khăn, cô mở một gian hàng tạp hoá nhỏ, bán một ít đồ ăn vặt và vật dụng linh tinh hàng ngày. Thu nhập đã không quá tốt, lại thỉnh thoảng có một vài tên du côn lêu lổng đến gây sự phiền phức. Trong nhà có hai đứa con đang trong độ tuổi đi học, càng thêm tốn kém. Cho nên người phụ nữ mới mất người chồng thứ hai từ một năm trước này không thể không dốc hết toàn lực làm việc vì kế sinh nhai, khó tránh khỏi có nhiều chuyện sơ sót.

Cô con gái nhỏ Hạ Tiểu Yến mới dẫn về nuôi không bao lâu, cô bé làm cho Mộc Hương nhớ đến bản thân mình khi còn nhỏ; nhớ lại cuộc sống ở nhà chú thím sau khi người thân đã mất hết năm cô lên sáu tuổi. Mỗi ngày trời chưa sáng đã phải thức dậy làm việc, ăn ít nhất nhưng lại làm nhiều nhất. Người khác đều bảo cô là sao quả tạ, chuyên môn khắc chết người thân. Người ta nói nhiều đến mức chính cô cũng tin là như thế.

Hạ Tiểu Yến tới cái nhà này chưa được bao lâu thì Hạ Đông Bằng liền gặp tai nạn mất tích. Trong lòng Mộc Hương không thể không có chút khúc mắc, cô cứ ẩn ẩn có cảm giác Hạ Tiểu Yến cũng giống như mình nên mới mang đến tai nạn cho người nhà như vậy.

Thậm chí cô còn từng cảm thấy hối hận, biết thế lúc trước đừng cùng Hạ Đông Bằng dẫn con bé về thì tốt rồi. Tuy vậy cuối cùng cô vẫn còn có lương tâm, không muốn giận chó đánh mèo lên người một cô bé, thành ra thái độ của Mộc Hương đối với Hạ Tiểu Yến tương đối phức tạp.

Thủy Ngân trải qua một đêm sắp xếp lại, đã nắm rõ tâm tính của Mộc Hương, nhưng lại thấy khó hiểu với hành động của người phụ nữ này. Cô nàng đối xử với con chồng trước tốt như vậy, thật sự là bởi vì có tình thương của người mẹ đối với bọn trẻ sao? Cũng chưa chắc, người có thể sinh ra tình thương của mẹ với hai đứa súc sinh kia chỉ có thể là Thánh mẫu tái thế.

Nói cho cùng, cái mà Mộc Hương muốn chính là giành được sự công nhận và khẳng định của mọi người. Trong suốt tuổi thơ bi thảm của mình, thứ cô được nghe thấy nhiều nhất chính là những tiếng mắng chửi, chối bỏ; cho nên cô tự ti sợ hãi. Dù có trở thành một người phụ nữ ba mươi tuổi thì vẫn có một sự lo sợ ở tận đáy lòng. Vì vậy cô luôn luôn cố gắng nhằm đạt được những tiếng khen ngợi, những câu tán thành xung quanh; không ngừng nỗ lực lấy lòng những người làm mình tổn thương.

Mộc Hương cũng giống như Thẩm Thu Uyển, đều bị hoàn cảnh xung quanh cùng lời nói của người khác đánh cho tan xương nát cốt. Dù sao xưa nay phụ nữ không được yêu cầu phải thẳng thắn mạnh mẽ, chỉ cần ôn nhu như nước là được.

"Mẹ, mẹ thấy khá hơn chút nào chưa?" Hạ Tiểu Yến dùng khăn lau lót dưới bát cháo bưng từ phòng bếp ra tới.

Thủy Ngân bước tới nhận lấy bát cháo trong tay cô bé, lại bưng ngược trở về phòng bếp. Căn nhà này vừa cũ vừa nát, chỉ có gian bán hàng ở phía trước được tu sửa lại trông còn tàm tạm. Phòng bếp bẩn thỉu bừa bộn hơn nhiều so với phòng ngủ. Hạ Tiểu Yến không bật đèn, trong phòng tối đen như mực, cũng không biết cô bé nấu cơm kiểu gì.

Bật đèn lên, Thủy Ngân đặt bát cháo xuống bàn, ra chỗ cái hũ để ở góc phòng lấy một ít dưa muối.

"Ăn đi, ăn no rồi về phòng đi ngủ."

Hạ Tiểu Yến ngơ ngác nhìn gương mặt lạnh lùng của mẹ, dường như nghe không hiểu cô đang nói cái gì. Nhưng Thuỷ Ngân không có ý định nhắc lại lần thứ hai, cô dứt khoát đi múc nước đánh răng rửa mặt, sau đó nhanh chóng quay lại bàn ngồi húp cháo. Hạ Tiểu Yến không dám nói chuyện với cô, uống xong một bát cháo nhỏ nói mình đã no, định mang bát đi rửa.

Thủy Ngân trực tiếp múc cho cô bé thêm một bát cháo nữa. Ngón tay Hạ Tiểu Yến xoắn lại với nhau, cuối cùng vẫn uống hết bát cháo này.

Đối mặt với căn nhà rách nát, Thủy Ngân cũng không có gì lạ lẫm. Ngoài trừ ban đầu có hơi lóng ngóng một chút, rất nhanh đã trở nên quen thuộc. Cô thu lại bát, khời lửa bếp to lên, đặt nồi nấu nước nóng.

Hạ Tiểu Yến đứng trong phòng bếp nhìn cô, cũng không dám về phòng đi ngủ giống như lời cô bảo.

Thủy Ngân cũng mặc kệ cô bé, đặt hai cái bát bỏ vào chậu, múc nước trong nồi ra, "Không muốn đi ngủ thì rửa sạch bát đi."

Lúc này Hạ Tiểu Yến mới thở phào một hơi, ngồi xổm xuống chăm chú rửa bát.

Thủy Ngân nấu nước nóng để tắm rửa. Tuy Mộc Hương là một người phụ nữ mới ba mươi tuổi, nhưng bộ dạng trong gương của cô nhìn qua không khác gì đã hơn bốn mươi. Hai đầu lông mày thô ráp chứa đầy tang thương, đầu tóc khô cứng, lông mi thưa thớt, chai sạn đầy tay, làn da vàng vọt, hai quầng thâm mắt thật lớn.

Thủy Ngân ngâm mình trong nước nóng ra sức chà sạch một lần, tẩy luôn cả sự uể oải vì trận bệnh này. Tuy rằng người phụ nữ trong gương trông vẫn còn có chút tiều tụy mỏi mệt, nhưng cặp mắt tỉnh táo lại mang theo ánh sáng có một lực hấp dẫn đặc thù, thật giống như cô đang toả ra sức sống.

Thay một bộ quần áo đẹp nhất, buộc tóc gọn gàng, móng tay cáu đen vì bẩn được cắt sạch. Lúc Thủy Ngân bước ra, Hạ Tiểu Yến nhìn cô đến ngẩn người, thật lâu sau cũng chưa hoàn hồn. Dưới cái nhìn của cô, cô bé bối rối dùng tay áo quệt quệt cái mũi.

Thấy tay áo cô bé bẩn mốc meo loang lổ vết nước mũi, Thủy Ngân trầm mặc một lát. Đứa nhỏ không có ai quan tâm chính là như thế này đây, bởi vì không có ai yêu thương cho nên mới không được chăm sóc tỉ mỉ. Mà Thủy Ngân lại khác với những đứa trẻ đó ở chỗ, từ nhỏ cô đã biết làm thế nào để chăm sóc bản thân một cách tốt nhất rồi.

"Vẫn còn nước đấy, đi tắm rửa đi." Thủy Ngân nhận ra rằng khi nói chuyện với Hạ Tiểu Yến, chỉ có thể dùng kiểu câu mệnh lệnh, nếu không cô bé sẽ như con vịt nhỏ nghe không hiểu tiếng người, cứ đứng im tại chỗ, thật là chậm hiểu.

Hạ Tiểu Yến vốn đã quen với bộ dạng này của chính mình, không hiểu sao mẹ lại muốn cô bé đi tắm, nhưng nhìn mẹ sạch sẽ thế kia, cô bé cũng muốn sạch sẽ hơn một chút.

Đứa nhỏ nhà nghèo, ở thời đại này sẽ không thường xuyên tắm rửa. Tất cả mọi người đều quen với điều đó.

Nhìn Hạ Tiểu Yến cầm quần áo sạch đi tắm, lông mày Thủy Ngân khẽ nhíu lại. Quần áo của Hạ Tiểu Yến rất cũ, kỳ thật của Mộc Hương cũng chẳng khá hơn là bao. Cô lật tới lật lui rương quần áo mãi mới tìm được một bộ hoàn chỉnh.

Nhưng nhớ lại bộ quần áo trên người của Hà Tiểu Liên ngày hôm qua, phong cách phương tây thật đẹp, chất vải cũng không tệ.

Thủy Ngân tới gian phòng của Hà Tiểu Liên, giơ tay đẩy cửa. Phát hiện cửa đã bị khóa không mở ra được. Cô lùi về phía sau hai bước, dùng sức đạp một cước, trực tiếp đạp tung cánh cửa gỗ kia, ổ khóa gãy ra rơi xuống đất.

Cánh cửa đập mạnh vào tường rồi bắn ngược trở về, Thủy Ngân giơ tay cản một chút rồi bước vào. Gian phòng này của Hà Tiểu Liên trang trí vô cùng tốt. Mặt tường dán giấy, vuông vức đẹp mắt, chăn mềm xoã tung trên giường đệm, ga giường là vải in hoa, khác hoàn toàn cái chăn hỉ hoa hồng cũ kỹ trên giường của Mộc Hương.

Cửa sổ phía trước treo rèm cửa màu vàng nhạt, mặt bàn có đặt một bình hoa nhỏ, thậm chí có cả một cái đài radio, thời điểm này giá của radio không hề rẻ.

Thủy Ngân quét mắt qua vài lần, mở tủ quần áo ra, tìm mấy bộ quần áo tốt nhất. Sau đó cô ôm đống quần áo này đi sang nhà hàng xóm gõ cửa. Chị gái hàng xóm thường giúp người khác may sửa quần áo, Thủy Ngân cầm mấy bộ này sang nhờ sửa lại thành quần áo cho trẻ nhỏ mặc. Chị gái hàng xóm nghe xong, kinh ngạc không khép được miệng.

"Đây không phải là quần áo của Tiểu Liên nhà cô sao, cô muốn sửa cho Tiểu Yến mặc hả?"

"Vâng, mấy bộ này Tiểu Liên không thích nữa, nó muốn mua quần áo mới." Thủy Ngân nở một nụ cười vừa mệt mỏi vừa bất đắc dĩ.

Chị gái hàng xóm lập tức dùng ánh mắt thương hại nhìn cô, "Được được, tôi làm nhanh cho, sẽ xong ngay thôi."

Hạ Tiểu Yến rất nhanh được cầm quần áo mới, cảm thấy mình giống như đang nằm mơ. Cô bé nhìn chị gái mặc những bộ đồ đẹp đẽ kia, nhưng chưa khi nào nghĩ rằng sẽ có ngày mình cũng được mặc giống như vậy.

Cô bé do dự nói với Thủy Ngân: "Mẹ ơi, con không mặc bộ đồ này đâu, chị sẽ giận lắm đấy."

Thủy Ngân đang thu dọn những thứ có giá trị trong phòng, nghe vậy cũng không ngẩng đầu lên, "Bảo con mặc thì cứ mặc, về sau con không có chị gái, cũng không có anh trai nữa."

"Nếu con muốn có hai đứa chúng nó thì sẽ không có mẹ."

Mặc dù giọng điệu của Thủy Ngân bình thản, nhưng Hạ Tiểu Yến vẫn bị cô dọa cho sợ hãi, lập tức đi thay quần áo mới. Thay đồ mới một cái là thấy ngay, dáng dấp cô bé cũng này thật đáng yêu, hai mắt to tròn, khóe mắt hơi rủ xuống, lúc nhìn người khác trông giống như cún con.

"Mẹ, để con giúp cho." Hạ Tiểu Yến thấy Thủy Ngân đang khuân đồ, vội vàng chạy qua hỗ trợ.

Thủy Ngân cũng mặc kệ cô bé. Cô đã lục hết tiền có trong nhà rồi, ngay cả phòng riêng của Hà Tiểu Liên và Hạ Thừa Tổ cũng soát qua một lần, thu dọn hết mấy thứ đồ đáng giá lại.

"Mẹ đi ra ngoài một chuyến, con đóng cửa thật chặt, bất cứ ai cũng không được cho vào. Kể cả Hà Tiểu Liên và Hạ Thừa Tổ cũng không được, nghe rõ chưa."

Hạ Tiểu Yến liên tục gật đầu.

Thủy Ngân đẩy hết những vật kia đi tìm cửa hàng thu mua, bán được một số tiền không nhỏ. Đi giữa đường đã có người vừa ý cái máy may nên cô bán luôn, số tiền thu về còn nhiều hơn một chút so với dự tính.

Sau khi Thuỷ Ngân về nhà, rửa mặt sạch sẽ, xách túi hành lý đã chuẩn bị xong xuôi, xỏ đôi giày da duy nhất mà Mộc Hương có, dẫn theo Hạ Tiểu Yến đi ra ngoài.

"Mẹ, chúng ta đi đâu vậy? Đi mua đồ ạ?" Hạ Tiểu Yến hỏi.

Thủy Ngân nắm tay cô bé, "Đi Thượng Hải."

Thượng Hải là nơi nào, Hạ Tiểu Yến không rõ lắm, cô bé cái hiểu cái không gật đầu, quay lại nhìn căn nhà đã sống hơn một năm qua. Cổng đóng nhưng không khóa, giống như chủ nhân có thể sẽ trở về bất cứ lúc nào. Hạ Tiểu Yến quay đầu, nắm tay của Thủy Ngân thật chặt.

Trên đường có người nhìn thấy mẹ con hai người, cười hỏi bọn họ đi đâu thế, Thủy Ngân luôn cười khổ mà nói: "Đi tìm Thừa Tổ một chút xem sao, thầy giáo nói thằng bé chạy theo mấy người trốn khỏi trường học, không biết đi đâu rồi."

Cứ như vậy, cô một đường dẫn theo đứa con nhỏ ngây thơ đi về phía nội thành. Trên đường đáp một cái xe của đồng hương, gần đến nội thành lại ngồi xe khách, lặn lội tới tận nửa đêm mới vào bên trong thành phố. Trạm xe lửa gần nhà bọn họ nhất nằm ở chỗ này.

Hạ Tiểu Yến từ trước tới nay chưa từng vào thành phố, cô bé có chút sợ hãi khung cảnh xa lạ này, chỉ có thể nắm thật chặt tay của Thủy Ngân, sợ bị cô vứt bỏ.

Đến nơi này đã không còn người nào quen biết hai mẹ con cô nữa, nụ cười khách sáo thường trực trên mặt Thủy Ngân đã sớm không còn, chỉ còn lại sự lạnh nhạt hờ hững. Thời điểm cô đứng trước cửa sổ mua vé của trạm xe lửa, Hệ thống trong đầu lại bắt đầu bắn ra cảnh cáo.

【 Nhiệm vụ trước mắt là khuyên Hạ Thừa Tổ quay về đi học, không nên phát sinh ngã rẽ, Ký chủ không thể tiếp tục hành động chệch hướng nhiệm vụ 】

【 Ký chủ không thể rời khỏi địa phương phát triển kịch bản! Không thể rời khỏi nơi ở hiện tại của nhân vật chính! 】

Thủy Ngân cầm tiền bước đến cửa sổ, mua phiếu xe lửa.

Cô không để ý đến cảnh cáo của Hệ thống, giống y như lúc cô ở trong thân thể của Thẩm Thu Uyển, khư khư cố chấp bước lên thuyền rời đi. Chỉ có điều lần trước cô không thể thoát khỏi, nhưng lần này thì không nhất định.

Tàu hoả xuất phát lúc nửa đêm, phòng chờ đơn sơ không có nhiều người. Thủy Ngân tìm một chỗ ngồi xuống, lấy một hộp bánh quy và sữa ra. Đây đều là đồ cô lấy từ gian bán hàng của nhà mình, ngoại trừ những thứ có thể dùng làm đồ ăn dọc đường, cô không lấy thêm bất cứ thứ gì khác từ gian hàng đó. Thật sự là lười chẳng muốn quản cái đống rối rắm ấy.

Chia một hộp bánh quy cho Hạ Tiểu Yến, Thủy Ngân bắt đầu cắn từng miếng bánh to. Buổi trưa không được ăn cơm, cô đang cảm thấy vô cùng đói. Hạ Tiểu Yến ôm hộp bánh nhìn cô ăn trong chốc lát, cũng chuẩn bị lấy bánh ra ăn. Chỉ có điều cô bé cạy mãi không mở được nắp hộp, cũng không biết bảo người khác giúp đỡ, cứ im lặng mà nhìn Thủy Ngân, dáng vẻ giống như mình đang làm sai chuyện gì.

Lúc này Thủy Ngân mới chú ý tới, đưa tay lấy hộp bánh kéo một phát mở nắp ra.

Khuôn mặt Hạ Tiểu Yến tràn đầy xấu hổ nhận lại hộp bánh.

Thủy Ngân biết rõ cô bé đang nghĩ cái gì, những đứa trẻ “hiểu chuyện” quá mức sẽ thường xuyên bởi vì bản thân không làm được việc gì đó, hoặc là không đạt được yêu cầu của cha mẹ mà cảm thấy xấu hổ. Cái này giống như là một loại phản xạ có điều kiện được huấn luyện mà có, hình thành từ khi còn bé, sau đó sẽ đi theo cả một đời người, không thoát ra được.

Hạ Tiểu Yến cùng với Hạ Thừa Tổ và Hà Tiểu Liên giống như hai thái cực hoàn toàn trái ngược.

Cô không nói với Hạ Tiểu Yến cái gì, chỉ lấy thêm một hộp bánh nữa đưa cho cô bé, "Ăn hết đi."

Hạ Tiểu Yến trộm nhìn cô một cái, thấy cô nhìn chằm chằm vào hành lang bên cạnh mà không nhìn mình, vẻ mặt không khỏi có chút thả lỏng. Ăn cái bánh ngọt ngào trong miệng, Hạ Tiểu Yến cảm thấy cực kỳ hạnh phúc. Cứ mỗi lúc anh chị muốn ăn cái gì đều tự nhiên lấy từ trong gian hàng ra, nhưng cô bé không dám làm như thế. Trước kia mẹ cũng chưa từng ăn những thứ này bao giờ, cô bé lại càng không dám ăn, lần nào cũng đều lặng lẽ nuốt nước miếng.

Hôm nay cô bé lại được ăn tận hai hộp bánh, bỗng nhiên đối với hành trình không có mục đích này Hạ Tiểu Yến không cảm thấy quá sợ hãi nữa.

Nửa đêm, Hạ Tiểu Yến bị lay tỉnh, cô bé thấy mẹ đang thu dọn đồ đạc ở bên cạnh, "Chuẩn bị lên tàu rồi."

Cô bé cũng lập tức bận rộn lên theo, hỗ trợ xách cái túi nhỏ đựng thức ăn, theo sát mẹ đi qua dãy hành lang. Còn có một số hành khách cũng đi về hướng giống như hai mẹ con bọn họ. Đột nhiên Hạ Tiểu Yến nhìn thấy mẹ bất ngờ dừng lại, vịn tay vào tường, toàn thân run rẩy, sắc mặt trắng bệch.

Hạ Tiểu Yến nhìn dáng vẻ của Thuỷ Ngân mà giật nảy mình, nhút nhát hỏi: "Mẹ? Mẹ đau ở đâu sao?"

Thủy Ngân day day trán, dưới ánh mắt tò mò của những hành khách khác chậm rãi đứng thẳng người, cắn răng dẫn theo Hạ Tiểu Yến đi lên phía trước.

【 Ký chủ đã chấp nhận chăm sóc cho Hạ Tiểu Yến, vì sao lại không thể chấp nhận hai đứa bé còn lại? Chỉ cần được giáo dục thật tốt, bọn họ cũng sẽ là những đứa con hiếu thuận của cô. Là một người mẹ, chẳng lẽ đó không phải là trách nhiệm của cô hay sao? Người phụ nữ chỉ lo cho bản thân mình là quá ích kỷ 】

[ Bọn nó để cho xã hội giáo dục thì thích hợp hơn đấy ]

[ Còn nữa, đừng nhắc lại hai đứa nó với ta. Không cần biết mày lảm nhảm cái gì, ta sẽ chỉ làm chuyện mà chính mình muốn làm. Mày chấp nhận hay không, chửi mắng hay khen ngợi cũng chẳng liên quan gì đến ta hết. Hi vọng mày nhận thức rõ thân phận của mình, mày căn bản không có quyền lợi trói buộc hay trừng phạt ta. Mày chỉ là thứ rác rưởi dính dưới đế giày mà ta chỉ muốn gạt bỏ đi thôi ]

Thủy Ngân cầm tay Hạ Tiểu Yến dắt lên tàu hoả, tìm tới vị trí của mình ngồi xuống. Tàu hoả nhanh chóng chuyển động hướng về phía trước.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.