Notice: Function _load_textdomain_just_in_time was called incorrectly. Translation loading for the rank-math-pro domain was triggered too early. This is usually an indicator for some code in the plugin or theme running too early. Translations should be loaded at the init action or later. Please see Debugging in WordPress for more information. (This message was added in version 6.7.0.) in /www/wwwroot/truyenyy.mobi/wp-includes/functions.php on line 6114
Đạo Cô Vương Phi - Chương 17 : truyenyy.mobi

Đạo Cô Vương Phi

Chương 17




Đây mới thực là cao nhân!

Có điều ngẫm lại, hắn lại nghĩ đến lời Đạo cô Vong Trần vừa nói. Chờ khi hắn thật sự nghĩ thông suốt là sao?

Long Thần Dục nhíu mày suy tư, khoanh tay chậm rãi quay về thư phòng.

Nghĩ thông suốt việc gì?

Ngồi suy tư trên ghế dựa, Long Thần Dục chợt như bừng tỉnh, tay đặt lên bàn đọc sách, ánh mắt lập lòe không rõ, sắc mặt cũng khẽ biến đổi.

Nay, hắn cách vị trí này gần trong gang tấc, sau này vị trí kia chỉ là vật trong tầm tay. Nhưng Mẫn nhi thì sao? Nàng muốn thế nào?

"Đây không phải là cách sống của ta." Hắn nhớ rõ nàng từng trả lời như vậy với hắn.

Nếu chuyện Từ Ngọc Dung chưa đại hôn đã thất tiết không sáng tỏ, thì quả thật cuộc sống của hắn và Mẫn nhi sẽ không có bất kỳ liên quan gì. Nàng ung dung tự do nơi giang hồ của nàng, còn hắn sẽ lăn lộn trong mưu mô tính toán của hắn.

Đáng tiếc, vận mệnh của cuộc đời bọn họ lại giao nhau, tuy rằng đây không phải là cuộc sống mà nàng muốn, nhưng nàng không có quyền lựa chọn. Hắn muốn nàng, nàng không thể chối từ.

Nhưng hôm nay, vị tiền bối cao nhân này lại dùng loại giọng điệu thờ ơ khẳng định với hắn, e rằng Mẫn nhi của hắn sẽ không muốn gặp lại hắn!

Sao hắn có thể buông bỏ nàng?

Cho dù dùng giang sơn thiên hạ dễ như trở bàn tay này trao đổi, hắn cũng nguyện ý.

Nhưng mà, hoàng huynh đã chết, nếu hắn bỏ qua quyền trượng trong tay, chị dâu và mẫu phi sẽ phải dựa vào đâu? Con cháu còn nhỏ, không thể tự bảo vệ mình, phụ hoàng đã già, các huynh đệ còn lại đều bị thái tử sát hại trong sự kiện tấn công vào hoàng cung kia, sao hắn có thể bỏ qua tất cả, chỉ mưu cầu niềm vui cho bản thân?

Long Thần Dục vô cùng đau đớn nhắm mắt lại. Mẫn nhi, nàng bảo vi phu phải lựa chọn thế nào?

Mùng bảy tháng sáu, hoàng đế băng hà.

Cả nước chịu tang ba ngày.

Mùng mười tháng sáu, tân đế đăng cơ, đại xá thiên hạ.

Đương nhiên tin tức cũng chạy đến tai tòa Đạo quan trong rừng trúc ở Giang Nam.

Khi nghe tin tân đế đăng cơ, Từ Ngọc Mẫn đang thêu một đôi hài đầu hổ, kim thêu không cẩn thận đâm vào ngón giữa bàn tay trái, nàng chau mày ngậm đầu ngón tay bị thương vào trong miệng.

Ngồi một bên lật kinh thư, Đạo cô Vong Trần lắc lắc đầu, nói: "Bình vương đã đăng cơ rồi."

Từ Ngọc Mẫn thản nhiên cười cười, "Không liên quan gì đến con."

Hắn bắt đầu kiếp sống đế vương của hắn, mà nàng cũng không muốn trở thành một trong ba ngàn nữ tử nơi hậu cung kia.

Đạo cô Vong Trần nhìn bụng nàng, nói: "Nhưng con đang mang long chủng của hắn."

"Không liên quan gì đến hắn." Sẽ có nữ tử khác sinh con dưỡng cái cho hắn, chỉ là trong lòng nàng khó tránh chua xót đau đớn, rốt cục người kia đã không còn là của riêng mình nàng nữa.

Tình yêu quả thực là thứ tổn thương người nhất, nàng nghĩ nhiều đến Từ Ngọc Mẫn đạm bạc trước đây, sau đó bị Long Thần Dục túm vào hồng trần hỗn loạn đen tối, lại không thể làm bạn với nàng đến già, như thế tàn nhẫn biết bao nhiêu?

Đạo cô Vong Trần nhìn vẻ mặt đau thương của Từ Ngọc Mẫn lại bỗng nở nụ cười, bà vừa cười vừa gật đầu, "Từ nhỏ Mẫn nhi đã vô cùng hiểu chuyện, vi sư rất yên tâm."

Từ Ngọc Mẫn lại buồn phiền việc khác, "Người bên ngoài vẫn còn tìm chúng ta sao?"

"Ước chừng còn muốn tìm thêm mấy ngày, dù sao chính cung nương nương đang mang long chủng như con mà lưu lạc bên ngoài cũng không phải là chuyện tốt gì."

"Thật là phiền phức." Vì sao hắn không thể dứt khoát buông tay tha cho nàng? Dù đã biết rất rõ là bọn họ không thể cả đời một đôi.

"Đúng là rất phiền phức, mấy ngày nay vi sư cũng không dám ra ngoài hỏi thăm chuyện lạ trên giang hồ, mỗi ngày đều rất nhàm chán."

"......" Từ Ngọc Mẫn hết cách, nhịn không được lấy tay vỗ trán, quá hóng hớt quá hứng thú với chuyện lạ thật không phải là một thói quen tốt.

"Không bằng con ra ngoài thu hút sự chú ý kéo bọn họ rời đi, vi sư thật muốn ra ngoài đi lại."

Nghe vậy, Từ Ngọc Mẫn nhìn sư phụ mình thật lâu, không nói lời nào.

Đạo cô Vong Trần nói lời thấm thía với nàng: "Dù gì đứa nhỏ trong bụng con vẫn quá mức quý giá, nếu con không trở về với hắn chỉ sợ việc này sẽ không dứt, không bằng dứt khoát trở về an tâm sinh nở."

Từ Ngọc Mẫn nhịn không được mà thở dài, "Đồ nhi chỉ sợ sau khi trở về, chưa chắc đứa nhỏ này có thể được bình an sinh ra." Cho dù có thể bình an sinh nở, nhưng hoàng cung ăn thịt người kia cũng không phải là nơi mẹ con nàng nên ở.

Đạo cô Vong Trần trầm ngâm chốc lát, nói: "Đó sẽ là việc mà hắn phải quan tâm."

"Con không muốn mạo hiểm."

Đạo cô Vong Trần lại rất vô tình nói: "Nhưng vi sư lại rất muốn ra ngoài dạo chơi."

Từ Ngọc Mẫn thật hết cách với vị sư phụ chưa hết tính trẻ con này của mình, tê liệt nói: "Ngày mai đồ nhi sẽ ra ngoài rừng trúc lắc lư một chút."

"Vi sư biết Mẫn nhi ngoan ngoãn hiếu thảo nhất mà."

Chỉ là, kế hoạch vĩnh viễn không ngăn được sự việc có phát sinh mới.

Đêm hôm đó, rừng trúc liền bị một đội quân vây quanh, tuy bọn họ không thể phá được trận Bát Quái Cửu Cung để vào rừng trúc, nhưng bọn họ vây quanh không rời thì cũng là phiền phức lớn, nếu bọn họ tàn nhẫn một chút thì nhất định sẽ phóng hỏa, trận Bát Quái Cửu Cung có mạnh đến đâu cũng phải sụp đổ.

Đạo cô Vong Trần không thể không thở dài liên tục, "Bị hắn đi trước một bước, tìm tới cửa rồi."

Từ Ngọc Mẫn khoác một tấm áo choàng mỏng đứng trước cửa sổ nhìn ánh lửa ngút trời bên ngoài, không nói gì.

Hắn luôn thẳng tay quyết đoán, sẽ không để lại đường sống cho nàng.

"Mẫn nhi, hay là con ra ngoài đi cùng bọn họ đi?"

Từ Ngọc Mẫn ngáp một cái, với tay đóng cửa sổ, đi đến bên giường, "Chờ con ngủ no rồi hãy nói, chắc là bọn họ sẽ không dám phóng hỏa."

Đồ nhi đi ngủ mà không quan tâm đến mình, Đạo cô Vong Trần nhàm chán đã lâu nhảy lên ngồi trên nóc nhà của Đại điện thưởng thức ánh lửa ngoài rừng trúc.

Khi ngọc lửa hừng hực xông tới, Đạo cô Vong Trần nhảy khỏi nóc nhà, chạy thẳng đến phòng Từ Ngọc Mẫn.

"Quả là độc ác, phóng hỏa thật rồi."

Từ Ngọc Mẫn nhìn sư phụ luôn luôn bình tĩnh lạnh nhạt lại đột nhiên nghiến răng nghiến lợi, nhịn không được chớp chớp mắt.

"Đừng ngơ ngác nữa, chạy nhanh ra ngoài bảo bọn chúng dừng tay."

"Sư phụ, " Từ Ngọc Mẫn chậm rãi mở miệng, cực kỳ nghiêm túc nói: "Lỡ như bọn họ không phải là người do Long Thần Dục phái tới thì sao?"

Đạo cô Vong Trần hung tợn nói: "Vi sư xác định đúng là nam nhân đó, người có thể lên làm hoàng đế vốn không thể không có bụng dạ nham hiểm."

"......" Lời sư phụ nói, Từ Ngọc Mẫn không bác bỏ.

"Đừng để bọn họ đốt sạch đạo quan này, con nhanh ra ngoài đi."

Tuy Từ Ngọc Mẫn không quá tình nguyện, nhưng vẫn mặc quần áo, nâng ván giường lên, nhảy vào đường hầm dưới giường. Đường hầm thoát thân này, là do sư phụ đề nghị xây nên, nghe nói lúc trước khi triều trước bị hủy diệt, bà cũng theo cách đó mà trốn đi.

Thông qua đường hầm, Từ Ngọc Mẫn thản nhiên xuất hiện phía sau nhóm quân lính, chậm rãi thưởng thức ngọn lửa cháy hừng hực nơi Đạo quan sâu trong rừng trúc, rồi mới không nhanh không chậm bước từng bước một.

Binh lính đang đốt rừng nhìn thấy một phụ nhân có thai mặc quần áo trắng chậm rãi bước tới thì ánh mắt không nhịn được mà mở to.

Nàng ung dung nhàn nhã tuyệt không giống người nửa đêm bị phóng hỏa hốt hoảng chạy trốn —— hơn nữa, rừng trúc hẻo lánh, không ai ở đây vào ban đêm, bởi vậy bọn họ khẳng định nàng là người trong Đạo quan, nhưng mà...... nàng trốn ra bằng cách nào, lại còn bước tới từ phía sau đội binh lính bọn hắn?

"Các ngươi muốn tìm ta sao?!"

"Ty chức tham kiến nương nương, nương nương thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế." Tướng quân thống lĩnh nhận ra nàng là người mà hoàng thượng lệnh cho hắn tìm kiếm, lập tức vội vàng gấp rút vén áo quỳ xuống.

Sau đó, khắp núi ầm vang tiếng hô thiên tuế.

"Còn không mau dập lửa?"

"Mau dập lửa." Hoàng hậu mở miệng, ai dám không nghe? Tướng quân kia lớn tiếng ra lệnh.

Sau khi lửa đã bị dập tắt, tướng quân kia lại quỳ xuống trước mặt nàng, "Xin nương nương theo ty chức về cung."

Giọng nói trong trẻo của Từ Ngọc Mẫn vang lên trong gió đêm, "Vô duyên vô cớ nửa đêm lại đến quấy rối giấc ngủ của người khác, sao phải làm thế chứ?"

"Thánh Thượng có lệnh, xin nương nương cố gắng nhanh chóng trở về cung."

Từ Ngọc Mẫn vịn thắt lưng, không nói gì.

"Thánh Thượng bảo ngày đó nương nương từng nói ‘quân tử nhất ngôn, bốn ngựa khó theo’, làm người không thể không giữ chữ tín."

Từ Ngọc Mẫn khẽ thở dài, kỳ thật nàng chỉ nói bốn chữ sau mà thôi.

Đời người có mấy khi hưởng thụ được trời thu mát mẻ?

Khi xa giá của hoàng hậu dừng lại ngoài cửa đông kinh thành, Từ Ngọc Mẫn nhấc rèm cửa sổ nhìn cửa thành, không tự chủ được mà nghĩ tới thời khắc một năm trước, đó là lần đầu tiên nàng đến kinh thành......

Tất cả chuyện cũ ùa về, rõ ràng như mới hôm qua, lại khiến lòng nàng cảm thấy như đời người xoay chuyển.

Thấy nàng nhìn cửa thành ngẩn người, hoạn quan theo hầu ngoài xe nhịn không được mà lên tiếng: "Nương nương, hoàng thượng vẫn đang chờ ngài."

Từ Ngọc Mẫn thản nhiên nhìn hắn ta liếc mắt một cái, nói: "Đã chờ lâu như vậy, chờ thêm chốc lát cũng chẳng sao."

Hoạn quan im bặt.

Từ Ngọc Mẫn buông rèm cửa sổ, hơi mệt mỏi nói: "Đi thôi."

"Nương nương khởi giá."

Xe ngựa tiếp tục chạy đi, tâm tư Từ Ngọc Mẫn có chút mờ mịt.

Trên đường thực yên tĩnh, càng ngày càng yên tĩnh, chỉ có thể nghe được tiếng vang khi xe cán qua tảng đá, cùng tiếng bước chân nặng nề của đội quân theo hầu.

Không khí có chút áp lực.

Sau đó, nàng nghe được một loạt tiếng quỳ xuống.

Một tiếng bước chân quen thuộc mà xa lạ càng lúc càng bước gần đến xa giá, Từ Ngọc Mẫn tựa đầu lên gối nằm trong xe, không thèm nhúc nhích.

Lúc Long Thần Dục xốc màn xe lên, liền nhìn thấy cảnh tượng thê tử tựa đầu lên gối rũ mày chợp mắt.

"Mẫn nhi." Hắn nhẹ gọi nàng một tiếng.

Từ Ngọc Mẫn lại không có dấu hiệu tỉnh dậy.

Long Thần Dục cong môi cười khẽ, xoay người bước vào ôm nàng xuống xe ngựa, đưa lên ngự liễn của mình, đi về phía tẩm cung.

Mãi cho đến khi nghe thấy tiếng vang lúc mọi người rời khỏi, Từ Ngọc Mẫn mới chậm rãi mở to mắt, lọt vào tầm mắt là bộ quần áo màu đen, trên có thêu hoa văn hình rồng bằng chỉ vàng......

"Mẫn nhi đã chịu mở mắt nhìn vi phu rồi sao?" Lồng ngực Long Thần Dục phập phồng thật mạnh theo tiếng cười của hắn.

"Người tìm ta làm gì?" Trái với tâm tình vui sướng của Long Thần Dục, giọng điệu Từ Ngọc Mẫn có vẻ tương đối lạnh nhạt.

Long Thần Dục ôm nàng ngồi xuống bên giường nhỏ, với tay sờ cái bụng tròn vo của nàng, ánh mắt tràn đầy ý cười, "Bé con có ngoan không?"

Từ Ngọc Mẫn không thèm để ý đến hắn, muốn tránh khỏi vòng ôm của hắn ngồi sang một bên.

"Để vi phu ôm nàng một lát đi mà, đã bảy tháng chúng ta không ở cùng nhau."

"Ta còn muốn lâu hơn." Nàng từng cho là bọn họ sẽ cách biệt phương trời, không bao giờ gặp lại, nhưng hắn cứ không chịu buông tha nàng, nàng đành phải trở về đối mặt.

Tay đang vuốt bụng nàng của Long Thần Dục đột nhiên cảm thấy một chấn động, hắn không khỏi mừng rỡ, "Con cử động, con đang chào hỏi trẫm này."

Từ Ngọc Mẫn nghe được lối xưng hô cao quý nhất thiên hạ phun ra từ miệng hắn kia, trong lòng bỗng nảy lên cảm giác chua xót bi thương không nói nên lời. Nam nhân nắm trọn thiên hạ này, sao có thể chỉ thuộc về nàng, chẳng lẽ nàng thật muốn từ từ tiêu hao hết chút tình ý của mình với hắn tại nơi thâm cung vắng vẻ này?

"Đúng là một đứa trẻ nghịch ngợm, trẫm nghĩ con nhất định là một bé trai." Trong lòng Long Thần Dục tràn đầy niềm vui sướng của người sắp được làm cha.

"Ta hơi mệt, muốn nghỉ ngơi một lát." Chất chứa tâm sự, Từ Ngọc Mẫn mặc kệ hắn độc thoại, chỉ muốn tự gặm nhấm nổi đau của bản thân.

"Trẫm sẽ nằm với Mẫn nhi." Long Thần Dục vừa nói vừa đỡ nàng đến nằm lên giường, sau đó tự mình nằm cạnh bên người nàng.

Từ Ngọc Mẫn nhìn màn lụa mỏng trên đầu, vẫn không nói gì.

Sau khi Long Thần Dục thân thiết với bé con trong bụng đủ rồi, bèn cẩn thận đánh giá thê tử đã mấy tháng không gặp.

Nàng vẫn trong trẻo động lòng người, khuôn mặt trắng trẻo hơi nhọn, vì mang thai mà có chút mượt mà, dáng người cũng vì bụng nhô lên mà có vẻ tròn vo, đầy đặn khiến người khác ưa thích, trên người còn thoang thoảng mùi sữa thơm......

Đã lâu chưa "Ăn thịt", Long Thần Dục cảm thấy tất cả máu nóng đều dồn xuống dưới người, tay hắn không tự chủ được mà tham lam chui về phía vạt áo của người bên gối.

Hắn muốn nàng!

Từ Ngọc Mẫn nhìn thấu ý đồ của hắn, tay chặt chẽ bắt lấy tay hắn, ngăn cản hắn tiến thêm bước nữa.

"Mẫn nhi ——"

"Hiện nay thân mình ta không tiện."

"Vi phu chỉ muốn sờ sờ." Long Thần Dục không chút cảm thấy gạt người là không đúng.

Từ Ngọc Mẫn bị lừa bịp của hắn tác động, nghĩ nghĩ, cảm thấy hẳn là hắn sẽ không đến mức không chút kiêng kỵ như thế, liền buông lỏng tay.

Chỉ là, rất nhanh, nàng liền hối hận.

Cái tay của hắn tác quái khiến nàng không khống chế được mà khẽ rên rỉ thành tiếng, thân thể của nàng vì mang thai mà càng nhạy cảm, rất nhanh dưới người đã ướt đẫm.

"Không được......"

Bị dục vọng khống chế, Long Thần Dục đã hoàn toàn chẳng quan tâm đến điều gì khác, quỳ gối giữa hai chân nàng, gấp gáp tiến vào hang động bí ẩn

"Mẫn nhi...... Mẫn nhi...... Vi phu nhớ nàng đến quặn thắt tim gan......"

Từ Ngọc Mẫn níu chặt chăn gấm dưới người yếu ớt đón nhận.

Theo thời gian dần trôi, ánh mắt đỏ vằn của Long Thần Dục dần dần khôi phục vẻ bình thường, sau khi hoàn toàn phóng thích bèn xoay người ngã xuống cạnh nàng, thở dốc tận hưởng cảm giác sau ân ái.

Hô hấp của Từ Ngọc Mẫn cũng thực hỗn loạn, nhẹ tay xoa bụng của mình.

Long Thần Dục nằm nghiêng nhìn nàng, cảm thấy sau khi bị hắn tận tình yêu thương nàng càng thêm mê người, khiến cho bụng của hắn lại lần nữa căng lên.

Từ Ngọc Mẫn khép mắt không nhìn hắn, "Nếu hoàng thượng chưa tận hứng, vậy hãy đến cung của những người khác đi."

Long Thần Dục dùng sức nắm chặt tay nàng, hừ một tiếng, nói: "Nàng nghe được việc vi phu có nữ nhân khác từ đâu?"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.