Notice: Function _load_textdomain_just_in_time was called incorrectly. Translation loading for the rank-math-pro domain was triggered too early. This is usually an indicator for some code in the plugin or theme running too early. Translations should be loaded at the init action or later. Please see Debugging in WordPress for more information. (This message was added in version 6.7.0.) in /www/wwwroot/truyenyy.mobi/wp-includes/functions.php on line 6114
[Dân Quốc] Phu Nhân Trốn Chạy Thời Loạn Thế - Chương 9 : truyenyy.mobi

[Dân Quốc] Phu Nhân Trốn Chạy Thời Loạn Thế

Chương 9




“Tư thế? Tư thế gì cơ?” Cố Vãn hơi ngạc nhiên, sau đó cô nhận ra ngay Hoắc Tây Châu đang nói tới cái gì khiến cho cô càng cảm thấy khuôn mặt như bị thiêu đốt hơn: “Anh…Anh đừng có nói bậy.”

Nếu như là bản thân cô ở kiếp trước thì có lẽ cô sẽ cảm thấy ít ngượng ngùng hơn vì lúc đó cô còn chưa hiểu việc nam nữ, thế nhưng cho dù đã trải qua nhưng mà khi nghe anh nói thẳng ra như thế khiến cho cô cảm thấy vô cùng ngượng ngùng.

“Không phải cô thích bổn thiếu ư? Sao lại không có một chút thành ý nào thế?” Hoắc Tây Châu không muốn buông tha rõ ràng là vì cố ý trêu đùa Cố Vãn.

Cố Vãn hơi hoảng hốt, cô nghĩ thầm rằng không phải người đàn ông này là người ít nói và có tính cách lạnh lùng hay sao? Sao trông anh có vẻ thay đổi, học được cách trêu chọc phụ nữ thế?

“Ai nói tôi không có thành ý chứ, không phải là anh đang bị thương sao?” Cố Vãn đẩy Hoắc Tây Châu ra rồi nói: “Hiện tại anh không nên thực hiện các kiểu vận động mạnh để tránh gặp phải các loại bệnh không tiện nói ra cho nên anh vẫn nên nghỉ ngơi tốt đã thì hơn.”

“Hơn nữa, tôi cũng không cần phải giống như những người phụ nữ nước ngoài đó, kiểu…Cởi mở ấy?” Có thể theo đuổi người khác giới mình thích mà không cần để ý tới bất kì ánh nhìn của kẻ nào khác xung quanh, có lẽ từ đó là cởi mở đúng không?

Đương nhiên nó cũng ám chỉ với Hoắc Tây Châu rằng cô không phải là một người phụ nữ tùy tiện.

Nói xong, cô vội vã chạy thẳng ra ngoài cửa luôn.

Hoắc Tây Châu không hề đuổi theo, không phải là anh không muốn đuổi theo mà là do thuốc tê Cố Vãn dùng cho anh đã phát huy tác dụng nên anh rất khó đứng lên.

Hơn nữa, lời nói của Cố Vãn khiến cho anh có một loại cảm giác không thể hiểu nổi.

Vận động mạnh? Bệnh không tiện nói ra? Người phụ nữ này nói chuyện cũng mạnh dạn thật.

Việc anh bị thương thì có liên quan gì tới việc anh có thể “vận động” hay không? Sao có thể từ bị thương do súng đạn xuống thành “bệnh không tiện nói ra” chứ? Không phải cô nhóc này thấy anh sẽ không thể sinh hoạt chuyện vợ chồng vì vết thương do súng bắn đấy chứ?

Thật là…Một cô nhóc vô cùng thú vị!

Mạnh Thư Hành muốn cưới cô ư? Nằm mơ! Hoắc Tây Châu anh muốn cô nhóc này!

Ra đến tận cửa, Cố Vãn mới dừng chân lại, cô nhận ra mình quá xúc động nên đã quên mất chuyện xin sự giúp đỡ của Hoắc Tây Châu.

Cố Vãn nhớ rất rõ rằng ngày mai chính là ngày mừng thọ của phủ Tổng tư lệnh, Tổng tư lệnh sẽ trao quân quyền vô cùng lớn cho Hoắc Tây Châu ngay tại bữa tiệc và Hoắc Tây Châu sẽ trở thành thiếu tướng nắm lực lượng quân đội hùng hậu trong tay!

Tổng tư lệnh có năm người con, nhưng người có thể xưng là thiếu tướng thì chỉ có một người đó là Hoắc Tây Châu của vợ cả sinh ra.

Sau khi trở thành thiếu tướng, Hoắc Tây Châu chỉ cần dậm chân một cái đã có thể khiến cho mười sáu tỉnh phía nam phải run sợ cho nên anh chắc chắn có thể giúp cô chủ động giải trừ hôn ước với Mạnh Thư Hành.

Thế nhưng hiện tại cô đã chạy ra rồi thì còn có thể quay trở lại hay sao?

Liệu anh có thể nghĩ rằng cô quay lại là do yêu thương nhớ nhung hay không?

Cố Vãn do dự mất một lúc lâu thì vẫn quyết định quay trở lại vì dù sao thì chuyện lớn nhất sau khi cô sống lại chính là giải trừ hôn ước với Mạnh Thư Hành.

Ở trong phòng.

Hoắc Tây Châu còn đang suy nghĩ xem làm thế nào mới có thể biến Cố Vãn trở thành người phụ nữ của anh thì Cố Vãn quay lại.

“Hoắc…Cậu Tư, cho dù nói như thế nào đi nữa thì cũng coi như là tôi đã cứu anh vào đêm nay có phải không?” Cố Vãn nắm chặt lấy váy của mình, cô đứng cách xa Hoắc Tây Châu khoảng năm bước rồi nói chuyện một cách thận trọng.

“Ừm.” Hoắc Tây Châu tỏ vẻ đồng ý.

“Vậy có phải là anh nên báo đáp tôi không?” Cố Vãn nói.

Hoắc Tây Châu lập tức cau mày lại, cô muốn anh báo đáp sao? Chẳng lẽ cô cứu anh là có mục đích ư?

“Cô muốn cái gì?” Giọng điệu của anh không còn tốt như trước nữa.

Trong lòng của Cố Vãn thấp thỏm, cô cắn răng nói: “Tôi cảm thấy với năng lực cá nhân của tôi nếu như muốn giải trừ hôn ước với Mạnh Hành Thư mà không tổn hại tới danh tiếng của bản thân thì hơi khó nên tôi…Tôi cần có sự trợ giúp của cậu Tư.”

Cô vẫn rất để ý tới danh tiếng của bản thân, không phải là cô để ý bao nhiêu mà là cô không muốn Hoắc Tây Châu bị người khác nói như trước đây đó là người phụ nữ mà Mạnh Thư Hành không cần.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.