Chương 17: Đừng ép ta giết ngươi
"Không phải..."
"Cút!" Úc Nhiễm lần nữa đánh gãy lời nàng, cô căn bản một chút cũng không muốn nghe được thanh âm của Tư Không Linh, "Đừng ép ta giết ngươi, lập tức cút ra ngoài! Đừng để ta thấy được ngươi nữa!"
Những ngày tháng thế này, cô tự cho là đa tình muốn bảo vệ La Hương, cô đau lòng cho La Hương, cô không nỡ cho La Hương..... Kết quả thì sao, thế này sao lại là người cần cô bảo vệ, chuyện này căn bản là cố ý tiếp cận cô, lừa dối cô, tên vô lại đùa bỡn tình cảm của cô
Tư Không Linh mở mở miệng, lại không biết làm sao khép lại, nàng biết Úc Nhiễm bây giờ đang nổi nóng, tức giận hận không thể một đao chém nàng mới thoải mái
Tư Không Linh cúi đầu, hậm hực cũng theo Tần Khả Nhi đi khỏi phòng, phía sau là tiếng đẩy cửa cơ hồ muốn chấn động sụp nóc nhà, Tư Không Linh bị dọa đến bất thình lình rùng mình một cái
Tần Khả Nhi ngồi ở trên nóc nhà đối diện, Tư Không Linh khịt khịt mũi, bây giờ gió đêm có chút lạnh, nàng không nhịn được hắt hơi một cái, sau đó sắc mặt khó coi cũng nhảy lên nóc nhà đối diện
Nếu không có thương trên người, nàng lại sợ đau, nàng khẳng định trước tiên đánh Tần Khả Nhi một trận rồi nói
"Cho ngươi" Tần Khả Nhi ngẩng đầu đưa cho nàng một bình nhỏ
Tư Không Linh biết đó là kim sang dược, nhưng mà nàng rất có cốt khí không có nhận lấy. Gió trên nóc nhà so với phía dưới càng lạnh hơn, Tư Không Linh ăn mặc quần áo rách mấy lỗ, gió lạnh thì vù vù rót vào bên trong mấy lỗ rách này
Tần Khả Nhi cười cười, "Đừng một bộ dáng vẻ muốn giết người, ta chẳng qua là đang trả thù ngươi thôi"
Tư Không Linh tức giận đến đi nắm lấy cổ áo của nàng ta, "Ngươi rốt cuộc phải vì chuyện kia dây dưa ta bao lâu!"
Nhắc đến 'chuyện kia', sắc mặt Tần Khả Nhi thì không tự chủ được trở nên nghiêm túc, nàng ta lạnh lùng nhìn về phía Tư Không Linh, "Cả đời, cũng sẽ không tha thứ!"
"Ngươi!"
Tần Khả Nhi không nhanh không chậm kéo bàn tay của Tư Không Linh kéo cổ áo của nàng ta ra, quay đầu nhìn về phía nơi khác, vẻ mặt tiếp đó lại hòa hoãn lại, "Kỳ thực mấy năm như vậy, ta cũng không đi tìm ngươi, lần này ở đây thấy được, thật sự chỉ là trùng hợp"
Đó cũng là trùng hợp chết tiệt nhất!
Tư Không Linh cũng quay đầu không nhìn nàng ta, một mình ngồi xuống ở bên cạnh, thời điểm kéo trúng vết thương đau đến nàng hít vào một hơi
"Mặc kệ ngươi có bao nhiêu ghi hận chuyện kia, ta vẫn là muốn nói, cái chết của Quản cô nương, ta cũng rất bất ngờ, rất áy náy! Ta cũng không ngờ tới được chưa?"
"Nhưng nàng ấy chung quy là bởi vì ngươi" Tần Khả Nhi vẫn là câu nói này, rất nhiều năm trước câu nói này thì ờ bên tai Tư Không Linh quanh quẩn không đi, bây giờ lại nghe được, quả nhiên là có một loại cảm giác uất ức qua tuổi
Tư Không Linh trừng nàng ta hồi lâu, cuối cùng phun ra một cái hơi thở thật dài. Nàng tin tưởng Tần Khả Nhi không phải cố ý tìm đến nàng trả thù, cũng mặc kệ có phải cố ý hay không, bây giờ nàng cũng trả thù thành công rồi
"Ta rất yêu thích Úc Nhiễm" Tư Không Linh bỗng nhiên nói, "Là thật sự rất yêu thích!"
Tần Khả Nhi hình như nghe được chuyện cười gì, "Người ngươi thích còn thiếu sao, ta sợ là mượn mười cái ngón tay ngươi cũng khó đếm ra"
"Lần này không giống nhau!" Tư Không Linh nỗ lực cường điệu, "Ta thừa nhận trước đây chính mình rất vô liêm sỉ, hiện tại ta gặp được nàng ấy, ta muốn cải tà quy chính, không được sao?"
"Nếu như không phải ngươi, ta và Lăng nhi đã sớm chung một chỗ rồi"
Tư Không Linh đỡ trán, đi một vòng lại lại nhớ tới chuyện của Quản Lăng. Tư Không Linh từ trước đến giờ hưởng thụ cảm giác được nữ tử ủng hộ yêu thích, chỉ có Quản Lăng, nàng vô cùng cáu giận, tại sao chính mình không có chuyện gì muốn đi trêu chọc nữ nhân kia?
"Vậy ngươi muốn thế nào, có phải là ta yêu thích ai, ngươi đều muốn quấy nhiễu?"
Tần Khả Nhi hừ nhẹ một tiếng, "Ngược lại cũng không nhất định, nếu ngươi không ở Lăng Xuyên, ta cũng quấy nhiễu không được cục diện của ngươi"
Úc Nhiễm ở Lăng Xuyên, nàng không ở Lăng Xuyên phải đi đâu?
Tư Không Linh nhức đầu không thôi: "Ngươi thì không thể từ bên trong chuyện kia đi ra sao, tìm người thích, hà tất luôn dằn vặt chính mình như thế?"
"Ta vẫn thật sự không có cởi mở như ngươi, có mới nới cũ, đứng núi này trông núi nọ, có bao nhiêu cô nương vì bởi vì ngươi đau lòng rơi lệ, ngươi biết không? từng quan tâm sao?"
"....." Tư Không Linh lại bị nàng ta hỏi không có gì để nói rồi.
Tần Khả Nhi bỗng nhiên đứng dậy, "Nhưng mà ngươi nói như vậy, ta cũng phải nể mặt ngươi mới phải. Như vậy đi bắt đầu từ hôm nay, ta cũng yêu thích Úc Nhiễm thì được rồi"
Tư Không Linh gấp đến độ cũng đứng lên, "Lời này của ngươi có ý gì?"
Tần Khả Nhi cong cong khóe miệng, "Ngươi cướp người của ta, ta thì sẽ không cướp người ngươi nhìn trúng hả?"
"Ngươi căn bản không thích nàng ấy, cho dù trả thù ngươi nhắm vào ta, dựa vào cái gì cuốn nàng ấy vào?"
"Ngươi cảm thấy nàng ấy vô tội sao?" Tần Khả Nhi ánh mắt hung ác, "Bị ngươi nhìn trúng, nàng ấy cũng đã không vô tội rồi!"
"Ngươi....!"
Bóng người trước mắt trong khoảnh khắc đi xa, Tần Khả Nhi không cho Tư Không Linh có thêm công phu dây dưa, người đã nhảy xuống mái hiên, chìm trong trong bóng đêm
Tư Không Linh cụt hứng lần nữa ngã ngồi ở trên xà nhà, nàng đột nhiên cảm giác thấy chính mình đã không có nơi đi, nghĩ đến dáng vẻ Úc Nhiễm tức giận, nàng chính là một trận tâm hàn. Nàng muốn trở về ngoại thành đi tìm cây cải đỏ, lại nghĩ đến tiểu quỷ kia khẳng định một mặt đắc sắt (đắc ý nên khoe khoang) phân tích ngón tay: Ta thì nói mà, nửa tháng, tỷ còn kém hai ngày đó
..... Tiểu quỷ! Nàng thật sự nên đánh nát cái mông của hắn!
Tư Không Linh lại quay đầu nhìn về phía phòng xa xa của Úc Nhiễm, căn phòng tắt tối đen, cái gì cũng không nhìn thấy. Không biết Úc Nhiễm ngủ chưa, cô nhất định còn đang tức giận, tức giận đến nằm mộng cũng muốn giết nàng
Nàng giơ tay vuốt ve vết thương của chính mình, mồ hôi lạnh lại một lần như mưa rơi. Nàng xem như là gặp trắc trở, qua lại với các kiểu con gái mấy năm như vậy, còn là lần đầu bởi vì một nữ căm nhân hận muốn đập đầu chết
Nàng làm gì lần đầu tiên giao chiến cứ như vậy thô lỗ chiếm trinh tiết của nàng ấy, nàng lại làm gì không có chuyện gì tìm việc giả bộ nhu nhược giả bộ đáng thương ẩn núp bên người nàng ấy?
Tư Không Linh biết vậy chẳng làm, biết rõ một ngày nào đó Úc Nhiễm biết chân tướng sẽ tức giận, nàng vẫn là làm như vậy rồi.
Kỳ thực vừa bắt đầu nàng thì chưa từng nghĩ tời chính mình thật sự sẽ thích Úc Nhiễm đâu
Tư Không Linh nhịn đau từ trên mái hiên nhảy xuống, sau đó không hề tiếng động đi tới trước cửa của Úc Nhiễm, dựa vào cạnh cửa ngồi dưới đất. Nàng cắn răng tận lực để cho mình bởi vì đau đớn mà thở hổn hển nhẹ nhàng đi, chí ít không thể để cho Úc Nhiễm trong phòng nghe được
Chuyện đến nước này, cho dù Úc Nhiễm hận nàng như thế nào đi nữa, nàng cũng không có thể đi. Nàng tuyệt không thể để Tần Khả Nhi có cơ hội thương tổn Úc Nhiễm
Nghĩ như vậy, Tư Không Linh chậm rãi nhắm mắt lại, đêm sâu nhớ nhung ai, nàng vô lực lại mệt mỏi ngủ say
Úc Nhiễm lại suy nghĩ giống như Tư Không Linh, một đêm chưa chợp mắt. Cô rõ ràng rất mệt, lại chính là ngủ không yên, bởi vì sự lừa dối của Tư Không Linh cô tức giận đến cơ hồ một khắc không thể bình tĩnh, cho dù lúc đó tên vô lại kia đối với cô làm chuyện như vậy, cô hình như cũng không có canh cánh trong lòng như lúc này
Ngủ không được thì dứt khoác ngẫm lại chuyện vụ án, Úc Nhiễm nỗ lực dời đi sự chú ý
Sáng sớm mở cửa, Tư Không Linh mất đi chỗ dựa lập tức ngã vào bên chân của Úc Nhiễm, dọa cô nhảy một cái
Hết chương 17
Tác giả có lời muốn nói:
Xem ra hình thức trung khuyển thì phải mở ra, tiểu tặc chờ ngược đãi, không muốn không muốn đâu, hahahah