Notice: Function _load_textdomain_just_in_time was called incorrectly. Translation loading for the rank-math-pro domain was triggered too early. This is usually an indicator for some code in the plugin or theme running too early. Translations should be loaded at the init action or later. Please see Debugging in WordPress for more information. (This message was added in version 6.7.0.) in /www/wwwroot/truyenyy.mobi/wp-includes/functions.php on line 6114
Cuộc Sống Điền Viên Sau Khi Xuyên Qua - Chương 45 : truyenyy.mobi

Cuộc Sống Điền Viên Sau Khi Xuyên Qua

Chương 45




“Ngày hôm qua huynh vì mẹ huynh và biểu muội, đã gạt bỏ ta. Hôm nay huynh vì quyết định trong nhà, mang theo sính lễ đến trước mặt ta, bản thân huynh áy náy, xin lỗi, ta không cảm nhận được.” Đường Hà lắc đầu, tùy tiện mà chậm chạp nói, “Hay huynh cảm thấy, hôn sự của chúng ta có thể tiếp tục, kết cục như vậy đã quá tốt, ta nên cảm kích, nước mắt tuôn trào?”

“Nếu hôm qua ông nội huynh không lên tiếng, hôm nay huynh định lấy thân phận gì đứng trước mặt ta đây?” Đường Hà cười cợt nói, “Nếu như chuyện diễn biến đúng như ý nhà cậu và mẹ huynh, huynh và ta không có chút quan hệ nào, để tránh hiềm nghi, từ nay về sau huynh không nên đứng trước mặt ta nữa, tới lúc đó, huynh mới có thể có một chút đau lòng đối với ta?”

“Ta xem huynh không muốn cưới Châu Nương.” Đường Hà tiếp tục nói, “Một nhà chúng ta đều dựa vào hai tay kiếm cơm ăn, bọn họ làm không được, đến cửa tống tiền. Chính bản thân huynh biết chữ, lớn lên lại ưa nhìn, theo ý của huynh, so với cưới Châu Nương, cưới ta không tính là chuyện cực nhọc gì, đúng không?” Đường Hà ngay thẳng nói.

Chu Nam Sinh muốn giải thích, muốn nói nàng đối với hắn không chỉ như vậy, chẳng qua ‘không chỉ’, chính hắn cũng không tìm được từ nào để biểu đạt, đành tiếp tục trầm mặc.

“Ta vốn không suy tính nhiều như vậy. Hôn sự nữ tử vốn là dùng cả gia đình, nhân phẩm, tướng mạo định giá, kết quả như đánh bạc. Cha mẹ ta chọn huynh, là vì cảm thấy huynh tốt nhất. Người nhà huynh chọn ta, đại khái cũng cân nhắc qua như vậy.”

“Chính là ta chờ đợi, so với phần thăng bằng ta muốn hơn rất nhiều.”

Chu Nam sinh trong lòng vừa động, vui sướng lặng lẽ trong lòng, nàng chờ đợi, cùng ta chờ đợi, là giống nhau sao?

Chu Nam Sinh hít sâu một hơi, đợi nàng nói tiếp.

“Chẳng qua hôm qua một cuộc phong ba, phần thăng bằng này đã bị phá vỡ. Nếu như ta tiếp tục thành thân với huynh, ngày khác vô cùng có khả năng gặp phải mẹ huynh gây khó khăn.”

“Như thế, ta dựa vào cái gì còn muốn lựa chọn huynh?”

Đường Hà nhìn thanh niên trước mặt, mặt mày ảm đạm, trong lòng sinh ra một tia vui vẻ, vui vẻ này hiện ra trên mặt, biến thành thiếu nữ sáng rỡ.”

Chu Nam Sinh hoảng hốt nhìn thiếu nữ, trên mặt sáng rỡ nụ cười, nhưng bỗng nhiên phát hiện, thiếu nữ trước mặt lại sắc bén như vậy.

Trước đây hắn gặp nàng mấy lần, nàng hoặc trầm tĩnh hoặc xinh đẹp, giống như chuối tố nữ im lặng trong vườn. Chỉ giờ khắc này, trong lòng hắn, nàng đột nhiên trở nên sinh động, trong lòng hắn vẽ ra hình dáng nàng, rõ ràng, minh bạch.

Lúc này, vết cắt sắc bén, hắn mất đi tiếng nói.

Giống như là nỗ lực hồi lâu, hắn mới khó khăn mở miệng nói: “Ta từ nhỏ đã không sống cùng mẹ, khi còn bé bà thiên vị Tứ đệ… Thật ra hiện tại, hài tử trong lòng bà, Tứ đệ chiếm được năm phần, ta nhiều nhất một phần.”

“Lão thái gia sau khi qua đời, ta vốn tiếp tục muốn đi học, ông nội nói người già rồi, nam nhân làm việc trong nhà quá ít, hơn nữa đọc sách tốn kém quá nhiều, ta và Bắc Sinh, trong nhà chỉ có thể chọn một. Mẹ cầu ta, để ta nhường cơ hội cho Bắc Sinh, dĩ nhiên khi đó không hẳn là lỗi của bà, ai bảo trong nhà tiền tài không đủ chứ, ai bảo thiên phú của ta kém Bắc Sinh chứ.”

“Đại lý dễ dàng hiểu, tha thứ lại không dễ dàng. Một thời gian rất dài ta đều nghĩ là ta oán mẹ, ta thân cận cùng bà sẽ cảm thấy lúng túng, thật ra sự thật giống muội nói, bà là mẹ ta, ta theo bản năng mà bảo vệ bà. Ta thế nào có thể không làm vậy đây? Bà sinh ta, mặc dù không nuôi ta bên người, nhưng do cuộc sống khó khăn, bà cũng vì cho ta ăn uống, phải cố gắng làm việc, nên không thể để ý đến ta.”

“Mẹ chính là một người thiên vị, vì vậy bà nhìn Châu Nương, sẽ thân thiết hơn nhìn muội. Nhưng mà bà thiên vị không có nghĩa là bà hà khắc, mẹ thật không phải người sẽ gây khó dễ cho con dâu.”

“Muội nói ta để ý Châu Nương, bỏ mặc muội, cái này không đúng. Trong lòng ta, muội sắp gả cho ta, Châu Nương chỉ là biểu muội ta.”

“Khi còn bé, người lớn đã nói, làm ca ca phải chiếu cố kỹ lưỡng, bảo vệ tốt muội muội. Chúng ta lớn, lời này ta dần dần đã quên. Tựa như muội nói, ta không muốn cưới Châu Nương, muội ấy đi tới trước gót chân ta còn ngại phiền. Chẳng qua trải qua huyên náo hôm qua, từ nay về sau hôn sự muội ấy sẽ khó khăn, ta đây làm ca ca, cũng có một phần trách nhiệm, vì vậy ta đối với muội ấy, khó tránh khỏi một tia đồng tình, áy náy.”

“Chẳng qua đồng tình, áy náy này, không cản được ta vui mừng. Muội nói không sai, vừa bắt đầu ta có chút không muốn, nhưng hiện giờ ta rất vui vẻ.”

“Ta muốn cưới muội, chúng ta xí xóa, được chứ?”

Đường Hà lắc đầu một cái “Huynh vẫn không hiểu, chuyện có liên quan đến biểu muội và mẹ huynh, nhưng cũng không hoàn toàn bởi vì họ.”

“Huynh là người tốt,” Đường Hà thấy hắn thần sắc nghi ngờ, liền vòng vo, mỉm cười nói, “Ngày ấy huynh đã cứu đệ đệ ta, cả người quần áo bẩn thỉu dơ dáy, búi tóc còn dính đầy bùn cát, rong rêu, nhưng ta cảm thấy huynh cao thượng, là một người đáng yêu.”

Trong lòng Chu Nam Sinh sinh ra một tia vừa khó chịu vừa vui sướng, vui sướng này giống như huyền cầm, thiếu nữ gảy cầm chỉ nhẹ nhàng kích thích một chút, tim của hắn lại chấn động không ngừng. Nhưng nội tâm hắn lại buồn khổ, buồn khổ này giống như sợi tơ, quấn quanh trái tim hắn, mà đầu sợi giống như bị thiếu nữ kéo, Chu Nam Sinh ôm bi thương, chờ nàng nói ra lời lạnh lùng hơn… Chờ đợi sợi tơ quấn chặt, đả thương trái tim hắn.

“Giữa chúng ta… Ta vốn đã đón nhận, thích ứng cũng rất tốt… Thật đáng tiếc.”

Hai người không phải không có duyên phận, đáng tiếc không đủ.

Chu Nam Sinh nhìn nàng, “Muội giống ta, đều coi đối phương là người bầu bạn tương lai… Hôm nay mặc dù gặp gỡ ngăn trở, nhưng ta nguyện ý mai sau đối với muội tốt…”

Đường Hà lắc đầu cắt đứt hắn, “Ta nói rõ cho huynh biết, ta không tin huynh.”

Chu Nam Sinh chỉ cảm thấy mình bị đánh trúng trong nháy mắt.

Thiếu nữ đang tiếp tục nói.

“Huynh là một người tâm địa mềm yếu, huynh có thể nhảy xuống sông cứu người xa lạ, đối với mẹ mình nếu không cảm ơn, đối với biểu muội nếu không có chút tình cảm nào, mới là chuyện kỳ quái.”

“Huynh đối với mẹ và biểu muội có tình, đối với ta cũng không nỡ, người trọng yếu trong lòng huynh thật nhiều, rất nhiều người sẽ đối lập với nhau, huynh không thể hai bên đều lấy lòng, đại đa số huynh chỉ có thể cố một bên.”

“Đáng tiếc, hôm qua huynh cố không phải là ta.”

“Một người sống trên đời, luôn luôn có người đối với hắn có ân, có tình, ta thật sợ huynh không ngừng mà ủy khuất ta.”

“Vì giúp đỡ, đối với người khác cảm kích hoặc đau lòng, trước quyết tâm chịu đựng để đối đãi người tốt hơn, quyết tâm này chẳng phải là vô ích sao, lời thề chẳng phải bị ném ra sau gáy?”

“Hôm nay huynh nói sẽ đối với ta tốt, bà Tam cũng nói cho ta biết, huynh nói với bà, sẽ đối với ta tốt.”

“Ta đã từng tin tưởng huynh.”

“Ta cũng có lỗi, ta không nên mong đợi.”

“Nếu có một ngày, huynh quyết tâm không hề băn khoăn đích tình phân, chỉ toàn tâm toàn ý, không để cho thê tử ủy khuất bàng hoàng, hoặc là huynh coi tình cảm phu thê quan trọng bằng ân tình cha mẹ, thì gả cho người như huynh, là may mắn và hạnh phúc lớn nhất.”

“Chờ huynh làm được, ta có thể hối hận chuyện hôm nay mà buông tha cho huynh.”

“Chẳng qua hiện tại, ta nhìn về đoạn đường trước mặt mà ta sẽ đi cùng huynh, cảm thấy đường xá quá mức xa xôi. Ta rất lười biếng, ta liền không đi.”

Đường Hà biết, nàng biểu đạt chính bản thân nàng, là trình bày hôn nhân của Đường Hà ở thế kỷ 21, vì vậy nàng không có thanh niên tên là biểu ca, nàng nhìn vào mắt hắn, kêu tên hắn, đối với hắn lộ ra nụ cười sáng rỡ quen thuộc, “Chu Nam Sinh, chúng ta coi như xong đi.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.