Vừa bước vào, mùi thuốc nồng nặc liền xông vào mũi, sặc đến mức Vân Trân không nhịn được mà dùng khăn che miệng lại, ho khan vài tiếng.
Nha hoàn bên cạnh dẫn đường kinh ngạc nhìn nàng.
Vân Trân lắc đầu: "Không sao, vào trong thôi." Nói rồi, nàng lại ho khan vài tiếng.
Nha hoàn cất đi ánh mắt hoài nghi, dẫn Vân Trân vào trong.
Càng đi, mùi thuốc khiến người ta khó chịu càng nặng.
Vân Trân cố nén sự không thoải mái.
Rất nhanh, nha hoàn đã dẫn nàng tới trước giường của Vương Kỳ Lân.
Thời điểm nhìn thấy Vương Kỳ Lân, Vân Trân vừa nhìn liền nhận ra người này trúng độc.
Khó trách lão chủ nhân không muốn vào, dù là ai nếu nhìn thấy Vương Kỳ Lân nằm trên giường bệnh lúc này đều sẽ thổn thức và đồng tình.
Bởi vì nó thoạt nhìn rất đáng thương.
Quản sự đội thương nhân nói nó đã gầy như bộ xương khô.
Vân Trân lại cảm thấy bộ xương khô còn chưa đủ hình dung dáng vẻ của Vương Kỳ Lân lúc này, bề ngoài gầy ốm cùng tiều tụy giống hệt xác chết, rất giống một lão nhân gần đất xa trời, bị bệnh tật hoành hành, chỉ còn lại chút hơi tàn.
Ngôn Tình Sắc
Nhưng Vương Kỳ Lân thì sao?
Nó chỉ là một hài tử, một hài tử gần bảy tuổi.
Một hài tử như vậy, dù là ai nhìn cũng đều thổn thức.
Trong lúc Vân Trân quan sát Vương Kỳ Lân, nha hoàn bên cạnh đã đỏ khóe mắt.
"Đại phu, người nhất định phải chữa khỏi cho tiểu thiếu gia nhà ta...!Hu hu hu, ngài ấy còn nhỏ như vậy...!Lão gia và phu nhân thật sự quá thảm..." Nha hoàn nức nở.
"Ta sẽ cố hết sức."
Mạng người đều do trời định.
Đôi khi, đại nạn tới rồi, cho dù đại phu lợi hại, y thuật cao minh tới đâu cũng không thể cứu được.
"Khụ khụ..." Nghĩ tới đây, Vân Trân lại ho khan hai tiếng.
Nha hoàn đứng bên cạnh nhịn không được mà cảm thán trong lòng: Sức khỏe của chính đại phu còn không tốt, liệu cứu được thiếu gia nhà mình sao?
...
Sau nửa khắc, Vân Trân buông tay Vương Kỳ Lân ra.
"Đại phu, thiếu gia nhà ta sao rồi?" Nha hoàn vội hỏi.
Vân Trân đang muốn trả lời, ngoài cửa liền truyền tới tiếng ồn ào.
"Đại phu từ đâu tới? Đại phu kia là ai mà tùy tiện dẫn vào xem bệnh cho Lân Nhi nhà ta..." Chớp mắt, có một phụ nhân mặc xiêm y hoa lệ được nha hoàn dìu vào phòng.
Phụ nhân kia thoạt nhìn khoảng năm mươi tuổi, y phục trên người tuy hoa lệ quý phái nhưng vẫn không giấu được gương mặt tiều tụy, đặc biệt là lúc này, trong ánh mắt còn mang theo sự phẫn nộ.
"Phu nhân, bà nhỏ tiếng một chút, đại phu đang xem cho Lân Nhi..." Phụ nhân kia nói xong, lão chủ nhân cũng theo vào, nôn nóng muốn khuyên bảo phu nhân.
Thấy Vân Trân đứng ở mép giường, ông không khỏi áy náy.
Xem ra phụ nhân kia chính là Vương phu nhân, mẫu thân của Vương Kỳ Lân.
"Lân Nhi không bị bệnh, cần đại phu gì chứ? Lão nhân ông chỉ biết..." Vương phu nhân quở trách Vương lão gia vào câu, sau đó nhìn Vân Trân.
Bà nhìn Vân Trân từ đầu đến chân trước, đánh giá một phen, ánh mắt cuối cùng dừng trên gương mặt tái nhợt của nàng, vốn đã cảm thấy bất mãn hiện giờ lại càng thống hận.
"Ngươi là đại phu quản sự tìm tới xem bệnh cho Lân Nhi?" Vương phu nhân lạnh giọng.
"Phu nhân..." Bên cạnh, Vương lão gia kéo bà ấy.
Có điều, lại bị Vương phu nhân gạt tay ra..