Notice: Function _load_textdomain_just_in_time was called incorrectly. Translation loading for the rank-math-pro domain was triggered too early. This is usually an indicator for some code in the plugin or theme running too early. Translations should be loaded at the init action or later. Please see Debugging in WordPress for more information. (This message was added in version 6.7.0.) in /www/wwwroot/truyenyy.mobi/wp-includes/functions.php on line 6114
Cung Nữ Thượng Vị Ký: Nhất Phẩm Hoàng Quý Phi - Chương 878: 878: Cung Nữ Thượng Vị Ký Nhất Phẩm Hoà : truyenyy.mobi

Cung Nữ Thượng Vị Ký: Nhất Phẩm Hoàng Quý Phi

Chương 878: 878: Cung Nữ Thượng Vị Ký Nhất Phẩm Hoà




Vân Trân đứng trên lầu bi thương nhìn Triệu Húc đi xa.

Không phải như vậy, không nên là như thế.

Nhưng cơ thể nàng giống như bị thứ gì đó khống chế.

Miệng không mở được, chân cũng không đi được.

Chỉ có thể trơ mắt nhìn Triệu Húc ngày càng xa nàng, chỉ biết bất lực.

!
Gió từ cửa sổ thổi vào.

Đột nhiên, cả người nàng cứng đờ, ánh mắt tan rã, giống như con rối gỗ bị giật dây, gục đầu, hai tay không còn sức rũ xuống.

Chờ đến khi tỉnh táo lại, Vân Trân nghe thấy trên nóc nhà có tiếng đánh nhau.

Nàng ngây ra một lúc, sau đó chạy đến bên cửa sổ, định nhìn ra ngoài.

Nhưng ngay lúc này, một hắc ảnh từ đỉnh đầu nàng bay qua, rất nhanh liền biến mất.

Lạch cạch.

Vân Trân nghe có tiếng động nhỏ.

Nàng quay đầu, liền thấy Lệ Vô Ngân mặc y phục màu đen đứng ngay bên cạnh.

Nàng nhìn hắn.

Hắn cũng nhìn nàng, đôi mắt giấu dưới mũ áo choàng có hơi lạnh lẽo.

!
Vân Trân đi theo Lệ Vô Ngân.

Đó là một tiểu viện.

Nếu không phải Lệ Vô Ngân đưa nàng đến đây, nàng cũng không biết tiểu viện này là cứ điểm U Minh giáo mới thiết lập ở kinh thành.

Đương nhiên, sau khi vào, nàng phát hiện bên trong trống trơn.

"Vừa rồi ở hành quán, đa tạ ngươi đã cứu ta.

"
Chờ trong phòng chỉ còn Vân Trân và Lệ Vô Ngân, Vân Trân nói.

Vừa rồi ở ngoài hành quán Ma Đà Quốc, nếu không nhờ Lệ Vô Ngân, chỉ sợ nàng đã bị Ma Đà vương tử đánh lén.

Nàng nói xong, trong phòng liền an tĩnh.

Lệ Vô Ngân không nhìn nàng, cũng không tiếp lời nàng.

Vân Trân đại khái đoán được hắn có lẽ đang giận nàng.

Trước đây, nàng hứa với hắn sẽ ở lại U Minh giáo, không ngờ sau khi nghe Triệu Húc trúng độc, nàng một mực muốn trở về kinh thành.

Cho dù khi ấy Lệ Vô Ngân thả nàng đi, nhưng Vân Trân biết, hắn tức giận.

"Ngươi, sao lại đến kinh thành?" Vân Trân nghĩ nghĩ, hỏi, "Là vì vụ cá cược kia sao?"
Lệ Vô Ngân lạnh lùng nhìn nàng: "Xem ra cái gì Hữu hộ pháp cũng nói nàng biết.

"
"Ha.

"
Tuy rằng dáng vẻ Lệ Vô Ngân vẫn lạnh như băng, nhưng Vân Trân nghe hắn nói thế, không nhịn được mà bật cười, trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm.

Hắn còn có thể nói chuyện với nàng như vậy, chứng tỏ đã bỏ qua việc nàng rời khỏi U Minh giáo.

"Giáo chủ.

"
Đúng lúc này, ngoài cửa truyền tới một giọng nói già nua.

"Vào đi.

" Lệ Vô Ngân trầm giọng.

Vân Trân nghi hoặc nhìn về phía cửa.

Chỉ thấy một lão nhân ăn mặc mộc mạc đi vào.

Lão nhân vừa vào, Lệ Vô Ngân liền chỉ chỉ Vân Trân.

Lão nhân đi tới trước mặt nàng, gật đầu, sau đó duỗi tay muốn bắt lấy cổ tay nàng.

"Làm gì vậy?" Vân Trân lui một bước, khó hiểu nhìn Lệ Vô Ngân.

"Cô nương đừng sợ.

" Lệ Vô Ngân không trả lời, là lão nhân kia giải thích, "Lão phu là lang trung chân trần hàng năm hành tẩu giang hồ.

Giáo chủ bảo lão phu tới là để bắt mạch cho cô nương, cô nương đừng căng thẳng.

"
Nói xong, ông ta lại đi tới.

Vân Trân nhíu mày, lùi một bước.

Nàng đang định nói bản thân cũng là đại phu, nhưng lần này, Lệ Vô Ngân đột nhiên ra tay.

Chưa kịp thấy hắn làm gì, tay Vân Trân đã bị kéo ra trước, đưa cho lão nhân bắt mạch.

.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.