Notice: Function _load_textdomain_just_in_time was called incorrectly. Translation loading for the rank-math-pro domain was triggered too early. This is usually an indicator for some code in the plugin or theme running too early. Translations should be loaded at the init action or later. Please see Debugging in WordPress for more information. (This message was added in version 6.7.0.) in /www/wwwroot/truyenyy.mobi/wp-includes/functions.php on line 6114
Cung Nữ Thượng Vị Ký: Nhất Phẩm Hoàng Quý Phi - Chương 834: 834: Kẻ Đứng Sau : truyenyy.mobi

Cung Nữ Thượng Vị Ký: Nhất Phẩm Hoàng Quý Phi

Chương 834: 834: Kẻ Đứng Sau




"Ngươi thoạt nhìn rất bình tĩnh." Lưu Vân Bạch khoác một chiếc áo choàng đỏ lông trắng đứng trước cửa sổ, nhìn Vân Trân từ bên ngoài tới, cười nói.

"Ta chẳng qua muốn đánh cược một lần mà thôi." Vân Trân nhìn hắn, nói.

Khoảnh khắc cuối cùng, có người vội tới, cản thanh đao trong tay thủ lĩnh lại.

Rất nhanh, liền có kẻ che mắt nàng, đưa nàng lên xe ngựa.

Tới khi nàng mở mắt lần nữa, nàng đã đến tòa viện xa lạ này.

"Ngươi rất thông minh." Lưu Vân Bạch thưởng thức ngọc bội trong tay, làm như suy tư mà nhìn nàng, "Vậy ngươi đoán xem, sau khi bắt ngươi, ta sẽ làm gì? Giết ngươi? Hay là giữ ngươi lại?"
Vân Trân híp mắt: "Tứ hoàng tử điện hạ đưa nô tỳ tới đây thì sẽ không lấy mạng nô tỳ.

Có điều, nếu nô tỳ muốn sống sót trong tay Tứ hoàng tử điện hạ, chỉ sợ phải trả một cái giá.

Ngài muốn dùng nô tỳ để uy hiếp Lục hoàng tử điện hạ sao?"
Lưu Vân Bạch nhìn nàng chằm chằm.

Một lát sau, hắn nhếch môi cười: "Ngươi đoán xem."
Vân Trân không nói gì.

"Vào đi."

Đúng lúc này, Lưu Vân Bạch đột nhiên gọi về phía ngoài cửa sổ.

Vân Trân quay đầu, liền thấy một người quen thuộc tới.

"Vân Trân cô nương, đã lâu không gặp." Bạch Cốt mặc bộ xiêm y màu tiếp, từ bên ngoài tiến vào, cười lạnh.

Nhìn thấy Bạch Cốt, Vân Trân nhíu mày lại.

Quả nhiên là thế!
Bạch Cốt là người của Lưu Vân Bạch.

...!
Thời điểm Triệu Húc tỉnh lại, hắn đã về Càn Nguyên Cung.

Giờ phút này, hắn đang nằm trên giường ở tẩm cung.

Triệu Húc mới tỉnh lại, liền có cung nhân cao hứng đi gọi người.

Không bao lâu, Đức Phi và Liễu Trản Anh đều tới.

"Húc Nhi, con sao rồi?" Đức Phi ngồi trước giường, hỏi thăm.

"Mẫu phi, nhi thần rất khỏe." Triệu Húc chống tay ngồi dậy, khom người hành lễ với Đức Phi.

"Con đừng nhúc nhích.

Tỉnh lại thì tốt, tỉnh lại thì tốt, đúng là dọa chết mẫu phi." Đức Phi vỗ vai hắn, nói.

"Điện hạ, ngài có thể tỉnh lại, thật sự tốt quá." Bên cạnh, Liễu Trản Anh kích động nói.

Triệu Húc ngẩng đầu nhìn nàng ấy.

Giờ phút này, Liễu Trản Anh từ đôi mắt quen thuộc ấy nhìn thấy sự lạnh nhạt thấu xương, đông lạnh đến cả người nàng chấn động.

"Con không biết đâu, mấy ngày con biết mất, mẫu phi vô cùng lo lắng.

Còn có phụ hoàng con, còn có Trản Anh..." Xem ra lần này Triệu Húc rời kinh gặp nạn thật sự dọa Đức Phi sợ, "Có điều bây giờ tốt rồi, con đã trở về, còn tìm được thần dược giải quyết ôn dịch.

Con không biết phụ hoàng con cao hứng thế nào đâu.

Nghe nói, các con còn cứu được bá tánh quận Tây Hà..."
"Mẫu phi." Tuy rằng không đành lòng, nhưng Triệu Húc vẫn ngắt lời mẫu phi, "Nàng, sao rồi?"
Sắc mặt Đức Phi lập tức thay đổi.

Bích Diên lập tức dẫn cung nhân lui xuống.

Rất nhanh, trong tẩm cung chỉ còn lại ba người Triệu Húc, Đức Phi và Liễu Trản Anh.

"Con vừa mới tỉnh, sao liền nhắc tới nàng ấy? Lần này con có thể thoát khỏi đám sát thủ cũng là nhờ Trản Anh và Nhị ca của nàng ấy...!Con..." Đức Phi bất mãn.

"Mẫu phi." Triệu Húc cắt ngang, "Ân tình của Trản Anh và Minh Cẩn, nhi thần đương nhiên ghi nhớ, chỉ là...".


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.