Vân Trân bị kéo ra sau thân cây bên cạnh.
Miệng bị người ta che lại, sau lưng dựa vào một lồng ngực ôn nhu.
Nàng có thể khẳng định, phía sau là một nam nhân.
Nhưng hiện tại, nàng lại không có cách nào thoát khỏi.
Bởi vì Ngụy Thư Tĩnh đang dẫn người đi về phía này, nàng sợ bị phát hiện, sợ đến mức không dám hít thở.
May mà Ngụy Thư Tĩnh chỉ đi ngang qua, nếu không, bọn họ chắc chắn sẽ bị vất vả.
Vất vả lắm mới chịu đựng qua khoảng thời gian khó khăn này.
Nhìn Ngụy Thư Tĩnh đi xa dần, Vân Trân không nhịn được mà thở phào.
"Đi cùng ta.
"
Lúc này, người phía sau buông tay che miệng nàng ra, kéo nàng vào cửa hông Tàng Bảo Lâu.
Mà ngay thời điểm người nọ mở miệng, Vân Trân liền rơi vào trạng thái ngây ngốc.
Chờ vào Tàng Bảo Lâu, người nọ lập tức ấn lên vách tường, cánh tay chống ngay cổ nàng, thấp giọng chất vấn: "Vì sao ngươi lại ở đây? Muốn vào Tàng Bảo Lâu để làm gì?"
Vách tường Tàng Bảo Lâu khảm một loại chất có thể sáng lên.
Ánh sáng phát ra nhu hòa chiếu vào Tàng Bảo Lâu, làm Vân Trân nhìn rõ gương mặt gần ngay trước mắt.
Nàng không ngờ, thế mà gặp Triệu Húc ở đây.
"Lục hoàng tử nói gì vậy? Nô tỳ không hiểu.
" Vân Trân nghiêng đầu nhìn dưới chân, đáp.
"Không rõ?" Tay Triệu Húc dùng sức, Vân Trân lập tức cảm thấy hít thở khó khăn, "Chẳng lẽ ngươi muốn nói với ta, ngươi tới đây để tản bộ?"
Hôm nay là ngày cuối cùng trong "kỳ hạn ba ngày".
Vân Trân không biết trong lòng Triệu Húc cũng bực bội và bất an.
Ban đêm, vốn nên lên giường ngủ, nhưng hắn lại không ngủ được, nghĩ tới "kỳ hạn ba ngày", hắn bất tri bất giác tới gần Thủy Hoàn Cung.
Thấy ba chữ "Thủy Hoàn Cung", hắn vốn định xoay người bỏ đi, nhưng ngay lúc này, hắn phát hiện có người lén lút rời khỏi.
Tâm trạng Triệu Húc vốn không tốt, nên liền đi theo.
Không ngờ, người kia lại tới Tàng Bảo Lâu.
!
"Nếu Lục hoàng tử điện hạ đã đoán được, hà tất phải hỏi nhiều thế?" Vân Trân nói.
"Ngươi!" Triệu Húc nhíu mày, nhìn nàng chằm chằm, "Nếu ngươi đã thừa nhận, vậy bổn điện hạ sẽ đưa ngươi tới trước mặt phụ hoàng! Để xem một tiểu cung nữ lẻn vào Tàng Bảo Lâu cuối cùng sẽ có kết cục gì!"
"Lục điện hạ, đợi đã.
" Vân Trân phát hiện Triệu Húc thật sự muốn giao nàng ra, vội gọi lại.
Triệu Húc dừng động tác, quay đầu nhìn nàng.
Vân Trân cắn môi, suy tư nửa ngày, mới ngẩng đầu nhìn Triệu Húc: "Không phải điện hạ vẫn luôn muốn nô tỳ rời khỏi hoàng cung sao? Không phải điện hạ vẫn luôn muốn biết mục đích nô tỳ tiến cung à? Hiện tại, nô tỳ nói cho điện hạ biết, mục đích nô tỳ tiến cung chính là vì bảo vật ở Tàng Bảo Lâu! Nếu điện hạ có thể giúp nô tỳ, vậy nô tỳ sẽ lập tức xuất cung, quyết không nuốt lời!"
Vân Trân nói xong, Tàng Bảo Lâu lần nữa rơi vào an tĩnh.
Triệu Húc cúi đầu nhìn nàng.
Bọn họ đều cúi đầu, không ai nói chuyện.
Không biết qua bao lâu, giọng khàn khàn của Triệu Húc mới vang lên: "Ngươi muốn cái gì?"
Nghe Triệu Húc dò hỏi, Vân Trân thở phào, nhưng đồng thời, lồng ngực lại thoáng đau đớn.
"Ngọc linh chi chín lá!" Vân Trân nhìn hắn, nói, "Nô tỳ muốn, ngọc linh chi chín lá!".