Dù nàng trả lời "Nguyện ý" hay "Không"...
Nàng đều đã bị ép vào đường cùng, không còn lựa chọn nào khác.
"Hôn sự của Thất hoàng tử là chuyện lớn, dù thế nào cũng nên thương lượng với Thấm Chiêu Nghi, mẫu phi của Thất hoàng tử đúng không? Còn cả Thịnh gia ở Lẫm Châu nữa, cũng nên phái người thông báo một tiếng.
Nha đầu Thịnh gia này chẳng qua là một nữ oa, chuyện cưới gả lớn như vậy, dù thế nào cũng phải để phụ mẫu nàng ấy ra mặt, bản thân nàng ấy làm sao làm chủ được?" Đúng lúc này, bên cạnh truyền tới một giọng nói nhu hòa.
Vân Trân quay đầu, thấy Hiền Phi đứng lên, nói với mọi người.
Vương Hoàng Hậu nhíu mày: "Sao thế, bệ hạ tứ hôn cũng không được à?"
"Hoàng Hậu nói thế nào thì chính là thế đó." Hiền Phi nhàn nhạt trả lời, "Nhưng tứ hôn vốn là chuyện vui, là bệ hạ chúc phúc cho đôi tân nhân, hi vọng đôi tân nhân có thể hạnh phúc, bạch đầu giai lão.
Nhưng nếu đã không phải lương duyên, chẳng phải sẽ hủy hoại hai người, còn cô phụ ý tốt của bệ hạ sao?"
"Ngươi..."
"Thần thiếp nói như vậy cũng là vì bệ hạ." Hiền Phi làm lơ ánh mắt âm trầm của Vương Hoàng Hậu, tiếp tục dùng giọng nhu hòa nói.
"Hoàng đế, con thấy sao?" Thái Hậu quay đầu nhìn hoàng đế.
Hoàng đế cau mày, nhìn nhi tử nhà mình ở bên dưới che chở phía trước Vân Trân.
Tuy Triệu Du là tên ngốc, mọi người cũng đều nói nó không được sủng ái, nhưng hoàng đế vẫn không quên được trước khi rơi xuống nước, Triệu Du thiên tư thông tuệ thế nào, làm người ta yêu thích ra sao.
Người ngoài đều cho rằng ông ta không thích đứa con trai này, lại không biết trong lòng ông ta có bao nhiêu áy náy cùng tiếc nuối.
Nhưng, Triệu Du là tên ngốc.
Điều này đã chú định nó không thể giống những hoàng huynh khác của mình, hưởng thụ thứ tốt đẹp nhất trên thế gian, ví dụ như quyền lực mà thân phận mang tới, ví dụ như tình cảm nam nữ...
Tất cả, Triệu Du đều không cảm nhận được.
Nhưng dù vậy, làm một phụ thân, hoàng đế vẫn hi vọng nhi tử của mình có thể hạnh phúc.
Ông ta nhìn ra được, Triệu Du rất thích Thịnh tiểu thư này.
Nếu đã thích, vậy để nàng đi theo bên cạnh, trở thành nữ nhân của nó.
Điều này đối với người thân là hoàng đế ngôi cửu ngũ mà nói căn bản không phải chuyện khó khăn gì.
"Trẫm...."
"Phụ hoàng!" Ngay lúc hoàng đế định mở miệng, Triệu Húc từ sau bình phong đi ra, đầu tiên là hành lễ với hoàng đế, sau đó theo thứ tự hành lễ với Thái Hậu, Vương Hoàng Hậu, đám người Đức Phi, "Xin phụ hoàng suy nghĩ lại.
Nhi thần cảm thấy Cửu tiểu thư Thịnh gia không xứng đôi với Thất hoàng tử!"
Vốn dĩ, Triệu Húc xuất hiện đã khiến người bên dưới thì thầm bàn luận, hiện tại lại vì lời Triệu Húc nói, đại điện lần nữa rơi vào an tĩnh.
Liễu Trản Anh ngồi bên trái gần phía trước.
Từ lúc Triệu Húc xuất hiện, ánh mắt Liễu Trản Anh luôn dõi theo Triệu Húc.
Lúc này, nghe Triệu Húc nói như vậy, nàng không khỏi kinh ngạc, theo đó là nhíu mày.
"Húc Nhi, không được nói bậy." Đức Phi lên tiếng.
Hoàng đế giơ tay ngăn cản: "Đức Phi đừng gấp, trẫm muốn nghe lý do của Húc Nhi."
"Phụ hoàng." Triệu Húc ôm quyền, sau đó quay đầu chỉ vào Vân Trân quỳ bên dưới, nói, "Nàng ấy có tài hoa, có can đảm, nhưng lại tâm cao khí ngạo, ngang ngược vô lý.
Vừa rồi, chỉ vì Ngọc Dao hoàng muội hiểu lầm một chút, nàng ấy đã đòi công bằng, còn muốn Ngọc Dao hoàng muội xin lỗi.
Nữ tử như thế, sao có thể ở lại bên cạnh Thất hoàng đệ?".