Trong số những người ngồi bên trên, chỉ có Hoàng Thái Hậu chưa từng gặp Vân Trân.
Cho nên, khi Vân Trân đứng ra, bà cũng không có phản ứng quá lớn, chỉ có hơi bất mãn với thái độ của Triệu Ngọc Dao.
Tiếp nữa là Thục Phi, cũng chính là Liễu trắc phi khi xưa.
Thục Phi biết Trân Nhi, cũng nhớ Trân Nhi.
Bởi vì thời điểm Vân Trân vừa theo Tô Uyển Khanh và Triệu Húc hồi kinh, Vân Trân đã bị một người thân của Châu Nhi nhảy vực mà chết ở Thanh Lương sơn trang, cũng là một nha hoàn lúc ấy làm việc trong viện của Thục Phi coi là hung thủ hại chết Châu Nhi mà nhắm vào, hãm hại.
Nha hoàn kia cố ý hạ thuốc trong chén canh của Thục Phi, muốn giá họa Vân Trân.
Có điều đến cuối cùng, ngược lại là Vân Trân ra tay cứu Thục Phi.
Tính ra, Thục Phi còn nợ Vân Trân một mạng.
Trong lòng Thục Phi vốn vẫn nhớ ân cứu mạng của nàng.
Nhưng sau đó, Liễu Trản Anh hồi kinh, Đức Phi có ý muốn Triệu Húc và Liễu gia liên hôn.
Thục Phi là cô mẫu của Liễu Trản Anh, đương nhiên phải người hỏi thăm về Triệu Húc, kết quả liền phát hiện, Triệu Húc đối xử với Trân Nhi không giống những nha hoàn khác.
Lợi ích trước mắt, hơn nữa người thân và kẻ lạ khác nhau.
Từ đó, Thục Phi đối với nha hoàn Trân Nhi kia đương nhiên không ưa thích gì, dần dần, bà ta dường như cũng quên đối phương từng có ân cứu mạng mình.
Tiếp nữa, là Trân Nhi chết...!.
Ngôn Tình Sủng
Cùng chuyện cách đây không lâu, Cửu tiểu thư của Thịnh gia từ Lẫm Châu tới ở Lạc Khê biệt viện ném thẻ vào bình rượu thắng Liễu Trản Anh.
Khi đó, không có ai nhắc với bà ta vị Thịnh cửu tiểu thư này cùng nha hoàn tên Trân Nhi từng hầu hạ Triệu Húc vô cùng tương tự.
Nếu sớm biết, hôm qua bà ta đã không chỉ bảo bọn bắt cóc trói nàng, để nàng có cơ hội sống sót đào tẩu, mà trực tiếp giết nàng.
Ngược lại là hiện giờ, dung mạo của Thịnh Vân Trân lộ diện, chắc chắn sẽ có rất nhiều người chú ý tới, bà ta còn muốn ra tay, sẽ phải băn khoăn.
Có điều...!
Nghĩ đến đây, Thục Phi nhíu mày.
Lúc này là thời khắc mấu chốt.
Thịnh cửu tiểu thư này, nhất định không thể giữ lại!
...!
Bên trái Thục Phi là Đức Phi Tô Uyển Khanh.
Khác với những người đã gặp Vân Trân, trong mắt hiện lên rất nhiều cảm xúc, khoảnh khắc Vân Trân ngẩng đầu, ngoại trừ đôi mắt có hơi âm trầm, sắc mặt bà ta vẫn như thường.
Nhưng Vân Trân biết...!
Đức Phi trông càng bình tĩnh, càng chứng tỏ nội tâm bà ta không hề phẳng lặng, trong lòng chứa đầy phẫn nộ, nghi ngờ, lửa giận.
...!
"Ngọc Dao quen tiểu thư Thịnh gia sao?"
Trong điện an tĩnh hồi lâu, mãi đến khi Hoàng Thái Hậu lên tiếng mới phá tan bầu không khí quỷ dị này.
"Hoàng tổ mẫu, người này căn bản không phải tiểu thư Thịnh gia gì cả, ả là nha hoàn quét rác trước kia ở trong phủ bọn cháu, chính là nha hoàn quét rác trong viện của Đức Phi nương nương.
Mọi người đều nhận ra, có phải không? Mẫu phi cũng còn nhớ đúng không?" Triệu Ngọc Dao kích động nói, sau đó nhìn Vương Hoàng Hậu.
Nàng ta hi vọng Vương Hoàng Hậu có thể giúp nàng ta, cùng nàng ta vạch trần âm mưu của nữ nhân bên dưới.
Thịnh cửu tiểu thư gì chứ?
Rõ ràng chỉ là nha hoàn quét rác!
"Đúng là hồ ngôn loạn ngữ!" Hoàng Thái Hậu nghe vậy, đập bàn một cái, cả giận mắng.
"Mẫu hậu bớt giận."
"Thái Hậu nương nương bớt giận."
"Hoàng tổ mẫu bớt giận."
Tức khắc, mọi người rời khỏi chỗ ngồi quỳ xuống.
Ngay cả hoàng đế cũng duỗi tay trấn an cảm xúc của Thái Hậu..