"Không tồi, không tồi!" Lưu Vân Bạch nhìn Vân Trân, cười nói.
Người trong viện thấy Lưu Vân Bạch bước ra, mới từ trong khiếp sợ hoàn hồn, sôi nổi quay đầu, trên mặt hoặc là lộ nét ngượng ngùng, hoặc là kinh diễm.
Dù sao gương mặt kia của Lưu Vân Bạch ngày càng mi hoặc câu người.
Hắn và Liễu Trản Anh đều mặc xiêm y màu đỏ, Liễu Trản Anh cho người ta cảm giác anh tư táp sảng, quả quyết dứt khoát.
Mà Lưu Vân Bạch tuy rằng cũng mặc hồng y, nhưng hồng y lại tôn lên gương mặt yêu nghiệt của hắn, càng mê người, càng giống yêu quái câu hồn trong truyền thuyết.
.
Tiên Hiệp Hay
Thịnh Lang Hoàn đứng trong đám người.
Khoảnh khắc Lưu Vân Bạch xuất hiện, trong mắt nàng hiện lên một tia kinh diễm cùng rung động.
"Ha ha ha, Tứ hoàng huynh nói không sai! Vừa rồi Thịnh cửu tiểu thư quả thật thể hiện rất xuất sắc! Chỉ sợ ngay cả ta cũng phải thua kém." Triệu Kỳ cũng từ sau rèm che bước ra, cười nói.
Sau Triệu Kỳ, Triệu Húc và Liễu Minh Cẩn cũng đi ra.
Triệu Húc đi sau cùng.
Vừa lúc, ánh mắt dừng trên người Vân Trân.
Nhưng ngay trước khi Vân Trân nhìn qua, hắn đã dời mắt nhìn Liễu Trản Anh bên cạnh nàng.
Vân Trân thấy hắn nhìn chằm chằm Liễu Trản Anh, sắc mặt cứng đờ.
...!
Triệu Kỳ dứt lời, nữ tử trong sân nhận ra thân phận của họ, vội hành lễ.
"Không cần đa lễ, không cần đa lễ." Triệu Kỳ mỉm cười.
Nói xong, gã nhìn Vân Trân, nhẹ giọng hỏi, "Phần thưởng dành cho người chiến thắng ném thẻ vào bình rượu chính là có thể đưa ra một thỉnh cầu với chúng ta.
Không biết nguyện vọng của Thịnh cửu tiểu thư là gì?"
Nghe tới đây, những thiên kim tiểu thư đó đồng loạt nhìn Vân Trân.
Lúc trước chỉ lo khiếp sợ sự thật Vân Trân thắng Liễu Trản Anh, quên mất phần thưởng của cuộc thi này.
Hiện tại được Triệu Kỳ nhắc nhở, ánh mắt mọi người nhìn Vân Trân, có ghen ghét, có hâm mộ, còn có không cam lòng.
Triệu Kỳ nói xong, Triệu Húc lần nữa nhìn Vân Trân.
Lưu Vân Bạch và Liễu Minh Cẩn cũng nhìn nàng.
Mà ánh mắt Liễu Trản Anh lại có chút phức tạp.
Lần nữa trở thành tiêu điểm của nơi này, Vân Trân vẫn mang bộ dáng không màng hơn thua.
Nàng nâng tay, hành lễ với ba vị hoàng tử trước mặt, sau đó cúi đầu: "Thần nữ quả thật có một tâm nguyện.
Tiệc mừng thọ của Thái Hậu, gia tỷ tốn nửa năm, tự tay thêu vạn thọ đồ, chúc Thái Hậu phúc thọ duyên niên.
Tâm nguyện của thần nữ là hi vọng ba vị hoàng tử có thể cho gia tử một cơ hội, tự mình tặng hạ lễ cho Thái Hậu nương nương."
Hết câu, hiện trường lại lặng ngắt như tờ.
Mọi người đều kinh ngạc nhìn Vân Trân, cảm thấy nàng quá ngốc, cơ hội tốt như vậy thế mà nhường cho Thịnh Lang Hoàn?
Nếu đổi thành các nàng, to gan một chút, sẽ mượn cơ hội này kết thân với ba vị hoàng tử.
Đương nhiên, điều các nàng muốn nhất vẫn là trở thành hoàng tử phi.
Nhưng yêu cầu này lại quá mạo hiểm.
Nếu hoàng tử bất mãn, sẽ khiến gia tộc gặp họa.
Nhưng dù thế nào cũng đều không giống Cửu tiểu thư Thịnh gia này, dâng trắng cơ hội ngàn năm có một cho tỷ tỷ nhà mình, hơn nữa nghe nói còn không phải thân tỷ tỷ.
Trong lòng mọi người đều mắng Vân Trân ngốc, mắng nàng lãng phí cơ hội tốt như vậy.
Giờ phút này, trong lòng Thịnh Lang Hoàn cũng vô cùng phức tạp.
Nàng nhìn Vân Trân đứng trước đám người nói ra nguyện vọng với ba vị hoàng tử.
Chẳng lẽ mục đích nàng ấy tới kinh thành thật sự vì trợ giúp nàng?.