Hai tháng sau.
Trên một ngọn núi địa thế hiểm trở ở Tây Nam.
Không ai biết ở đây lại có một sơn động
Trong sơn động, còn có một động khác, là cung điện xây dựng trong núi.
Giờ phút này, sâu trong cung điện đặt một quan tài pha lê.
Trong quan tài pha lê, có một nam nhân gương mặt lạnh lùng đang nằm.
"Vẫn không tỉnh sao?"
Độc Thủ Y Tiên từ bên ngoài đi vào, hỏi Vân Trân đứng cạnh quan tài pha lê.
Vân Trân nhìn Độc Thủ Y Tiên, ảm đạm lắc đầu: "Không tỉnh."
Người nằm trong quan tài là Lệ Vô Ngân.
Sở dĩ bọn họ ở đây, Lệ Vô Ngân nằm trong quan tài...!Nguyên nhân còn phải kể từ hai tháng trước, bọn họ bị nhốt dưới đại cung.
Bọn họ bị nhốt trong địa cung năm ngày.
Hoặc là sáu ngày?
Dưới địa cung không nhìn thấy ánh mặt trời, cho nên nàng cũng không biết rốt cuộc đã qua mấy ngày.
Trong địa cung không có nước, không có đồ ăn, cái gì cũng không có, an an tĩnh tĩnh, chỉ có ba người họ.
Ban đầu, Vân Trân còn muốn thử tìm xem có lối ra hay không.
Nhưng chờ nàng có thể tìm tới nơi khác, phát hiện đúng như Tiểu Thu nói, không có lối ra thông với bên ngoài.
Đối với Thương Vương đã chết hai trăm năm mà nói, đây có lẽ là nơi an tĩnh tốt nhất, nhưng đối với người sống như họ, lại là đường cùng.
Trong đường cùng, tràn ngập sợ hãi cái chết.
Lệ Vô Ngân tỉnh lại, tình hình rất không ổn, tính tình bạo loạn, chỉ cần không coi chừng, sẽ tự làm hại bản thân.
Vân Trân hết cách, chỉ có thể khiến hắn luôn ngủ say.
Nhưng dù là vậy cũng vô dụng.
Bởi vì bọn họ không tìm được đường ra, chỉ có thể trơ mắt nhìn cái chết buông xuống.
Ngay thời điểm cả người nàng bắt đầu sưng phù, đi đường cũng thành vấn đề, Tiểu Thu đã chết.
Khi nàng ta chết, trên mặt còn mang theo ý cười, hoặc là Vân Trân đã nhìn lầm.
Dù sao lúc ấy, nàng sớm đã đói đến đầu váng mắt hoa, sắp không nhìn rõ.
Nhưng nàng vẫn không cam lòng.
Không cam lòng chết ở đây, chết ở nơi không thấy ánh mặt trời.
Có lẽ đến lúc chết, cũng không có ai phát hiện ra họ.
Không cam lòng, không cam lòng.
Ngoại trừ không cam lòng kết thúc sinh mệnh như vậy, còn không cam lòng những việc vẫn chưa hoàn thành.
Nàng bắt đầu hối hận.
Hối hận bản thân vì sao trong khoảnh khắc cuối cùng không nói câu từ biệt với Triệu Húc?
Vì sao lại giấu giếm thân phận?
Cho dù vấn đề tình nhân cổ còn chưa được giải quyết hoàn toàn, cho dù còn nhiều vấn đề như vậy, nhưng chỉ cần một chút thời gian...!
Chỉ tiếc...!
Vân Trân dựa vào vách tường, chậm rãi ngẩng đầu, muốn nước mắt chảy ngược về.
Hết cơ hội rồi.
Lần này, nàng thật sự sẽ chết.
...!
Khoảnh khắc trước khi nàng hôn mê, hình như nhìn thấy Lệ Vô Ngân chạy về phía nàng, gương mặt dữ tợn
Chuyện sau đó, là sư phụ kể lại.
Sư phụ nói ông ấy nhận thư được bọn họ gửi đi trước khi xuất phát, vội vàng tới sa mạc, gần Ma Cản thành, vừa lúc gặp hữu hộ pháp.
Hữu hộ pháp cũng nghe tin địa cung của Thương Vương sụp đổ, tới tìm người.
Bọn họ cẩn thận tránh người của triều đình và võ lâm, lẻn vào phế tích địa cung, cách phế tích địa cung khoảng hai dặm, phát hiện Vân Trân và Lệ Vô Ngân.
Lúc ấy, cả người Lệ Vô Ngân đầy máu ôm Vân Trân ngã dưới mặt đất, đã không còn tri giác.
Theo sư phụ nói, một khắc cuối cùng, Lệ Vô Ngân có lẽ đã dùng hết công lực trong người phá một cái động trong địa cung, đưa nàng ra ngoài.
Bọn họ đã ra ngoài, nhưng cái giá lại là một mạng của Lệ Vô Ngân..