Nhưng Lệ Vô Ngân há là người dễ dàng thỏa hiệp như vậy?
Nếu hắn đã muốn gạt nàng, vậy cho dù Vân Trân hỏi, hắn cũng sẽ không thừa nhận.
Cho nên mấy ngày kế, Vân Trân đều âm thầm quan sát phản ứng của Lệ Vô Ngân.
Nhưng người này trong phương diện ngụy trang thật sự quá lợi hại.
Vân Trân quan sát mấy ngày, đều không phát hiện bất kỳ sơ hở gì.
Mãi đến khi nàng bắt đầu hoài nghi lời Tiểu Thu nói, Lệ Vô Ngân lúc này mới để lộ dấu vết.
Hôm ấy, là ngày thứ sáu bọn họ vào sa mạc.
Sa mạc mênh mang, đưa mắt nhìn ra, tất cả đều là cát vàng.
Ngoại trừ cát, thì vẫn là cát.
Ngay cả Lâm đại thúc dẫn đường cho họ, nếu không có lạc đà dẫn đường, chỉ sợ cũng sẽ bị lạc ở đây.
Hôm đó, bọn họ đột nhiên bị nhóm người không rõ thân phận tập kích.
Đám thích khách hắc y thân pháp quỷ dị đột nhiên tới.
Thời điểm phát hiện không thể giết họ, bọn chúng nhanh chóng rút lui, không hề để lại chút tung tích.
Thích khách đi rồi, Triệu Húc và Lưu Vân Bạch dẫn người đuổi theo điều tra.
Mà lúc này, Lệ Vô Ngân chỉ an tĩnh đứng đó.
Khi ấy, Vân Trân không nghĩ nhiều.
Sau đó, nhóm Triệu Húc điều tra không có kết quả, thời điểm mọi người định lần nữa xuất phát, Vân Trân phát hiện lúc Lệ Vô Ngân leo lên lạc đà, hai chân hắn run run.
Chi tiết đó không quá rõ ràng.
Nếu không phải Vân Trân vừa lúc nhìn hắn chằm chằm, chỉ sợ cũng không phát hiện.
Lệ Vô Ngân trong tình huống bình thường sao có thể cho phép xảy ra chuyện như vậy?
Hiển nhiên không.
Vân Trân lấy lý do dò hỏi thích khách, tới gần Lệ Vô Ngân, quan sát.
Lúc này nàng mới phát hiện sắc mặt Lệ Vô Ngân giấu dưới mũ choàng có chút tái nhợt.
"Chúng ta tìm một nơi nghỉ ngơi trước đi."
Thấy vậy, Vân Trân xoay người, nói với những người khác.
U Minh giáo bên này đương nhiên không có ý kiến.
Có điều Lệ Vô Ngân nghe nàng nói như vậy, có chút hoài nghi.
Vân Trân thản nhiên đón nhận ánh mắt của hắn.
Mà nhóm Triệu Húc bên kia, sau khi Vân Trân nói xong, Bạch Tà bắt đầu làm khó dễ.
"Tại sao phải nghỉ ngơi lúc này?" Bạch Tà trừng mắt nhìn nàng, bất mãn nói, "Chúng ta mới gặp thích khách, nếu ở lại đây, thích khách quay lại thì làm sao hả? Ta đề nghị lập tức rời khỏi nơi này, còn phải cố gắng đi xa một chút."
Bạch Tà và Vân Trân đều là người y độc song tuyệt, lại cùng tồn tại trong một đội ngũ.
Ngày đầu tiên xuất phát, Vân Trân đã cảm nhận được sự bài xích của ông ta.
Có lẽ, đây là cùng nghề kị nhau.
Bạch Tà dứt lời, liền nhìn Triệu Húc và Lưu Vân Bạch, trưng cầu ý kiến của họ.
Triệu Húc nắm chặt dây thừng trong tay, ngẩng đầu nhìn Vân Trân đối diện: "Ta muốn biết lý do."
Vân Trân trả lời: "Đúng như Bạch đại phu nói, chúng ta mới gặp thích khách.
Hiện giờ, chúng ta vẫn chưa biết thân phận của thích khách, không biết mục đích của chúng mà đã tùy tiện rời đi như vậy...!Ta cho rằng đây không phải lựa chọn thỏa đáng nhất."
"Ta tán đồng lời Quỷ cô nương nói." Lưu Vân Bạch giơ roi trong tay, lên tiếng.
"Triệu Tứ công tử?" Bạch Tà nhìn Triệu Húc.
Triệu Húc nhìn thẳng vào mắt Vân Trân.
Ngay lúc Vân Trân cho rằng hắn muốn xuyên qua lớp mặt nạ này nhìn thấu nàng, hắn lại nói.
"Ta cũng đồng ý cách nhìn của Quỷ cô nương." Nói xong, Triệu Húc quay đầu nhìn đám người phía sau, "Có lẽ, chúng ta nên hỏi Lâm đại thúc.".