Rất nhiều năm trước, Ma Cản thành là thành trấn phồn hoa nhất sa mạc.
Nhưng hai trăm nước, mạch sông ngầm của Ma Cản thành bỗng khô cạn, sự phồn hoa dần biến mất.
Mà cư dân vốn sống ở Ma Cản thành không chịu được hoàn cảnh gian nan, bắt đầu rời đi.
Tới hôm nay, Ma Cản thành đã biến thành một tòa thành chết chóc.
Vì gió cát bao trùm, diện mạo nơi đó đã hoàn toàn thay đổi.
Hiện giờ, cho dù cư dân của Ma Cản thành năm đó quay lại, chỉ sợ cũng rất khó tìm được đường.
Mười năm trước, Lâm đại thúc từng theo gia gia của mình tới Ma Cản thành.
Có điều, bọn họ cũng chỉ nhìn Ma Cản thành từ xa, không đi vào.
"Nơi đó bây giờ chỉ còn là di tích." Lâm đại thúc nói tới đây, đứng dậy, nắm chặt lưng quần, "Năm đó từ Ma Cản thành trở về, ta hỏi gia gia ta, vì sao không vào trong? Gia gia ta nói, khi bọn họ còn trẻ, từng tới đó đào bảo.
Ban đầu, một nhóm có hơn hai mươi người, nhưng đến cuối cùng chỉ có ông ấy và một người khác sống sóng.
Nếu không phải vì tiền thưởng, ta cũng không muốn đi...!Ta bây giờ còn phải trở về chuẩn bị.
Nếu cứ thế này lên đường cùng các ngài, sớm muộn gì cũng mất mạng.
Ta thấy các ngài tốt nhất cũng nên mua sắm chút đồ.
Sa mạc Tây Nhung không giống những nơi khác, đặc biệt là Ma Cản thành, tới đó chẳng khấc nào liều mạng."
Nói xong, Lâm đại thúc phất tay với họ, ra ngoài.
...
Lâm đại thúc đi rồi, trong phòng an tĩnh hồi lâu.
"Ông ta cố ý dọa chúng ta sao? Chính là muốn từ chỗ chúng ta vớt thêm chút tiền thưởng! Nhất định là thế!" Bạch Tà đột nhiên nói.
Nhưng Bạch Tà nói xong, những người khác trong phòng không ai tiếp lời.
"Vậy cứ chuẩn bị đi.
Lệ giáo chủ, ngài thấy giờ Ngọ ngày mai xuất phát được không?" Lưu Vân Bạch hỏi Lệ Vô Ngân.
Lệ Vô Ngân không phản đối.
"Nên trở về nghỉ ngơi rồi." Hắn cúi đầu nhìn Vân Trân.
Theo đó, nàng liền theo Lệ Vô Ngân rời đi.
Khi đi, nàng cảm nhận có ánh mắt đang nhìn mình.
Không cần quay đầu, nàng vẫn có thể xác định chủ nhân của ánh mắt đó là ai.
...
Vân Trân theo Lệ Vô Ngân ra ngoài.
"Ta xuống bếp nấu thuốc." Vân Trân nói với Lệ Vô Ngân.
Sư phụ mới gửi phương thuốc mới tới, trong phương thuốc giải trừ tình nhân cổ có thêm vài dược liệu.
Vân Trân sợ Tiểu Thu không nắm rõ, định tự mình đi nấu.
Lệ Vô Ngân gật đầu.
Nàng nhìn Lệ Vô Ngân dẫn người rời đi, sau đó bản thân mang dược liệu xuống bếp.
Nơi bọn họ ở, xem như là phòng tốt nhất trong thôn.
Nhưng dù vậy cũng không thể so với những nơi từng ở lúc trước.
Viện hiện tại thật sự rất nhỏ, phòng bếp đặt ở bên ngoài.
Có điều cũng may, đồ đạc còn đầy đủ.
Nàng xử lý thảo dược một chút, liền ngồi trước bếp lò, bắt đầu nấu.
Quá trình nấu thuốc luôn dài dòng.
Triệu Húc và Lưu Vân Bạch sắp xếp cho ngày mai xong, muốn về phòng, kết quả bắt gặp Vân Trân ngồi dưới mái hiên nấu thuốc.
...
Vân Trân nghe tiếng bước chân, quay đầu, liền chạm phải ánh mắt của Triệu Húc.
Nàng sửng sốt một lúc, ngay sau đó dời mắt đi, nhìn chằm chằm lò thuốc trước mặt.
Trên mặt nàng không để lộ điều gì, nhưng trong lòng lại không thể bình tĩnh.
"Có người bị bệnh sao?"
Nàng cho rằng Triệu Húc chỉ đi ngang qua, rất nhanh sẽ rời đi.
Không ngờ, hắn thế mà mở miệng nói chuyện với nàng..