Thời điểm sư phụ kể lại, trong lòng nàng trống rỗng, giống như mất thứ gì đó quan trọng nhất.
Nàng không biết mẫu cổ trên người đến khi nào mới có thể giải trừ?
Sư phụ cũng không dám chắc.
Có lẽ là một tháng, có lẽ là nửa năm, có lẽ là một năm...!
Cũng có lẽ là lâu hơn.
Nhưng trước đó, "Trân Nhi" cũng đã chết".
Thời gian là thứ giúp quên đi tốt nhất.
Người sống vẫn phải tiếp tục, sẽ gặp càng nhiều người, càng nhiều chuyện xuất sắc hơn.
Thế giới của hắn sẽ càng muôn màu muôn vẻ, người tồn tại trong lòng hắn cũng sẽ càng ngày càng nhiều.
Dần dần, "người chết" kia sẽ dẫn trở nên mơ hồ.
Mãi đến một ngày, đột nhiên gặp lại cố nhân, nhắc về người mình từng quen biết, trong lòng chỉ còn lại năm tháng thổn thức.
...!
"Gió nổi lên rồi, về thôi." Niên Sanh giúp nàng đè cổ áo xuống, nói.
Vân Trân gật đầu.
Hai người kết bạn cùng xuống núi.
"Trong giáo xảy ra chút chuyện, cần ta trở về xử lý, ngày mai sẽ xuất phát, ta bảo Tiểu Thu thu giúp ngươi..."
Thân ảnh hai người dần đi xa.
Gió, mang theo giọng nói thanh lãnh của thiếu niên.
...!
Kinh thành.
Một con hãn huyết bảo mã chở một mỹ nhân kính trang hồng y phóng vào cửa thành.
Bảo mã chạy như điên, rất nhanh liền dừng trước cửa Ninh Vương phủ.
Liễu Trản Anh xuống ngựa, vào trong.
Thủ vệ nhận ra nàng, không dám cản trở, trực tiếp thông báo với chủ tử trong phủ.
Cả quãng đường Liễu Trản Anh không hề dừng lại, đi thẳng tới Thính Tuyết Hiên.
"Liễu tiểu thư?"
"Đó không phải tiểu thư của Trấn Bắc Hầu phủ sao?"
Hạ nhân kinh ngạc.
Nguyên Bảo vừa ôm sách vở ra khỏi thư lâu, liền thấy Liễu Trản Anh như sao băng đi về phía này.
"Liễu tiểu thư..."
"Thiếu gia nhà ngươi có ở bên trong không?" Liễu Trản Anh cắt ngang Nguyên Bảo, hỏi.
"Có, có..."
Nguyên Bảo vừa mới gật đầu, Liễu Trản Anh liền nâng bước vào trong.
Phịch.
Liễu Trản Anh đẩy cửa đi vào.
Triệu Húc ngồi trước bàn xử lý công văn.
Nghe động tĩnh, hắn ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn nàng.
"Liễu..."
"Ta biết rồi." Liễu Trản Anh cau mày nhìn hắn, "Chuyện nàng ấy qua đời."
Vừa dứt câu, thái độ của Triệu Húc lập tức phai nhạt.
"Ta biết, ngươi muốn báo thù cho nàng ấy." Liễu Trản Anh liếc nhìn đồ trên bàn của Triệu Húc, "Ta muốn giúp ngươi."
"Ý tốt của Liễu cô nương, lòng ta nhận." Triệu Húc khép đồ trong tay lại, đứng lên, đi về phía Liễu Trản Anh, "Nhưng cô nương không giúp được ta.
Liễu cô nương vẫn là trở về đi."
Tín niệm để hắn chống đỡ trở về, đó là báo thù cho nàng.
Mấy ngày nay, hắn điều tra rất nhiều, đồng thời cũng phát hiện rất nhiều chi tiết lúc trước không để ý.
Thích khách mấy lần xuất hiện thế mà có liên quan tới trận phản loạn hơn hai mươi năm trước.
Sau đó, ít manh mối hắn tra được mơ hồ chỉ mũi giáo về quận thủ Nam Hoang trước kia, hiện giờ là Lại Bộ Thị Lang, dưỡng phụ của Lưu Vân Bạch - Lưu Văn Thù.
Dựa theo kết quả điều tra, khi còn trẻ Lưu Văn Thù này từng có giao thoa ngắn ngủi với loạn đảng, có điều do thời gian quá ngắn, nên mọi người đều xem nhẹ.
Chuyện phản loạn là cơ mật tối cao.
Đến nay, Triệu Húc vẫn còn rất nhiều chỗ vẫn chưa điều tra rõ ràng.
Nhưng nếu Lưu Văn Thù có quan hệ với loạn đảng, như vậy Lưu Vân Bạch, cũng chính là Triệu Hi hiện giờ thì sao? Hắn và cả chuyện này có liên hệ gì?.