Tô Chiếu khiếp sợ.
Tô lão gia tử trầm mặc.
Không thể không thừa nhận, lời Triệu Húc nói rất đúng.
Bọn họ luôn muốn gả Tô Thanh Loan cho Triệu Húc chính là vì hi vọng Tô Thanh Loan có thể thay Tô gia hạ sinh một hài tử cho Triệu Húc.
Như vậy, cho dù Tô trắc phi qua đời, Triệu Húc không còn nữa, vẫn còn hài tử mang huyết mạch Tô gia kia che chở bọn họ, phù hộ Tô gia trăm năm phồn thịnh.
Nhưng lời Triệu Húc mới nói lại cảnh tỉnh bọn họ.
Triệu Húc sẽ không tiếp tục che chở hậu thế Tô gia.
Nếu hậu thế Tô gia muốn được che chở, vậy chỉ có thể dựa vào nỗ lực của họ.
"Đừng nói trăm năm thế gia." Triệu Húc thấy Tô Chiếu và Tô lão gia tử dần bình tĩnh lại, tiếp tục, "Nói một câu vô lễ, cho dù là hoàng tộc vương triều, ai dám bảo đảm có thể tương truyền nhiều thế hệ?"
Câu cuối cùng của Triệu Húc đánh mất tất cả nghi ngờ trong lòng Tô Chiếu và Tô lão gia tử.
"Cháu nói không sai." Tô lão gia thở dài, "Là chúng ta hồ đồ.
Phúc phận của con cháu Tô gia đâu phải là chuyện ta và cữu cữu cháu có thể quản được? Lòng người dễ thay đổi, chúng ta cũng chỉ có thể nhân lúc còn sống tranh thủ cho chúng.
Còn về chuyện của chúng sau này, không cần chúng ta nhọc lòng."
"Cha nói đúng." Tô Chiếu cũng gật đầu.
Nếu nói bọn họ hoàn toàn từ bỏ?
Đó là không thể nào.
Nhưng trước mắt, bọn họ cũng không có cách nào tốt hơn, chỉ có thể đi một bước tính một bước.
"Cữu cữu và ngoại công có thể nghĩ thông suốt thì tốt." Triệu Húc ôm quyền, "Lần này Húc Nhi tới Giang Nam là đại diện Ninh Vương phủ mừng thọ ngoại công.
Hiện tại cũng đã trì hoãn không ít thời gian, Húc Nhi định mấy ngày nữa, chờ khách khứa tan sẽ khởi hành hồi kinh, tránh để phụ vương và mẫu phi trong phủ lo lắng."
Hắn vốn dĩ định cuối năm mới lên đường.
Nhưng ai ngờ lại xảy ra chuyện như vậy, khiến hắn nhất thời thật sự không biết nên đối mặt với cữu cữu và ngoại công mình thế nào.
Cho nên, lúc này mới quyết định sớm khởi hành một chút.
Tâm tư của Triệu Húc, Tô Chiếu và Tô lão gia tử làm sao không đoán được?
Bọn họ hiện tại hối tiếc không kịp.
Chỉ mong chuyện này đừng thật sự khiến Tô gia và Triệu Húc rạn nứt tình cảm.
...
Sau khi nói rõ ràng, Tô Chiếu và Tô lão gia tử cũng không mặt mũi tiếp tục ở đây.
Triệu Húc tự mình tiễn họ ra cửa.
Nhưng thời điểm hắn vừa bước qua ngạch cửa, cả người liền ngã xuống.
"Húc Nhi!"
"Húc Nhi!"
"Thiếu gia!"
Vài tiếng gọi, Triệu Húc ngất đi.
...
Triệu Húc tỉnh lại đã là chiều hôm sau.
Giờ phút này, hắn đang nằm trên giường của mình.
Nguyên Bảo chờ ở cửa, nghe thấy động tĩnh, lập tức chạy vào.
"Thiếu gia ngài tỉnh rồi sao? Thật tốt quá! Dọa chết mọi người..." Nguyên Bảo vui sướng nói.
"Ta không sao." Triệu Húc ngồi dậy, nhìn xung quanh, vô cùng an tĩnh, "Trân Nhi đâu?"
"Trân Nhi ở dưới bếp nấu thuốc cho ngài!" Nguyên Bảo đáp.
Hắn vừa dứt lời, Vân Trân liền bưng chén thuốc tới.
Nguyên Bảo trông thấy Vân Trân, thức thời rời đi.
Trong phòng lập tức chỉ còn lại hai người Triệu Húc và Vân Trân.
"Uống thuốc trước đi." Vân Trân làm lơ ánh mắt chấp nhất của Triệu Húc dừng trên người mình, đưa chén thuốc tới trước mặt hắn.
"A..." Triệu Húc thở dài, dựa vào đầu giường, nói, "Ta hiện giờ rất đau đầu, tay cũng không còn sức, làm phiền Trân Nhi nàng đút cho ta được không?"
Nói xong, hắn tỏ vẻ đáng thương mà nhìn Vân Trân..