Vân Trân dần rời xa nơi ở của A Cửu.
Trên người nàng còn thương tích, không đi được xa.
Rất nhanh, nàng đã phải ngồi xuống một gốc cây nghỉ ngơi.
...!
Sau ngày ấy ở trong núi nhặt được con diều kia, Triệu Húc liền tìm kiếm không kể ngày đêm.
Vùng núi Sư Đà Lĩnh này, địa hình phức tạp, vô cùng khó đi.
Triệu Húc tìm năm ngày, cũng không tìm được dấu vết người ở.
Hắn sai người tìm người địa phương miền núi, dò hỏi tình hình nơi này.
Người miền núi nói với hắn, xung quanh không có người ở.
Nguyên Bảo rất muốn khuyên hắn, bảo hắn từ bỏ, chỉ là con diều mà thôi.
Thiên hạ có bao nhiêu người giống nhau, huống chi là chữ viết?
Nhưng những lời này, hắn chỉ có thể nghẹn trong lòng, không dám nói thẳng với Triệu Húc.
Dù sao, thiếu gia nhà mình vì người kia, ngay cả mệnh lệnh triệu ngài ấy trở về của nương nương cũng mặc kệ, quả thật như điên cuồng.
Hôm nay, Triệu Húc lại dẫn người tới đỉnh núi tìm kiếm.
Đúng lúc này, Triệu Húc đột nhiên chạy lên trước như điên.
Vân Trân mới lấy nước, chuẩn bị bỏ vào tay nải, bỗng bị người xông tới ôm chặt lấy.
Cả người Vân Trân cứng đờ, đang muốn đẩy ra thì bên tai truyền tới giọng nói khàn khàn quen thuộc: "Tìm được nàng rồi, thật tốt quá."
Chỉ mấy chữ ngắn ngủi, Vân Trân liền ngây dại.
Cơ thể vốn cứng đờ càng không thể động đậy.
Triệu Húc ôm chặt lấy nàng, giống như chỉ cần nhẹ một chút, nàng sẽ biến mất ngay trong lòng hắn.
Cho tới bây giờ hắn mới hiểu, hắn sợ mất đi nàng như thế nào.
Sự sợ hãi này tra tấn hắn tới muốn điên.
"Đừng đi, đừng rời khỏi ta..."
Vân Trân vừa bình tĩnh lại, muốn đẩy hắn ra, lại bị câu kế tiếp của hắn làm cho sửng sốt.
"Ta thích nàng! Trân Nhi, ta thích nàng...!Nàng đừng rời khỏi ta, được không? Bằng không, ta thật sự sẽ điên mất."
Nghe những lời này từ miệng Triệu Húc, hai mắt Vân Trân mở to, hoàn toàn không dám tin tưởng.
Nàng há miệng, đang muốn nói gì đó, nhưng đầu óc vô cùng lộn xộn, căn bản không có cách nào tự hỏi chính mình.
Mà đúng lúc này, Triệu Húc đột nhiên cúi đầu, cắn lên cổ nàng.
"Ưm..."
Vân Trân kêu rên một tiếng, muốn đẩy hắn ra.
Nhưng, Triệu Húc lại ôm chặt lấy nàng, dọc theo cổ hôn lên môi...!
Giờ phút này, hắn không muốn nghĩ gì cả.
Mẫu phi, quyền thế, chịu đựng, tử cổ...!
Toàn bộ, tất cả, hắn đều không muốn suy nghĩ.
Bởi vì hắn phát hiện so sánh với người hiện tại ở trong lòng hắn, những thứ đó đều không quan trọng.
Hắn không chịu nổi thống khổ nếu mất đi nàng.
Đặc biệt là, hắn phải trơ mắt nhìn nàng bị trúng tên, rơi xuống vực thẳm.
...!
Khi Triệu Húc buông nàng ra, cả người nàng đã mềm nhũn ở trong lòng hắn.
Nếu như mùa hè năm đó, trước khi đi Thượng Thanh biệt trang, Triệu Húc xin nàng một cái hôn, nàng còn không rõ ý tứ bên trong.
Như vậy cái hôn vừa rồi mang theo chiếm hữu, mang theo tình cảm cường liệt...!Nàng thật sự đã cảm nhận được tình cảm Triệu Húc dành cho nàng.
Huống chi trước đó, một câu "Ta thích nàng" của hắn khiến nàng muốn giả ngốc cũng không thể...!
Vân Trân cứ thế dựa vào lòng hắn.
Triệu Húc cứ an tĩnh ôm nàng như vậy.
Giữa hai người, không ai nói chuyện.
Hôn xong, Triệu Húc cảm thấy rất thỏa mãn.
Bởi vì hắn phát hiện cho dù người trong lòng có cự tuyệt hắn không, hắn đều sẽ không buông nàng ra lần nữa.
Tác giả: Cuối cùng cũng bày tỏ.
Thời điểm gõ mấy chữ "Ta thích nàng", tay cũng run rẩy..