"Cái gì?" Hỉ Nhi nghe xong, lập tức nổi giận, chống nạnh chỉ vào nàng, mắng, "Ngươi quá kiêu ngạo rồi! Ngươi cho rằng mình có biểu thiếu gia chống lưng thì không coi tiểu thư nhà ta vào mắt sao? Ta nói ngươi biết, cách xa biểu thiếu gia một chút, đừng có hở tí liền câu dẫn ngài ấy, khiến tiểu thư nhà ta thương tâm.
Nếu ngươi còn như vậy, ta sẽ đem chuyện ngươi câu dẫn biểu thiếu gia báo với Tô phi nương nương, để Tô phi đuổi ngươi đi!"
Gì cơ?
Vân Trân kinh ngạc.
Hỉ Nhi này cũng thật là, chuyện gì cũng đổ lên đầu nàng!
Vân Trân cảm thấy còn tiếp tục nghe nữa, bản thân sẽ bị nàng ta thọc giận đến hộc máu.
"Ta không hiểu ngươi đang nói gì, có điều, ta nghĩ mình nên đi rồi.
" Nói xong, Vân Trân liền muốn rời đi.
"Không cho đi!" Hỉ Nhi lập tức bắt lấy cánh tay nàng, ngăn cản, "Ta còn chưa nói hết.
Ta cảnh cáo ngươi! "
"Ngươi đang làm gì đấy!"
Đúng lúc này, Triệu Húc từ bên trong đi ra, nhìn thấy Hỉ Nhi sắc mặt không tốt đang kéo tay Vân Trân, vội hét lên.
Hỉ Nhi thấy Triệu Húc tới, vội buông Vân Trân ra, cúi đầu rụt cổ: "Biểu thiếu gia.
"
Triệu Húc cau mày nhìn nàng ta, sau đó nhìn Vân Trân.
Thấy Vân Trân lắc đầu, hắn lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, trách cứ Hỉ Nhi vào câu, bảo nàng ta rời đi.
Chờ Hỉ Nhi đi rồi, Triệu Húc vội hỏi: "Nàng ta đi theo nói cái gì với nàng?"
"Thật sự không có gì, thiếu gia không cần nghĩ nhiều.
" Vân Trân lắc đầu.
Triệu Húc thấy nàng thật sự không sao, nên không hỏi nữa.
Sau đó, bọn họ xác nhận lại thời gian buổi tối, Vân Trân liền cáo từ.
!
Thời điểm xoay người, Vân Trân nhíu mày.
Vừa rồi lời Hỉ Nhi nói giúp nàng ít nhiều đoán được nguyên nhân Tô Thanh Loan hạ độc thủ với nàng ở hồ sen.
Thì ra là vì Triệu Húc.
Tô trắc phi rõ ràng rất thích Tô Thanh Loan.
Sau lưng Tô Thanh Loan còn có Tô gia ở Giang Nam làm hậu thuẫn.
Nếu Tô Thanh Loan thật sự gả cho Triệu Húc, vậy ngày tháng sau này của nàng sẽ càng khổ, không phải sao?
Nghĩ đến đây, Vân Trân không nhịn được mà rùng mình.
Có điều, Triệu Húc không phải người mặc cho kẻ khác sắp xếp, đặc biệt là hôn nhân đại sự.
Nếu Tô trắc phi muốn Tô Thanh Loan gả cho Triệu Húc, chỉ sợ không dễ dàng như vậy.
!
Buổi tối, được Triệu Húc an bài, Vân Trân lần nữa vào phòng của Ninh Vương.
Lần này, nàng có đủ thời gian bắt mạch cho ông ấy.
Giống như phỏng đoán trước đó, độc Ninh Vương trúng là lợi cực kỳ hiếm thấy.
Nói thật, loại độc này Vân Trân cũng không nắm chắc, chỉ cảm thấy vô cùng tương tự với một loại độc dược sư phụ từng nhắc tới.
Nhưng nó vẫn có chỗ khác biệt.
"Sao rồi?"
Triệu Húc thấy nàng đứng lên, vội hỏi.
Vân Trân nhìn hắn: "Ra ngoài rồi nói.
"
Hai người họ ra ngoài.
Vân Trân nói với hắn, độc dược này, nàng cũng không nắm chắc.
Nếu cho nàng đủ thời gian, có lẽ có thể làm ra thuốc giải.
"Tuy rằng hiện tại không giải được độc dược này, nhưng nô tỳ có cách tạm thời khống chế độc tính.
" Thấy Triệu Húc cau mày, Vân Trân không nhịn được mà nói.
"Vậy đa tạ nàng.
"
Vân Trân lắc đầu.
Mỗi lần Triệu Húc nói một câu đa tạ, lòng nàng lại càng hỗ thẹn.
"Thiếu gia không cần lo lắng, vương phủ đã treo giải thưởng ra ngoài, tin rằng rất nhanh sẽ xuất hiện đại phu chữa được loại độc vương gia trúng.
" Vân Trân nói.