Hôm ấy, sau khi nghe chủ ý của nàng, không bao lâu, Triệu Húc lấy được tập thơ.
Sau đó, Triệu Húc được Liễu Minh Cẩn giúp đỡ, không biết ở đâu tìm được người giám định thi họa thạo nghề.
Người nọ cầm tập thơ, cẩn thận nhìn, đưa ra kết luận, tập thơ là sự thật.
Sau khi nghe ba chữ "là sự thật", sắc mặt Tô Thanh Loan lập tức thay đổi.
"Sao...!Sao có thể? Không, không thể! Tuyệt đối không có khả năng đó!"
Tô Thanh Loan nắm lấy cổ áo, thở hổn hển, sau đó hai mắt nhắm nghiền, ngã xuống.
Lập tức, một trận hoảng loạn.
...!
"A, không ngờ Thanh Loan tiểu thư là người như thế!"
Vân Trân đang ở bên cửa sổ sửa sang lại thảo dược mang về từ Nam Hoang, Hắc đại nhân ở bên ngoài vờn bướm.
Lúc này, Quả Nhi buồn bã ỉu xìu tới, người còn chưa ngồi xuống đã mở miệng nói.
Vân Trân nghe xong, tay không khỏi cứng đờ.
Không đợi nàng hỏi, Quả Nhi đã kể tiếp.
Vân Trân nghe, mới biết Triệu Húc đã lấy tập thô của Tô Thanh Loan về, cũng tìm người giám định.
Có điều kết quả...!
Vân Trân có chút nghi hoặc.
Sao lại thành sự thật?
Tập thơ kia rõ ràng là giả?
Chẳng lẽ thời điểm nàng không biết, Lưu Vân Bạch lại ra tay?
Mãi đến sau này Vân Trân mới biết được, thì ra kẻ Lưu Vân Bạch nhờ làm giả, vừa lúc là "người thạo nghề" Liễu Minh Cẩn mời kia.
...!
Vì sao chép thơ của người khác, hảo cảm Quả Nhi đối với Tô Thanh Loan xuống dốc không phanh.
Quả Nhi đi chưa được bao lâu, Triệu Húc liền tới.
"Thiếu gia."
Vân Trân gật đầu.
Nhưng, Triệu Húc chỉ nhìn nàng chằm chằm, không nói chuyện.
Vân Trân nhìn sắc mặt hắn, liền biết vì chuyện giám định tập thơ.
"Tập thơ là thật." Rất lâu sau, Triệu Húc lên tiếng.
"Vậy à." Vân Trân gật đầu, xoay người tiếp tục công việc phơi dược liệu.
Nhưng lúc này, cánh tay đột nhiên bị bắt lấy, nàng quay đầu, đối diện với vẻ mặt phức tạp của Triệu Húc.
"Ngươi có phải đã sớm biết rồi không?" Triệu Húc nhíu mày hỏi.
"Thiếu gia đang nói gì vậy? Nô tỳ không hiểu."
"Ngươi hiểu! Ngươi hiểu ta đang nói gì!"
Vân Trân không trả lời, mà cau mày nhìn chằm chằm dược liệu dưới đất.
Thật đáng tiếc.
"Đừng trốn tránh câu hỏi của ta!"
Triệu Húc nâng cằm nàng, cau mày nói, trong ánh mắt mang theo phẫn nộ Vân Trân không hiểu được.
Vân Trân nhìn hắn, giải thích: "Thiếu gia, nô tỳ trốn tránh gì chứ? Nô tỳ thật sự không hiểu ngài đang nói cái gì."
"Về chuyện tập thơ, còn cả những lời ngươi nói ngày ấy..."
Ngày ấy, nàng rõ ràng nói mấy lời kỳ quái như "Đại tiểu thư tàn nhẫn độc ác", "Tiểu thư nhu nhược thiện lương", "Khẳng định ngài sẽ tin người sau"...!Lúc đó, hắn không nghĩ nhiều, bây giờ nhớ lại, câu trả lời của Vân Trân khi ấy thật sự có lệ.
Những lời kỳ quái này không phải tùy tiện nói bậy, mà hỏi lại hắn.
Đáng giận chính là, hắn không hề phát hiện.
Đáng giận chính là, nàng còn gạt hắn.
Bây giờ nghĩ lại, nàng lúc ấy căn bản không tin Tô Thanh Loan trong sạch, thậm chí, có khả năng nàng sớm đã biết tập thơ là sự thật, còn muốn hắn đi chứng thực.
Cũng vì lần chứng thực này khiến chuyện Tô Thanh Loan "trộm thơ" ván đã đóng thuyền.
"Ngài đang trách nô tỳ sao?"
Vân Trân bỗng lên tiếng cắt ngang suy nghĩ của Triệu Húc.
"Cái...!Cái gì?" Triệu Húc không kịp hoàn hồn, nhíu mày.
Vân Trân hừ lạnh một tiếng, dời cằm ra khỏi tay của Triệu Húc, nhìn hắn, lạnh lùng nói: "Cho nên, thiếu gia đang trách nô tỳ không nói trước với ngài thơ của Thanh Loan tiểu thư có vấn đề!".