"Không sao, nô tỳ chỉ hỏi vài câu." Vân Trân khẩn cầu.
Triệu Húc nhíu mày: "Thôi được, tự ngươi chú ý an toàn."
Nói xong, hắn cùng nhóm Ngụy Thư Tĩnh ra ngoài.
Sau khi bọn họ ra ngoài, thuận tiện đóng cửa.
Trong phòng chất củi chỉ còn lại Vân Trân và thuyền phu kia.
Vân Trân tới trước mặt gã.
Thuyền phu kia chết lặng liếc nhìn nàng một cái, sau đó quay đầu đi, bộ dáng cự tuyệt nói chuyện với nàng.
"Ngươi vì sao lại muốn hại ta?" Vân Trân hỏi.
Thuyền phu kia không trả lời, ngay cả đôi mắt cũng không thèm chớp.
Vân Trân không hề nhụt chí, mà nói: "Thật ra cho dù ngươi không nói, ta cũng có thể đoán được có kẻ sai khiến ngươi."
Nàng vừa nói xong, thuyền phu lập tức quay đầu lại nhìn nàng, dường như muốn nói, ngươi cứ tiếp tục đoán đi, ta sẽ không nói ngươi biết.
Vân Trân nhìn chằm chằm gã mấy giây, sau đó tiến lên, nhỏ giọng nói một cái tên.
Dứt lời, thuyền phu đột nhiên mở lớn hai mắt, không dám tin mà nhìn nàng.
"Quả thật là nàng ta, đúng không?" Vân Trân thở dài.
Nàng trên đường tới đột nhiên nhớ tới mùi hương kia từng ngửi ở đâu, cho nên cố ý thử gã, không ngờ...!
Thuyền phu hít một hơi thật sâu, lúc này mới nhận ra mình bị Vân Trân lừa.
Đáng tiếc, trong hoảng loạn gã đã để lộ dấu vết, bây giờ muốn đền bù đã không còn kịp.
Đúng lúc này, Vân Trân nghe ngoài cửa có người nói chuyện với Triệu Húc, ngay sau đó, cửa phòng chất củi bị người ta mở ra, Bích Diên xuất hiện.
"Ta phụng lệnh nương nương áp giải thuyền phu này qua thẩm vấn." Bích Diên nhìn nàng, nói.
Nói xong, nàng ta vung tay, phía sau lập tức có người tiến vào gỡ thuyền phu bị cột trên cọc gỗ xuống, dẫn đi.
Bích Diên tới quá đột nhiên.
Nếu nàng ta tới sớm một chút, chỉ sợ Vân Trân không dám xác định kẻ đứng phía sau là ai.
Nhưng hiện tại Bích Diên tới, Vân Trân càng chắc chắn người nọ.
Người đó ngay cả Tô trắc phi cũng không thể không che chở.
"Trân Nhi, ngươi yên tâm, khẳng định mẫu phi có thể tra ra người nọ." Lúc này, Triệu Húc tiến vào nói.
Ngụy Thư Tĩnh nhìn Vân Trân.
Tuy y không nói gì, nhưng suy nghĩ trong lòng y hẳn cũng giống Triệu Húc.
Bọn họ đều cảm thấy Vân Trân là người của Tô trắc phi, hiện tại nàng xảy ra chuyện, Tô trắc phi khẳng định sẽ ra mặt cho nàng, bắt được hung phạm.
Mà đồng thời, bọn họ cũng như nàng, từng tận mắt chứng kiến thủ đoạn của Tô trắc phi.
Có điều...!
Vân Trân nhịn xuống chua xót, cười nhìn bọn họ: "Ừ, nô tỳ cũng tin nương nương sẽ trả lại công bằng cho mình."
Công bằng?
Nàng ở trước mặt Tô trắc phi khi nào từng có công bằng?
Một bên là quân cờ bất cứ lúc nào cũng có thể vứt bỏ, một bên là chất nữ của mình.
Không cần nghĩ, cũng biết Tô trắc phi sẽ thiên vị bên kia.
Không cần nghĩ, cũng biết kết cục của thuyền phu.
...!
Quả nhiên.
Tối đó Triệu Húc dẫn Vân Trân đi thỉnh an Tô trắc phi, hơn nữa còn dò hỏi kết quả thẩm vấn thuyền phu kia.
Tô trắc phi nói với họ, thuyền phu đã khai, kẻ đứng sau là Triệu Ngọc Dao.
Triệu Ngọc Dao sớm đã thu mua gã, nhưng gã vẫn luôn không tìm được cơ hội.
Vừa vặn hôm nay, thời cơ đến, Triệu Ngọc Dao đẩy Vân Trân xuống nước, gã liền nhảy xuống dìm chết Vân Trân.
Vân Trân có động cơ gây án, trùng hợp thời điểm Vân Trân xảy ra chuyện cũng đứng cùng nàng.
Cho nên Triệu Húc nghe xong, hoàn toàn tin tưởng Tô trắc phi.
"Vậy thuyền phu kia đâu?" Triệu Húc lại hỏi.
"Vừa mới tiễn đi." Tô trắc phi nhàn nhạt nói, "Dù sao, gã đã khai ra Triệu Ngọc Dao, không thể tiếp tục ở lại kinh thành.".