Nói với Triệu Ngọc Dao xong, Tô Thanh Loan quay đầu nói với Vân Trân: "Trân Nhi, ngươi lui xuống đi.
Triệu tỷ tỷ chỉ đùa giỡn với ngươi thôi, sao có thể thật sự bắt ngươi làm thơ?"
"Không được đi!" Triệu Ngọc Dao gạt tay Tô Thanh Loan ra, nhìn Vân Trân, hừ một tiếng, "Ngươi, hiện tại làm một bài thơ! Cho dù không làm được, cứ tùy tiện bịa chuyện, đừng khiến mọi người mất nhã hứng."
Triệu Húc đứng bên cạnh, đang muốn ra mặt cho Vân Trân, Vân Trân đã lên tiếng.
Nàng ngẩng đầu nhìn Triệu Ngọc Dao, nói: "Đại tiểu thư, nô tỳ quả thật không biết làm thơ."
"Hừ!" Triệu Ngọc Dao khinh thường hừ một tiếng.
Theo đó, trong đình vang lên tiếng cười nhạo.
"Có điều, tuy rằng nô tỳ không biết làm thơ, nhưng cũng có thể đọc hai câu."
"Vậy đọc nghe xem!"
Triệu Ngọc Dao còn đang muốn nói, Liễu Minh Cẩn đã tỏ vẻ hứng thú.
Triệu Ngọc Dao thấy vậy, lập tức tức giận tới chau mày: "Được, vậy ngươi đọc đi.
Ta thật muốn nghe xem ngươi rốt cuộc có thể đọc ra câu thơ gì!"
Triệu Ngọc Dao được xưng là "đệ nhất tài nữ của kinh thành" cũng không phải dựa hết vào thế lực gia tộc mà bị người ta thổi phồng.
Về mặt ngâm thơ vẽ tranh, nàng ta thật sự chăm chỉ khổ luyện, đọc qua không ít thơ từ trên thế gian.
Nàng ta thật muốn xem xem Vân Trân có thể đọc được thơ gì?
Nếu nàng ta biết, nàng ta sẽ hỏi mấy điển tích xưa, khó xử nàng.
Nàng ta không tin, đến lúc đó một tiện tì bị xấu mặt, Liễu Minh Cẩn còn có thể nàng bằng con mắt khác.
"Trân Nhi, ngươi đừng quá miễn cưỡng." Tô Thanh Loan nhìn nàng, giống như quan tâm."
"Đa tạ Thanh Loan tiểu thư.
Trân Nhi muốn đọc thơ, cũng vì trước đây quét tước thư phòng của thiếu gia ở Nam Hoang, vô tình nhìn thấy.
Khi ấy nô tỳ cảm thấy không tồi, nên cố gắng ghi nhớ, đây cũng không phải chuyện gì khó xử cả, không giống bài thơ Thanh Loan vừa làm, không chỉ cần tài hoa tuyệt hảo, còn phải trải qua mới có thể làm ra được."
Tô Thanh Loan nghe nàng nói tới hai chữ "trải qua", sắc mặt chưa kịp cất đi "sự quan tâm" đã cứng đờ.
Nhân lúc mọi người còn chưa chú ý, Tô Thanh Loan vội nói: "Trân Nhi ngươi nói gì vậy? Bài thơ ta vừa làm chẳng qua nhìn lá sen trên hồ, nhớ tới trước đây ở nhà, mẫu thân từng mời một gánh hát đến kể lại chuyện xưa, nhất thời cảm thán mà thôi, nào đã thật sự lĩnh hội?"
"Xem ra là nô tỳ hiểu lầm." Vân Trân nhàn nhạt nói.
Vừa rồi Tô Thanh Loan làm thơ, tình cảm sâu đậm, âm điệu lại bi thương.
Đó là bài thơ hay, đồng thời cũng thể hiện sự thương tiếc của tác giả.
Nhưng nàng ấy chẳng qua mới mười bốn mười lăm tuổi, lại là tiểu thư khuê phòng, sao có thể từng trải qua mối tình như vậy? Nếu thật sự có, vậy danh tiết sẽ bị hủy hoại.
Tô Thanh Loan "mượn chuyện xưa" cũng coi như là lý do hợp lý.
Có điều, nguyên do trong đó rốt cuộc là gì, bài thơ này thật sự là nàng ấy làm sao?
Có lẽ cũng chỉ có một mình Tô Thanh Loan biết.
Vân Trân vốn không muốn nhắc tới vấn đề này, miễn cho Tô Thanh Loan có lý do cáo trạng nàng với Tô trắc phi.
Nhưng nàng ấy lại ở trước mặt mọi người công khai giúp đỡ, nhưng thực chất là hạ thấp nàng.
Cho dù Vân Trân rộng lượng, cũng không thể nhẫn nhịn mãi.
...!
Nghe Tô Thanh Loan giải thích như vậy, người thông minh liền nhìn ra điểm mấu chốt, không khỏi nhìn nàng ấy, có điều ngại thân phận, không tiện đắc tội mà thôi.
"Ngươi không phải muốn đọc thơ sao?"
Đúng lúc này, Lưu Vân Bạch dựa vào lan can, nhìn Vân Trân, nói..