Nghe nói thời điểm Ninh Vương ngắm hoa đào cùng Cơ phu nhân, đột nhiên xuất hiện một nhóm thích khách.
Thích khách không phân rõ trắng đen, trực tiếp cầm đao chém về phía Ninh Vương.
Ninh Vương vì ngắm hoa với Cơ phu nhân, cho nên chỉ dẫn theo mấy hộ vệ.
Thích khách thế tới rào rạt, hộ vệ rất nhanh đã không cản được.
Ninh Vương dẫn theo Cơ phu nhân bỏ trốn, cuối cùng chạy tới bên vực sâu.
Mắt thấy sắp phải tang mệnh, trong tình huống ngàn cân treo sợi tóc, cũng may được khách ở chùa miếu cứu giúp.
Ninh Vương cũng vì vậy mà tránh được một kiếp nạn.
Rất nhanh, tin tức liền truyền về kinh thành.
Hoàng đế nghe xong, long nhan nổi giận.
Thế mà có kẻ dám ở dưới chân thiên tử ám sát hoàng thân quốc thích?
Hoàng đế lập tức hạ lệnh cho Kinh Triệu Doãn cùng Ngự Lâm Quân truy nã thích khách, đồng thời phái một đội Ngự Lâm Quân tới Kỳ Sơn trước, hộ tống gia quyến Ninh Vương bình an trở về.
Tin tức truyền đến không bao lâu, Triệu Húc liền quay về phủ, đi tìm Vân Trân.
"Mẫu phi truyền tin tới nói, phụ vương trúng độc, ngươi lập tức theo ta tới Kỳ Sơn."
Ninh Vương trúng độc?
Vân Trân sửng sốt.
Có điều, nàng không do dự, trực tiếp về phòng lấy hòm thuốc, liền theo Triệu Húc rời khỏi vương phủ.
Ở cửa vương phủ, nàng gặp Ngụy Thư Tĩnh mặc thường phục.
Thì ra Ngụy Thư Tĩnh không yên lòng, muốn cùng đi theo.
Ba người quen biết nhau nhiều năm, đã từng cùng chung hoạn nạn, vô cùng ăn ý.
Sau khi gặp mặt, không cần nói quá nhiều, họ trực tiếp lên ngựa phóng như bay tới Kỳ Sơn.
Chờ tới Kỳ Sơn rồi, người của Ngự Lâm Quân đã giới nghiêm sơn đạo.
Triệu Húc tiến lên nói rõ thân phận, lúc này mới được thả vào trong.
Đến khi lên núi đã là lúc chạng vạng.
Hoa đào nở rộ, dưới ánh chiều tà vạn phần kiều diễm.
Vân Trân lặng lẽ nhìn lướt qua, đi theo Triệu Húc vào chùa miếu.
Vừa vào, liền gặp Bích Diên.
"Thiếu gia, nương nương bảo nô tỳ tới nói với ngài một tiếng, độc của vương gia đã giải không cần dẫn Trân Nhi qua đó."
"Đã giải? Trên núi có đại phu sao?" Triệu Húc kinh ngạc.
"Không phải." Bích Diên lắc đầu, "Là vị công tử đã cứu vương gia.
Hơn nữa, vị công tử kia vương gia cũng quen biết."
Triệu Húc nghe xong, nhìn thoáng qua Vân Trân, lại nhìn Bích Diên.
Bích Diên nói ra tên một người.
Lưu Vân Bạch?
Sao lại là Lưu Vân Bạch?
Lưu Vân Bạch không phải ở Nam Hoang sao, sao lại tới kinh thành? Hơn nữa còn trùng hợp cứu Ninh Vương bị thích khách đuổi giết như vậy?
Hiển nhiên, nghi hoặc không chỉ có mình nàng.
Triệu Húc và Ngụy Thư Tĩnh cũng thế.
...!
Cuối cùng, Triệu Húc theo Bích Diên đi thăm Ninh Vương, mà Vân Trân cùng Ngụy Thư Tĩnh tìm một chỗ buông hòm thuốc xuống.
Nếu để người ngoài nhìn thấy, lại sẽ sinh ra chuyện khác.
"Trân Nhi, muội có biết gì về vị Lưu công tử kia không?" Trên đường, Ngụy Thư Tĩnh nghĩ nghĩ, vậy không nhịn được mà hỏi.
"Hả?" Vân Trân vốn đang thất thần, nghe Ngụy Thư Tĩnh hỏi như vậy, liền dừng lại, nhìn y.
Ngụy Thư Tĩnh thấy nàng như vậy, đột nhiên không muốn tiếp tục: "Thôi, hiện tại thích khách còn chưa tìm được, có lẽ còn ở trên núi.
Hai ngày nay muội cẩn thận một chút."
"Ừ, muội biết rồi, đa tạ Ngụy đại ca quan tâm." Vân Trân gật đầu.
Ngụy Thư Tĩnh muốn nói lại thôi, nàng đại khái cũng đoán được một ít.
Nàng gặp Lưu Vân Bạch tổng cộng ba lần.
Lần đầu tiên là ở rừng trúc trong núi Xích Phong.
Khi đó, hắn cùng Hắc đại nhân uống rượu, nằm say trong rừng trúc.
Lần thứ hai là ở quận Xích Thủy.
Nàng trúng mị dược, được Lưu Vân Bạch cứu, khiêu khích mấy lần.
Lần thứ ba là thời điểm Cổ Tát Hổ tập kích Thanh Lương sơn trang, Lưu Vân Bạch dẫn theo người châu phủ tới nghĩ cách cứu viện.
Ba lần gặp mặt, ba bộ dáng khác nhau.
Nàng hình như chưa từng nhìn thấu hắn..