"Người đâu, đi lấy nước!"
"Mau tới đây, người đâu!"
Tiếng kêu hoảng loạn phá vỡ đêm khuya tĩnh lặng.
Lúc này, Triệu Húc đang ở thư phòng đọc sách.
"Thiếu gia, ngài còn chưa đi ngủ sao?" Nguyên Bảo đứng bên cạnh xoa mắt.
Triệu Húc ngẩng đầu nhìn hắn, "Ngươi đi ngủ trước đi, ta còn muốn xem thêm một lát."
"Như vậy sao được?" Nguyên Bảo duỗi tay vỗ mặt, vực dậy tinh thần, "Nguyên Bảo phải ở bên thiếu gia."
Nói xong, hắn lại mơ màng rơi vào trạng thái sắp ngủ.
Triệu Húc nhìn hắn một cái, sau đó tiếp tục đọc sách.
Nhưng lần này, dù thế nào hắn cũng không nhìn được.
Trân Nhi đi đâu vậy?
Triệu Húc đột nhiên cảm thấy bất an.
Từ khi hắn bị thương, mỗi đêm Vân Trân đều đúng giờ tới, thay thuốc giúp hắn, cho dù bị chuyện gì trì hoãn, cũng sẽ không lâu như vậy mà không tới.
Càng nghĩ, hắn càng đứng ngồi không yên.
Đúng lúc này, bên ngoài vang lên tiếng gõ la, âm thanh hỗn loạn.
"Sao thế?" Nguyên Bảo bị đánh thức.
Triệu Húc đã từ trên ghế đứng dậy, đi ra phía cửa.
Nguyên Bảo thấy vậy, cũng vội đuổi theo.
Chờ bọn họ tới cửa, vừa lúc đụng phải Bích Diên tới thông báo.
"Thiếu gia, viện ở Đông Nam bốc cháy.
Nương nương lệnh nô tỳ dẫn ngài ra ngoài tránh đi." Bích Diên nôn nóng nói.
Nguyên Bảo vừa nghe, sợ hãi tới mức lôi kéo Triệu Húc chạy ra ngoài.
Nhưng Triệu Húc vẫn đứng im tại chỗ.
"Ngươi nói nơi bị cháy ở hướng nào?" Triệu Húc hỏi.
"Hướng Đông Nam...!Thiếu gia ngài muốn đi đâu?"
Bích Diên còn chưa nói hết, Triệu Húc đã nâng bước chạy về phía Đông Nam.
Hắn nhớ rõ vị trí phòng bếp ở hướng Đông Nam, đêm nay Trân Nhi vẫn luôn không xuất hiện, chẳng lẽ...!
Ngươi ngàn vạn đừng xảy ra chuyện!
...!
Chờ đuổi tới nơi bị cháy, thế lửa đã lớn hơn tưởng tượng của hắn rất nhiều.
"Ai da, Thúy Nga đáng thương của ta...!Sao mệnh con lại khổ như vậy, con mau ra đây...!Hu hu hu..." Lúc này, Tôn thị đang ngồi dưới đất gào khóc.
Tôn Phúc đứng bên cạnh cùng Tôn Thúy Châu an ủi bà ta.
"Thiếu gia!"
"Thiếu gia ngài đến rồi!"
Bên cạnh thường xuyên có người chào hỏi.
Triệu Húc vừa gật đầu, ánh mắt vừa tìm kiếm trong đám người.
Không có Trân Nhi!
Không có Trân Nhi!
Không có, đều không có!
Triệu Húc quay đầu nhìn căn phòng bị lửa lớn vây quanh, ánh mắt tối sầm không rõ.
"Ngài có nhìn thấy Trân Nhi không?" Đúng lúc này, phía sau có người hỏi hắn.
Triệu Húc quay đầu, chỉ thấy Ngụy Thư Tĩnh mặc một bộ y phục màu xám đứng ngay phía sau.
Hắn không nói gì.
Ngụy Thư Tĩnh cũng không hỏi lại.
Bởi vì trong lòng bọn họ đã có đáp án.
...!
"Ngụy thiếu hiệp!" Không biết ai hét lên.
Chỉ trong nháy mắt, một thân ảnh thoăn thoắt xông vào căn phòng bị cháy.
"Thiếu gia, ngài làm gì vậy?" Theo sau là tiếng khiếp sợ của Nguyên Bảo đứng cạnh.
Mọi người chỉ thấy Triệu Húc chạy tới lu nước, xối nước lên người mình.
Dòng nước lạnh lẽo theo trán hắn chảy xuống.
Hắn quay đầu, nhìn chăm chằm biển lửa, sau đó dưới ánh mắt khiếp sợ của mọi người, xông vào.
"Các ngươi còn ngây ra đó làm gì? Còn không mau dập lửa! Nếu hôm nay thiếu gia xảy ra chuyện, người ở đây, ai cũng đừng hòng sống để nhìn mặt trời ngày mai!" Đúng lúc này, Bích Diên quát về phía đám người còn kinh ngạc tới ngây người."
"A, dập lửa!"
"Mau dập lửa đi!"
"Nước không đủ! Mau đi lấy nước!"
...!
Lập tức, hiện trường trở nên hỗn loạn.
Bích Diên nhìn căn phòng bị lửa lớn cắn nuốt, nhíu mày..