Mấy tháng nay, thay đổi xảy ra trên người Triệu Húc có phải là kết quả dạy dỗ của vị mẫu thân vĩ đại này, Tô trắc phi nương nương của bọn họ không?
Chân tướng, thường khiến người ta không rét mà run.
Vân Trân nhìn nữ nhân thân phận tôn quý trước mặt, lần đầu tiên cảm thấy dưới lớp da đẹp đẽ kia, gương mặt chân thật lại giống như rắn rết.
Tô trắc phi nhìn sắc mặt nàng thay đổi, với sự thông tuệ của nàng, hẳn đã đoán được mấu chốt trong đó.
"Như vậy, ngươi lựa chọn thế nào?" Tô trắc phi hỏi.
Lựa chọn?
Vân Trân cười khổ trong lòng.
"Hiện tại, nô tỳ còn có thể lựa chọn sao?"
"Đương nhiên có thể." Tô trắc phi nói, "Ngươi đã biết bí mật của ta, chứng kiến thử đoạn của ta, hiện tại, trước mặt ngươi có hai con đường.
Một, bắt đầu từ ngày hôm nay, giao mạng của ngươi cho ta, nguyện trung thành với ta, mãi đến khi chết mới thôi.
Con đường còn lại, ngươi lúc này có thể lập tức lựa chọn cái chết."
Một con đường sống, từ đây mất đi tự do.
Một con đường chết, từ đây có thể giải thoát.
Lúc này, nàng thật sự hối hận vì do dự trước kia.
Khi đó, nàng nên đồng ý lời đề nghị của Mặc Nhiễm.
Cho dù con đường phía trước hung hiểm, nhưng ít nhất vẫn có thể liều một lần.
Hiện tại, ngay cả một con đường cũng không có.
"Nô tỳ thế sống chết, nguyện trung thành với nương nương." Vân Trân mặt mày xám như tro dập đầu.
...!
Một lát sau, Vân Trân mơ màng rời khỏi viện của Tô trắc phi, cả người như bị rút ra linh hồn, sắc mặt trắng bệch.
Dù thế nào nàng cũng không mình lại bị Tô trắc phi nhìn trúng.
Có điều hiện tại, nàng đã không còn đường lui.
Chút thủ đoạn của nàng, ở trước mặt Tô trắc phi, chỉ là nhện với muỗi.
Con muỗi cho rằng mình lợi hại, vỗ cánh mà bay.
Nó cảm thấy, chỉ cần bay càng cao, càng xa, giữa đất trời này sẽ không có gì có thể trói buộc nó.
Nhưng nó nào biết, có một con nhện rất lớn sớm đã trốn trong túi, vì bắt con mồi này mà giăng võng, chờ nó chui đầu vào sọt.
Nàng hiện tại chính là co muỗi đó.
Nàng rơi vào cái võng Tô trắc phi dệt, bất cứ lúc nào cũng có thể bị Tô trắc phi ăn.
Nàng lúc này còn quá yếu, quá yếu...!
Yếu đến một chút năng lực phản kháng cũng không có.
Lạch cạch!
Nàng dừng lại, ngẩng đầu nhìn phía đối diện.
Lúc này, Triệu Húc đang an tĩnh đứng đó, sắc mặt có chút tái nhợt mà nhìn nàng.
Mà Ngụy Thư Tĩnh đang đứng bên cạnh hắn.
Nhìn thấy Vân Trân, Ngụy Thư Tĩnh nhanh chóng chạy tới, nắm lấy tay nàng, kiểm tra từ đầu đến cuối: "Trân Nhi, thật sự dọa ta chết khiếp."
Bọn họ vừa trở về, Vân Trân liền bị Bích Diên đưa đi.
Lo lắng Vân Trân xảy ra chuyện, Ngụy Thư Tĩnh lập tức đi tìm Triệu Húc.
Triệu Húc nghe nói nàng bị Bích Diên đưa đi, sắc mặt thay đổi, cuống quít cùng y chạy tới đây.
Kết quả mới tới cửa viện, bọn họ lại bị Bích Diên ngăn cản, nói là mệnh lệnh của nương nương, không có nương nương cho phép, ai cũng không được vào.
Vì thế, bọn họ chỉ có thể ở bên ngoài chờ.
Mới đây đã qua nửa canh giờ.
Ngụy Thư Tĩnh vô cùng lo lắng, hiện tại thấy Vân Trân bình an đi ra, cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm.
"Muội không sao.
Nương nương chỉ là hỏi muội vài chuyện dưới bếp." Nói xong, ánh mắt Vân Trân lướt qua tay Ngụy Thư Tĩnh nhìn về phía Triệu Húc đứng cách đó không xa.
Triệu Húc thấy nàng nhìn mình, lại quay đầu tránh đi.
...!
Hôm sau, Vân Trân bị điều đến hầu hạ bên cạnh Triệu Húc.
Nàng ôm tay nải ở hành lang gặp hắn..