Notice: Function _load_textdomain_just_in_time was called incorrectly. Translation loading for the rank-math-pro domain was triggered too early. This is usually an indicator for some code in the plugin or theme running too early. Translations should be loaded at the init action or later. Please see Debugging in WordPress for more information. (This message was added in version 6.7.0.) in /www/wwwroot/truyenyy.mobi/wp-includes/functions.php on line 6114
Con Mẹ Nó, Ta Bị Hãm Hại - Chương 5 : truyenyy.mobi

Con Mẹ Nó, Ta Bị Hãm Hại

Chương 5




Sáng sớm hôm sau, khi trời còn chưa sáng ta đã thức dậy, lưu lại cho mẹ một tờ giấy, nói là bạn cùng phòng giữa trưa tổ chức liên hoan, vội vàng thu thập một ít đồđạc rồi thay quần áo, lại lên đường trở lại trường.

Lúc tới trường học mới có chín giờ một phút. Nhìn cửa phòng ngủ vẫn còn đóng kín gắt gao như vậy, xem ra mấy tên cầm thú tối qua ở trong phòng lại thức suốt đêm chơi trò chơi, lúc này không chừng là vừa mới nằm ngủ.

Nhẹ nhàng mở cửa phòng, bên trong quả nhiên là một mảnh đen kịt.

Bức màn trong phòng ngủ bình thường đều có hai lớp, một lớp là lụa trắng hơi mỏng, còn một lớp làm bằng vải có tác dụng che đi ánh nắng. Bình thường chúng ta đều đem hai tầng kéo xuống, liền một chút ánh nắng cũng không thể lọt vào trong phòng, cả một đám đều thích không gian che kín như vậy, chơi trò chơi cùng ngủ thì không gì bằng.

Ta lấy điện thoại cầm tay ra, nương theo ánh sáng yếu ớt của điện thoại sờ soạng đi tới giường của ta, lại không may bị va chạm, đập đầu vào thành giường, lập tức ta quyết định ngủđến không biết gì nữa nếu không quyết không đứng dậy.

Thẳng đến hai, ba giờ chiều, mấy người trong phòng ta mới lục tục thức dậy, rửa mặt qua loa, sau đó lại cùng nhau tụ tập thương lượng đến quán ăn cạnh trường. Cơm nước no nê, lại lết về phòng ngủ chơi game suốt đêm.

Về chuyện đi học của ngày mai, không có người nào quan tâm, nếu dậy không nổi đểđến lớp thì tất cảđều làông trời đã an bài rồi.

Cuộc sống đảo lộn ngày đêm như thế cứ tuần hoàn lặp lại, rất nhanh lại đến kì thi cuối kì.

Bình thường không có một ai đem việc đọc sách đểở trong lòng, hôm nay nguyên một đám lại hồi phục lại bộ dáng học sinh ngoan hiền. Chẳng những mỗi tiết đều đến, lại cố gắng ngồi đến hết tiết, số lượt cúp giữa tiết cũng giảm đến đáng kể, càng đối với việc thầy giáo nói gì một câu cũng đều ghi nhớ trong lòng, xem nó giống như thánh chỉ. Dù sao lúc này thì mỗi câu nói của thầy giáo đều liên quan đến cuộc thi cuối kỳ, nó cũng xem như mấu chốt có thể vượt qua được hay không.

Mà lúc này có bạn gái của bạn học có năng lực khá tốt. Ỷ vào chính mình có bạn gái học tốt, thừa cơ lợi dụng một chút, chúng ta coi tiền như rác còn  nguyên một đám cam tâm tình nguyện, thẳng kêu gào chỉ sợ hắn không cho mời. Ai kêu bạn gái hắn có tập vở ghi chép trên lớp đầy đủ, đó chính là tư liệu ôn tập rất quý giá, thiếu một thứ cũng không được.

Đem hết thảy tư liệu chuẩn bịđầy đủ hết, sao chép cũng sao chép, sửa sao chép cũng sao chép. Sau đó…lại y như trước bắt đầu chơi đùa, nên  đương nhiên  một điểm tiến bộ cũng không có.

Như trước suốt đêm chơi trò chơi, mộng ảo, hành trình, kinh vũ, như trước chơi đùa vô cùng cao hứng.

Đợi cho một người đột nhiên nhớ tới: “ngày mai tới ngày thi!” thì cái đám cầm thú kia mới ý thức được có nguy cơ, người vội vàng xem sách thì xem sách, gọi điện thoại thì gọi điện thoại, phô tô tài liệu thì phô tô tài liệu, đương nhiên còn có một, như trước đều không làm gì cả, như trước cứ như vậy chơi đùa.

Sau đó ngày hôm sau, nguyên một đám với hai cái mắt gấu mèo tiến vào trường thi, đối với bài thi vừa phát chỉ biết giương mắt ra ngồi nhìn, hối hận, tiếc như thế nào hai ngày trước không chịu ôn tập cho tốt.

Mây đen đầy mặt nằm sấp xuống bàn chờ cho qua hai giờ, khi tiếng chuông báo hiệu cuộc thi kết thúc vừa vang lên, nguyên một đám lại sinh long hoạt hổ như thường, hận không thể lập tức chạy về phòng ngủ giết chết cái tên lừa đảo kia. Hoàn toàn, từđầu, đã quên luôn việc hai ngày sau lại có một môn thi tiếp theo.

Như thế tuần hoàn cứ lặp lại, học đối phó, rồi lại chơi game, rốt cục thời gian sau kỳ thi cuối kì cũng đã xong, cũng cho chúng ta một cái kết quả. Về phần có tốt hay không, chỉ dựa vào một câu, tất cảđều đểông trời tự sắp đặt.

Trở lại phòng ngủ, nguyên một đám cũng bắt đầu thu thập hành lý, chuẩn bị trở về nhà mừng lễ năm mới. Vốn là nhà ta cũng ở gần, trở về cũng thuận tiện, cho nên ta cũng không vội vả thu thập. Vì vậy ngồi ở trên giường xem bọn hắn bận rộn thu xếp.

Nhìn những người ở những tỉnh ngoài, thu xếp bao lớn bao nhỏ một đống, ta lại nhìn xem ta chỉ có một cái ba lôđể tại đầu giường. Xoa xoa đầu, hoàn toàn khác nhau rất xa.

Nhìn thời gian cũng không còn sớm lắm, ta cùng đám bạn cùng phòng nói thêm vài lời, dặn dò bọn họ nghỉđông thì thường xuyên liên lạc, tiêu sái đem ba lô ném lên vai phải, về nhà.

Ờ nhà vẫn chưa hết một tuần, ta thật sự là buồn chán đến cực điểm.

Nhàm chán. Ta thở dài một hơi, ở trường học thì lại ước thời gian sớm một chút được nghỉ, chờđến khi nghỉ rồi lại cảm thấy không có gìđể làm, người mà, con mẹ nó một chữ- thật không quen.

Hai ngày trước một dãy số lạ gửi đến cho ta một cái tin nhắn, bảo là muốn tổ chức họp lớp cấp 2, hy vọng lúc đó ta có thểđến.

Cấp 2? Nhiều chuyện quá khứ từ lâu, từđầu ta hoàn toàn luôn luôn không cóấn tượng, không, phải nói là ta lựa chọn tận lực quên nóđi. Ai kêu cùng ta sinh hoạt trong đoạn thời gian u ám đó chứ. Ta còn thật không hiểu, lại có người bảo ta đến đó, bảo Đường Thể kiệt ta đi tham gia họp lớp? hay là Hồng Môn Yến? Ta thực sự nghiêm túc nghĩ nghĩ xem năm cấp 2 có hay không đắc tội qua người nào.

Nhưng nếu như ngươi cảm thấy ta chỉ vì như vậy mà không đi, vậy mười phần sai. Con mẹ nó, ta cho tới bây giờ chính là một người luôn đóng vai phản diện chỉ một người đi trên một con đường riêng biệt. Cho nên đúng vào ngày hẹn đó, ta đúng giờ xuất hiện tại địa điểm như dựđịnh trong tin nhắn.

Ta ngửa đầu, nhìn nhìn tòa nhà xa hoa trang nhã trước mắt. Nhà hàng này thật là to lớn, ở H thành chỉ có vài gia đình là có khả năng xây dựng khách sạn ở ngay trung tâm mặt tiền như thế này. Trong thành thị, nếu may mắn cóđược khu vực cóđịa thế tốt sẽ làm tăng thêm sự sa hoa cho khách sạn gấp mấy lần, tại H thành này ngành khách sạn chính là một ngành đang rất phát triển nhất.

Không thể tưởng được hội bạn học của chúng ta lại định tổ chức trong này, cảđám đều là con của cán bộ cao cấp, kẻ có tiền. Nơi này ta chỉ mới nhìn qua chứ chưa từng tiến vào ăn lần nào.

Ta từ từđi đến bậc thang, bên trong phục vụ rất ân cần mở cửa cho ta. Ta cũng tỏ ra rất bình thường, cứ ngẩng cao đầu mà bước đi về hướng thang máy. Ta bước vào cửa chính khách sạn, trong đại sảnh rất nhiều người ăn mặc chỉnh tề, thấy ta họđều nhìn qua với ánh mắt kì lạ.

Như thế nào, có người quy định không được ăn mặc trang phục ở nhàđểđi chơi sao, cộng thêm một đôi giày vải thì không thể tiến vào khách sạn sao?

Ta đứng chờ tại cửa thang máy, nghe được bên cạnh có một tiểu quỷ cách ăn mặt giống như búp bê nói cùng một nữ nhân ăn mặt ngăn nắp gọn gàng: “Mẹ, mẹ xem anh trai kia ăn mặc thật lôi thôi.”

Nghe nói như thế, ta lập tức lia một cái ánh mắt sắc bén qua phía bên đó. Ta mỗi ngày đều tắm rửa , lôi thôi chỗ nào.

Bị tiểu quỷ hỏi một câu như vậy lại đón được ánh mắt hung ác của ta, người phụ nữ kia lúng túng nói: “Chu Chu, đừng nói lung tung, anh trai kia làở trên lầu, xuống ăn một chút gìđó, nên không có thay quần áo”. Nói xong đối với ta nở một nụ cười áy náy.

Ta cuối cùng cũng ngộ ra một điều phụ nữ trên đời này là người am hiểu nói dối nhất, nhìn cô nói mà mặt không đỏ, khí không thở gấp, tâm cũng không động.

Ta trở mình một cái xem thường, mệt mỏi nhìn bọn họ. Lúc này “Đinh” một tiếng, cánh cửa thang máy mở ra.

Một đám người xôn xao đi vào hơn mười người, chờ ta lấy lại tinh thần, thì cái không gian nho nhỏ cũng đã chật người, còn ta chỉ có thểđứng trong một góc nhỏ. Bất đắc dĩ chỉ có thểđứng im như vậy.

Lúc này cùng ta một chỗ còn có một nữ sinh khác, không có thấy hình dạng cô như thế nào, đại khái cảm thấy dáng người cũng không có tệ lắm. Bất quá không biết có phải hay không hay do ta tự tưởng tượng, ta cứ cảm thấy nữ sinh kia tựa hồ một mực cứ trộm dò xét ta.

Hừ, lại bị trang phục của ta dọa đến sao.

Vào thang máy, vừa định đưa tay nhấn tầng 6, ai ngờ bên cạnh có một tay nhanh hơn ta nhấn vào tầng 6. Vì vậy ta phối hợp lấy điện thoại cầm tay ra vuốt vuốt. Đột nhiên “Oa oa” hai tiếng ếch gọi, có tin nhắn.

Ta mở ra xem, dĩ nhiên là một dãy số lạ lẫm chắc hẳn là người trong nhóm đồng học, viết: “Thật vui vì cậu có thể tới:]” . Đằng sau còn bỏ thêm cái kí hiệu khuôn mặt tươi cười.

Rất nhanh ta “A” một tiếng. Ngẩng đầu lại thấy nữ sinh vừa rồi đối với ta nở một nụ cười thân thiện.

Ta chau mày, nữ sinh này thật kỳ quái. Lớn lên bộ dáng khá là xinh đẹp cùng nhu thuận, khí chất cũng rất điềm tĩnh.

Lại “Đinh” một tiếng, đến lầu 6.

Bạn học tổ chức tại phòng 6301, nói là họp mặt bạn học, trên thực tế cũng chỉ là mọi người gặp nhau cùng ăn bữa cơm mà thôi. Ta kéo qua một nhân viên phục vụ, hỏi đường, theo phương hướng hắn chỉ ta đi đến. Mà từ lúc nãy đến giờ, nữ sinh kia cứ một mực đi theo ta, ta vốn nghĩ chắc là vừa lúc tiện đường. Lại không ngờ lúc ta đi qua khúc ngoặt cô cũng đi theo.

Đi đến trước phòng 6031, ta ngừng cô cũng ngừng, quay đầu lại, ta vừa định đối với cô rống một câu: “Con mẹ nó, côđi theo lão tử làm cái gì?”.

Cửa cạch một tiếng mở ra, người vừa ra thấy ta liền lắp bắp kinh hãi, mà lúc ánh mắt nhìn đến nữ sinh đứng sau lưng ta thì hét lên một tiếng: “A, Tiểu Doanh, cậu là Trầm Tiểu Doanh. Tôi là Vương Tĩnh, Vương Tĩnh, cậu còn nhớ hay không, nhiều năm như vậy không gặp, cậu càng ngày càng xinh đẹp nha”. Vương Tĩnh đối với Trầm Tiểu Doanh một hồi nói chuyện thật nhiệt tình. Nói đến ta cũng ngẩn người.

Thì ra cô cũng tới tham gia cuộc gặp mặt của bạn học, côấy gọi là Trầm Tiểu Doanh.

Vương Tĩnh kia cũng bắt đầu phát hiện ra nữ sinh này đứng bên cạnh ta. Đầu nhích lại gần Trầm Tiểu Doanh, nhỏ giọng hỏi: “Cậu ấy…là bạn trai cậu?”

Trầm Tiểu Doanh lắc đầu, mỉm cười, nói: “Cậu ấy làĐường Thể Kiệt, cũng là bạn trong lớp của chúng ta.”

“Đường Thể Kiệt?!”. Rõ ràng âm thanh đã nâng lên quãng tám.

“Cậu xác định? Cậu nói có phải chính làĐường Thể Kiệt kia…”

Có thể là do ngại ta có mặt ởđây, Vương Tĩnh không dám nói rõ, nghiêng thân thể hướng sau lưng Trầm Tiểu Doanh co rụt lại, dùng ánh mắt như ra đa đối với ta quét qua quét lại.

Phiền chết, ta không phải là khỉ, cũng không phải vì các ngươi mới tới đây.

Tâm tình không tốt ta đối với hai nữ nhân đứng ở cửa ra lệnh: “Tránh ra”.

Chỉ thấy Vương Tĩnh mặt thoáng chốc trắng không còn chút máu, vai cũng không chịu khống chế mà run lên hai cái. Nghe lời, chân hướng bên cạnh xê dịch.

Mở cửa, ta mang dép vải bước vào phòng.

Một đám người đang cãi nhau, nhìn thấy ta tiến đến, trong phòng lập tức yên tĩnh một chút. Chỉ có vài giây, sau đó so với trước càng lộn xộn, tiếng nghị luận càng ngày càng nhiều. Đại để làđang suy đoán ta là ai đi, như thế nào mọi việc lại biến thành như vậy.

Ta đánh giá căn phòng, xem chừng là có tám, chín mươi mét vuông, thập phần rộng rãi. Trong phòng có cửa sổ lớn, cuốn bức màn che cửa sổ lên có thể thấy cảnh bên ngoài từ trên cao. Trên đỉnh phòng được đào rỗng một nữa thành hình cầu, ở giữa được treo một chùm đèn bằng thủy tinh, chùm đèn phát ra ánh sáng màu vàng nhu hòa. Mặt tường được trang trí bằng những bức tranh ***g trong khung gỗ, cả căn phòng tạo cảm giác cổ xưa, thoải mái, hoa lệ nhưng cũng không làm mất đi vẻ trang trọng.

Căn phòng được trang hoàng tráng lệ trong mắt ta cũng chỉ có thể thấy được hai chữ xa xỉ. Bởi vì phòng khá lớn, cho nên đặt tổng cộng hai cái bàn. Nhìn mọi người đều ngồi ở hai bàn hòa thuận, vui vẻ, ta cũng không biết ngồi vào đâu chỉđứng ở một bên.

“Đường Thể Kiệt, cậu cùng tôi ngồi cùng một chỗđi”. Trầm Tiểu Doanh tiến đến sau đóđối với ta như vậy nói ra.

Ta nhìn nhìn cô, vừa nhìn nhìn đến Vương Tĩnh đang đứng một bên nhìn Trầm Tiểu Doanh chằm chằm như thấy quỷ, khó cóđược tâm tình vui sướng ta liền đáp ứng.

Ngồi vào chỗ, ta ngồi bên trái Trầm Tiểu Doanh, mà Vương Tĩnh sống chết không chịu ngồi bên cạnh ta, lại đi đến bên phải Trầm Tiểu Doanh mà ngồi xuống, vị trí phía bên phải ta vẫn còn trống.

Bàn chúng ta chỉ có vài người cũng bắt đầu nói chuyện với nhau. Một tiểu tử nhân cơ hội hỏi ta: “Cậu là bạn học trong lớp chúng ta? Cậu tên là gì?”

Không đợi ta trả lời, sau lưng lại bỗng nổi lên một trận ồn ào.

Nhìn mấy cô gái ngồi đối diện ta đều giống như kẻ trộm, ánh mắt lại hướng về phía cửa chính phía sau lưng ta  nhìn chằm chằm, mắt đều bốc lên sự thèm khác, chỉ kém không có chảy nước miếng. Có thể làm cho nữ sinh lộ ra biểu tình đói khát như thế, ta từ nhỏ tới lớn đều đã nhận thức được, ngoại trừ Quân Dật thì không thể có người thứ hai.

Cũng không nghĩ sẽ quay lại nhìn đến khuôn mặt kiêu ngạo tựđắc của tên xú tiểu tử kia, ta lấy đĩa trái cây đặt trên bàn vui vẻ lột vỏ , cho vào miệng, cắn, nhả xác, lại lấy thêm ra một trái ăn.

Phía bên tay phải ta một hồi náo động, một người muốn ngồi vào vị trí phía bên phải ta.

Ngay tại lúc đối phương chưa ngồi xuống, một cước đưa chân qua chỗ bên cạnh, nói ra: “Bên này có người, muốn ngồi mời ra chỗ khác”.

“Đừng lo, khi nào cậu ấy đến đây tôi sẽđem vị trí này trả lại cho cậu ấy”. Người tới không nhanh không chậm hạ người xuống, rất ưu nhã đem chân của ta nâng lên, nhẹ nhàng đặt xuống mặt đất, sau đó dùng tay chỉnh lại tấm đệm, đặt mông ngồi xuống.

Ta phi, thật sự là không biết xấu hổ, hết lần này tới lần khác nữ sinh đều yêu mến cái tên này, nguyên một đám hưng phấn giống nhưăn phải bùa mê vậy.

“Cho ngươi”. Bên trái truyền đến âm thanh êm ái, ta vôý thức tiếp nhận đồ của đối phương đưa cho ta, cúi đầu xem xét, là một bó to quảđãđược lột vỏ.

Hửm? Ta nghi hoặc.

“A, tôi rất thích việc lọt vỏ quả trước khi ăn, kết quả lột một đống, lại thấy ăn không hết, cho nên mới muốn hỏi cậu có muốn ăn hay không?”. Trầm Tiểu Doanh nhỏ giọng giải thích, mặt mỉm cười, khí chất ưu nhã cùng một bộ dạng thục nữ.

A? Là thế này phải không?

“Nói như vậy,  tôi đột nhiên phát hiện mình cóđiểm đói bụng, nếu cậu không ngại có thểđem những thứ này cho tôi”. Xen vào giữa chúng ta chính là Quân Dật đang ngồi bên cạnh. Lúc này hắn ôn nhu nhìn qua Trầm Tiểu Doanh, hai mắt tỏa sáng.

Trầm Tiểu Doanh cười nhạt không nói gì.

Không khí thoáng cái trở nên thật kì lạ, mà kì lạởđâu ta cũng không thể nói được. Cảm giác, cảm thấy hai người này dường nhưđang chống lại nhau. Bất quá khóđược nhìn thấy một nữ sinh không bị Quân Dật mê hoặc. Ta đối Trầm Tiểu Doanh hảo cảm cứ như vậy tăng lên.

Nhưng mà, tên tiểu tử họ Quân kia muốn cùng ta đoạt, nằm mơ. Ta một tay lấy hết quả nhét tất cả vào trong miệng, lại liếc mắt nhìn hắn một cái, lại để cho hả giận ta dùng sức nhai vài cái, cứ như vậy vừa nhìn mặt hắn, ta nhai, sau đó“ực” một cái nuốt tất cả vào bụng.

“Ha, ha”. Mới vừa rồi không vui không buồn, Trầm Tiểu Doanh khóđược cười ra tiếng, nghĩđến hành động ngây thơ vừa rồi của chính mình, ta lần đầu tiên trong đời- bởi vì xấu hổ màđỏ mặt.

Một bên Quân Dật không nói gì, chỉ là thu liễm gương mặt dối trá vừa rồi vẫn còn ở trên mặt, vẻ mặt âm u nhìn vào hai người chúng ta.

Từ lúc Quân Dật ngồi xuống, tất cả chủđềđều quay chung quanh người hắn.

“Quân Dật, cho cậu, vừa rồi cậu nói đói bụng, tôi…tôi tự tay lột”. Nữ sinh giáp ngượng ngùng nói.

“Cám ơn”. Mỉm cười.

“Quân Dật, Quận Dật, nghe nói cậu bây giờ là chủ tịch hội học sinh, thật là lợi hại, lại ở trường đại học nổi tiếng như vậy”. Nữ sinh ất sùng bái nói.

“Cảm ơn.” Vẫn là mỉm cười.

“Quân Dật, ưm…chính là muốn hỏi cậu, cậu ưu tú như vậy, vậy hiện tại…có bạn gái hay không?”. Nữ sinh bính lời vừa nói ra, lập tức khiến cho một hồi thổn thức. Đám con gái đều lắng tai nghe cùng trông mong.

“Trước mắt còn không có”. Nói xong lại dùng ánh mắt đen thâm thúy như vô tình hướng chỗ ta nhìn qua.

“Nếu vậy thì người đang ngồi đây đều có cơ hội rồi”. Nữ sinh đinh mặt đỏ tới mang tai nói, giống như nữ diễn viên chính may mắn chính là cô vậy.

Nam diễn viên nghe vậy mỉm cười: “Nếu nói như thế, thìđúng như vậy”.

“Nha, thật đẹp trai”

“Quá đẹp trai…”

“Trái tim của ta…”

Một đám sắc lang tình cảm quần chúng huyên náo, cảm xúc cứ như vậy mà phát triển.

Ta xem tất cả như một trò khôi hài bình thường đang diễn ra ở trước mắt mình, dối trá dối trá dối trá, trong nội tâm đã nhắc tới cái từ này vô số lần.

Tiểu tử này ngoại trừ tính tình hời hợt, suy nghĩ tốt nhiều điểm, luận nhân phẩm, luận thể trạng, luận sáng suốt, so với ta có chỗ nào hơn chứ. [tác giả: khách quan mà nói, hắn ngoại trừ trù nghệ nấu ăn còn lại so với ngươi đều cường hơn, hơn hẳn ngươi. Bất quá trù nghệ nấu ăn đối với nam nhân mà nói cũng không phải danh hiệu gì…trực tiếp bịđá bay].

“Bạn học Quân thật sự là rất được hoan nghênh”. Trầm Tiểu Doanh lại đem một đĩa hoa quảđãđược bóc sẵn đặt ở trước mặt ta, nói ra.

“Xuy…”. Đối với cái sự việc này ta cũng không có bình luận gì nhiều. Tuy hai người chúng ta không hợp nhau, nhưng không có nghĩa là ta thích việc cùng người khác ở sau lưng nói xấu huyên thuyên.

Bất quá ta cùng Trầm Tiểu Doanh cứ như vậy câu được câu mất mà hàn huyên, trong lúc đó tên tiểu tử họ Quân kia cứ hướng phía bên chúng ta nhìn qua nhiều lần.

Đối với Trầm Tiểu Doanh, trên thực tế là rất hợp ý với ta. Không nói nhiều lời lắm, cũng không như nữ sinh khác mê trai, trọng yếu hơn làđối với ta lại có vài phần kính trọng.

Những người khác khi biết được ta làĐường Thể kiệt thìánh mắt khác thường của họ làm cho ta cảm thấy rất không thoải mái. Mà ngay cả ngẫu nhiên chạm vào ánh mắt với ta cũng ngay lập tức cuống quýt chuyển dời tầm mắt, sau đó nhìn đi chỗ khác, nếu bình thường trong quá khứ ta sớm cho một quyền. Nhưng ngại tại trường hợp này ta cũng chẳng làm gì, lựa chọn nhắm mắt làm ngơ.

Cứ như vậy hồi tưởng quá khứ chừng được mười phút, nhân viên phục vụ đi lên hỏi  có thể mang thức ăn lên hay chưa. Nhìn thời gian cũng đã không còn sớm, nên bảo họ mang thức ăn lên.

Trong thời gian ăn cơm, mọi người dị thường hưng phấn, uống rượu như nước, chỉ trong 20 phút vài người đã kêu hơn mười thùng bia, ta xem bọn họ là chuẩn bị không say không được. Ta không thích uống rượu, tự nhiên cũng không có người nào mời rượu, ta cũng thấy vui vẻ, thoải mái. Ngẫu nhiên đồng dạng bên cạnh ta còn có Trầm Tiểu Doanh cũng không uống rượu, cho nên cùng ta trò chuyện vài câu.

Một bàn đầy đồăn, đầy đủ sắc vị rất là phong phú, hương vị cũng rất ngon. Ta ăn không nhiều lắm, có lẽ do lúc trước ta ăn nhiều trái cây hơn. Nhưng mỗi món ăn đem lên ta đều ăn thử một miếng, lúc ăn lại thấy thật sự rất ngon, nên lại ăn thêm nhiều một chút.

** ha ha qua chương sau là anh công bắt đầu giở trò với em  thụ rồi nha ha ha


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.