Sau khi phẫu thuật xong, Cố Dĩ Di được chuyển đến một phòng bệnh riêng biệt, Yến Quy luôn trông coi cô không rời nửa bước. Khi bác sĩ và y tá tới phòng kiểm tra và thay băng, nàng ở bên cạnh nhìn, thuận tiện học cách thay băng với y tá, đợi sau này Cố Dĩ Di có thể xuất viện thì cũng có nàng thay băng giúp cô.Vốn dĩ Cố Dĩ Di đã gầy, lần trọng thương này lại càng khiến cô trông gầy yếu hơn, nằm trên giường bệnh trắng như tuyết, một thân thể gầy gò, nhỏ bé, xanh xao và suy nhược.Sau khi bị thương, ngày thứ ba cô hôn mê, y tá đến thay băng như bình thường. Lần lượt tháo băng gạc trên bụng và chân của cô, sau đó bôi thuốc mới rồi lại băng lại.Yến Quy ở bên cạnh cẩn trọng quan sát, đợi y tá làm xong mới nhỏ giọng hỏi: "Vết thương của em ấy thế nào rồi?"Y tá quay lại nhìn nàng, thấy sắc mặt nàng vô cùng tiều tụy. Những y tá như các cô ấy thỉnh thoảng tung tin nhiều chuyện, biết được vị này là vợ sắp cưới của Cố Dĩ Di, bọn họ rất quý nàng bởi vì nàng luôn chăm sóc vợ chưa cưới của mình không rời nửa bước."Đội trưởng Cố đang hồi phục rất tốt. Vết thương của cô ấy không còn bị viêm và nhiễm trùng, là một hiện tượng rất tốt hiếm thấy. Chỉ cần chăm sóc thật tốt, sẽ sớm khỏe lại."Yến Quy cảm thấy an tâm hơn, lại hỏi: "Vậy em ấy...... khi nào em ấy mới có thể tỉnh lại?"Y tá lộ ra vẻ khó xử nói: "Chuyện này cũng tôi không biết, cô có thể hỏi bác sĩ điều trị."Yến Quy cong khoé môi mỉm cười nói cảm ơn cô ấy. Tất nhiên nàng đã hỏi bác sĩ nhiều lần rồi, lần nào đến phòng kiểm tra cũng hỏi, nhưng không ai có thể cho nàng câu trả lời.Thật ra trong lòng Yến Quy biết, không ai có thể trực tiếp đưa ra câu trả lời, nhưng nàng không còn cách nào khác, chỉ có thể dựa vào việc không ngừng hỏi thăm này để tìm chỗ dựa trong lòng, có như vậy mới có thể khiến trong lòng mình còn hy vọng và động lực.Nhậm Du Nhiên đến vào giờ ăn trưa, sắc mặt cô ấy rất mệt mỏi, ngồi bên giường bệnh nhìn Cố Dĩ Di, dù không biết cô có nghe thấy hay không, vẫn nói với cô đôi câu.Khi cô ấy chuẩn bị đi, Yến Quy đã đi ra ngoài tiễn. Nhậm Du Nhiên nói với nàng: "Người nhà Tiết Lượng đã đến nhận di hài đi rồi."Sau khi ca phẫu thuật của Cố Dĩ Di kết thúc, bác sĩ cầm một huy hiệu cảnh sát đi ra, đưa nó cho Yến Quy, nói rằng Cố Dĩ Di luôn nắm chặt thứ này. Đó không phải là huy hiệu cảnh sát của Cố Dĩ Di, Yến Quy không biết nó từ đâu tới, nhưng Nhậm Du Nhiên lại nhận ra, đó là tín vận mà cô ấy đưa cho Tiết Lượng, làm như vậy để sau này hắn đi chấp hành nhiệm vụ đặc biệt, có thể dùng tới để chứng thực danh tính.Khoảnh khắc nhìn thấy huy hiệu cảnh sát, khoé mắt Nhậm Du Nhiên đỏ lên, cô ấy lặng lẽ cầm lấy huy hiệu cảnh sát, sau đó rúc đầu trốn trong phòng vệ sinh một lúc lâu mới đi ra.Bây giờ, nghe nói người nhà Tiết Lượng đã đón hắn đi, Yến Quy im lặng một lúc rồi hỏi: "Trong nhà anh ấy còn có ai?""Anh trai và chị dâu của anh ấy, còn có một người mẹ tuổi già đãng trí."Yến Quy mím môi thành một đường, vẻ mặt vô cùng khổ sở.Nhậm Du Nhiên vỗ vai nàng, nói: "Tôi đã nộp đơn xin tiền tử tuất lên cấp trên, chờ sau khi cấp trên phê duyệt có thể cấp phát tiền. Anh ấy đi theo tôi mấy năm, chịu mệt chịu khó, là một người đưa tin xuất sắc, một anh hùng vô danh tuyệt đỉnh!"Yến hầu Yến Quy chuyển động, cuối cùng nói: "Đợi Di Di xuất viện, tôi cùng em ấy sẽ đến nghĩa trang viếng thăm Tiết Lượng."Nhậm Du Nhiên "ừ" một tiếng, không nói gì nữa."Còn Ôn Tử......" Yến Quy mở miệng hỏi trước.Vẻ bi thương trên gương mặt Nhậm Du Nhiên càng hiện rõ, cô ấy thở ra một hơi, nói: "Cột sống bị tổn thương, cũng may là tình trạng hậu phẫu tốt. Bác sĩ nói nếu phục hồi tốt thì vận động bình thường sẽ không sao. Nhưng......"Nhưng, anh ấy đã không thể ra tiền tuyến nữa.Nhậm Du Nhiên đấm vào tường, giơ tay che mắt: "Tôi sẽ cố gắng hết sức tranh thủ đãi ngộ và đền bù, sẽ không bạc đãi anh ấy!"Yến Quy lẳng lặng đứng đó, không nhúc nhích, cũng không biết nên nói gì.Một lúc lâu sau, Nhậm Du Nhiên mới bình tĩnh lại, cô ấy lau mặt nói: "Được rồi, cô mau quay lại trông Dĩ Di đi, tôi đi làm đây."Yến Quy giấu đi ánh mắt buồn bã, quay trở lại phòng. Sau đó, nàng thất thần ngồi trước giường bệnh của Cố Dĩ Di, suy nghĩ lộn xộn ngổn ngang, nghĩ về mọi chuyện, nghĩ về Tiết Lượng đã hy sinh để cứu Cố Dĩ Di, cũng nghĩ về Ôn Chất Bân đã không thể ra tiền tuyến được nữa, nghĩ về Cố Dĩ Di bị thương nặng vẫn chưa tỉnh lại, nghĩ đi nghĩ lại, nàng đã bị nỗi buồn vô biên bào mòn, đè ép nàng đến không thở nổi.Yến Quy cúi xuống giường bệnh vùi mặt vào hai tay, nàng không kìm chế được nỗi buồn, mặc kệ nước mắt chảy ra, giải tỏa sự kiên cường bị đè nén hơn hai năm nay, để bản thân yếu đuối một lúc.Cũng không biết đã qua bao lâu, Yến Quy dựa vào giường bệnh như ngủ thiếp đi, cứ như vậy động cho đến khi cảm thấy người nằm trên giường dường như có động tĩnh, một bàn tay mảnh khảnh nhẹ nhàng vuốt tóc của nàng.Yến Quy sững sờ một chút, sau đó đột ngột ngẩng đầu lên, tay phải Cố Dĩ Di không có kim tiêm đâm, lúc này vừa nhấc lên, Yến Quy liền nắm lấy tay cô, nắm thật chặt."Di Di? Di Di?"Mí mắt Cố Dĩ Di động một chút, rồi từ từ mở ra một khe nhỏ, ánh mắt cô nhìn sang bên cạnh, đáp xuống trên người Yến Quy."Ngôn...... Ngôn......"Yến Quy nghe thấy giọng nói của cô, vui mừng khôn xiết, khoé mắt lại đỏ lên. Nàng lập tức bấm chuông ở đầu giường gọi bác sĩ và y tá, sau đó nắm chặt tay Cố Dĩ Di và không ngừng nói chuyện với cô."Di Di, Di Di, là chị, chị ở đây!"Cố Dĩ Di mở to mắt, chăm chú nhìn nàng một lúc rồi nở một nụ cười nhàn nhạt: "Chị Yến......"Yến Quy nhìn cô, nghe cô gọi mình, đột nhiên vui đến phát khóc, nước mắt thật sự đã chảy ra: "Chị đây! Di Di, chị luôn ở đây!"Chị vẫn luôn ở đây, vẫn luôn yêu em, đến bây giờ vẫn chưa từng thay đổi.Cố Dĩ Di có thể hiểu được ẩn ý và tâm ý của nàng, vào thời khắc này, khi tất cả quá khứ quay trở lại, mọi lời nói đều không còn quan trọng nữa. Sau khi trải qua sinh tử và chia ly, bây giờ họ đã thực sự trở về bên nhau lần nữa, họ có thể hiểu nhau hoàn toàn chỉ bằng một ánh mắt, không cần phải nhiều lời.Bác sĩ và y tá nhanh chóng đi tới, Yến Quy tạm thời tránh sang một bên, nhưng họ vẫn nắm tay nhau, không chịu tách ra dù chỉ một giây. Ánh mắt Cố Dĩ Di vẫn dán vào người Yến Quy, dõi theo nàng, bác sĩ phải nhìn vào mắt cô để cô phối hợp, cô mới miễn cưỡng thu lại ánh mắt.Bác sĩ ho nhẹ nói: "Thu lại ánh mắt vài giây không sao đâu, người ta sẽ không chạy đi đâu."Mấy ngày nay y tá đến thay thuốc cho cô, đều biết cô và Yến Quy vô cùng ân ái, lúc này nghe thấy lời trêu ghẹo của bác sĩ, đều cười thầm.Đột nhiên bị trêu chọc, vành tai của Cố Dĩ Di đỏ lên, cô hoàn toàn thu lại tầm mắt, ngoan ngoãn phối hợp kiểm tra với bác sĩ."Không tệ, các chỉ số đều gần như bình thường, người cũng hồi phục rồi. Nhưng không thể coi nhẹ, tốt hơn hết vẫn cần nghỉ dưỡng, thay băng và uống thuốc cũng không thể qua loa, tiếp tục ở lại ở bệnh viện quan sát thêm một thời gian nữa!" Bác sĩ cất ống nghe đi, quay mặt lại nói với Yến Quy: "Người nhà còn phải chăm sóc, vất vả rồi."Yến Quy vội vàng nói: "Không vất vả! Các bác sĩ các anh mới vất vả! Cám ơn các anh!"Nàng rất ít khi bộc lộ cảm xúc ra bên ngoài như thế này, cảm giác bây giờ nàng cảm ơn rất chân thành, vô cùng trịnh trọng, còn có chút phấn khích. Cố Dĩ Di nhìn ra mấy ngày nay nàng nhất định rất lo lắng, trong lòng vừa ấm áp lại vừa xót xa.Bác sĩ lại dặn dò một số việc cần lưu ý, nói rằng sau bữa tối sẽ có y tá đến thay băng, sau đó liền đưa các y tá rời khỏi.Yến Quy tiễn người ra bên ngoài phòng bệnh, sau đó vội vàng quay lại bên cạnh Cố Dĩ Di, nắm tay cô lần nữa.Lúc đầu hai người đều không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn nhau một lúc, sau đó mới cùng nhau mỉm cười.Cố Dĩ Di đưa tay ra, Yến Quy lập tức hiểu ý, cúi xuống để cô sờ, một tay Cố Dĩ Di vuốt v e khuôn mặt của nàng, giữa trán cau lại đầy đau khổ: "Em hôn mê ba ngày?"Yến Quy được cô sờ cảm thấy rất thoải mái, nhẹ nhàng gật đầu."Vậy ba ngày nay chị đều ở đây với em?"Yến Quy lại gật đầu."Vậy chị đã đi ngủ chưa?"Yến Quy vẫn gật đầu.Cố Dĩ Di lặng lẽ nhìn nàng, trong ánh mắt đều không tin.Yến Phi bất đắc dĩ, quay người chỉ vào giường bên cạnh, nói: "Chị ngủ ở giường đó, thật đấy, mỗi ngày đều ngủ ở đó một lát. Tuy ngủ không ngon, cũng thức dậy sớm, nhưng vẫn sẽ ngủ."Cố Dĩ Di thấy rõ vẻ mặt mệt mỏi của nàng, đau lòng không thôi, đưa tay nàng đến bên môi và hôn xuống nhẹ nhàng, đầy tôn kính."Đêm nay ngủ thật ngon, em tỉnh rồi, sẽ không sao nữa."Ánh mắt Yến Quy ôn nhu đến mức ch ảy nước, nàng hỏi: " Trên người có còn đau không?"Cố Dĩ Di lắc đầu: "Không đau, thật đấy." Cô bị thương nặng nhất là ở bụng, bây giờ không cảm thấy đau, có lẽ là do thuốc giảm đau phát huy tác dụng.Yến Quy "ừ" một tiếng, lại hỏi cô: "Em khát không? Chị rót nước cho em nhé?"Cố Dĩ Di gật đầu vài cái, thật sự rất khát nước, đôi môi cô cũng nứt nẻ rồi, Yến Quy cảm nhận được rõ ràng khi vừa rồi cô hôn tay Yến Quy.Đi rót một cốc nước rồi quay lại, vì bây giờ Cố Dĩ Di không thể ngồi dậy được nên Yến Quy kiên nhẫn đút cho cô từng chút một.Đút một lúc, ánh mắt Cố Dĩ Di rơi vào môi nàng, yết hầu nuốt xuống, nói: "Đổi cách khác đi?""Cái gì?" Yến Quy sửng sốt."Không có gì đâu!" Lời nói đó được nói ra trong vô thức, vừa nói ra đã hối hận, Cố Dĩ Di không muốn nhắc lại nữa.Nhưng Yến Quy đã phản ứng lại, nàng cười như không cười nhìn người trên giường bệnh, hỏi: "Em chắc chứ?""Em......" Cố Dĩ Di định nói không, nhưng nhìn thấy vẻ mặt khiêu khích của Yến Quy, cô đột nhiên nảy sinh tính hiếu thắng, hơn nữa đã mấy ngày không được hôn, bây giờ rất muốn......Vì vậy đã đổi lại câu trả lời trò: "Chắc chắn!"Yến Quy nhướng mày nhìn cô, đôi má của Cố Dĩ Di vốn đã tái nhợt vì vết thương lại bắt đầu đỏ lên.Dáng vẻ này thật sự rất đáng yêu, trái tim Yến Quy đập thình thịch, vậy nên nàng cũng không khách sáo nữa, uống một ngụm nước, cúi người xuống.Hai đôi môi áp vào nhau, Yến Quy cẩn thận hé môi Cố Dĩ Di ra, dòng nước ấm chảy tới, Cố Dĩ Di vô thức nuốt xuống, nhưng lần này, cô đột nhiên cảm thấy khát hơn.Vì vậy, cô đưa tay bám lên vai Yến Quy, ôm nàng không để nàng dứt ra, Cố Dĩ Di nhắm mắt lại hôn sâu hơn, nụ hôn mà cô đã không nếm được trong nhiều ngày, sau khi cô ấy lấy lại trí nhớ và biết thân phận thật sự của Yến Quy, thì nụ hôn này của cô và Sở Ngôn cách nụ hôn đầu hai năm rưỡi trước. Nụ hôn kéo dài không lâu, Yến Quy luôn nhớ đến thân thể của Cố Dĩ Di, không quá mãnh liệt, lúc hai người dứt ra đều thở hổn hển nhìn nhau. Cuối cùng là sau khi xa cách vài ngày và trải qua sinh tử, bây giờ tình cảm của hai người đã tiến một bước sâu hơn. Đặc biệt là Cố Dĩ Di, cô vẫn còn rất nhiều chuyện muốn hỏi muốn nói, nhưng đừng vội, họ còn có cả đời, cứ từ từ.Yến Quy đưa tay ra lau đi tia sáng lấp lánh trên môi Cố Dĩ Di, nhỏ giọng nói: "Mau khỏe lại đi, Di Di, chị vẫn còn nhớ những gì em đã nói trong sơn trang."Cố Dĩ Di vừa mới hồi phục sau khi bị thương nghiêm trọng, hoàn toàn không nhớ mình đã nói gì, chỉ ngạc nhiên nhìn nàng.Yến Quy khẽ cười nói: "Mau khỏe lại, hôn chị đến nỗi chân mềm nhũn đi."Mặt Cố Dĩ Di đột nhiên đỏ bừng.