Notice: Function _load_textdomain_just_in_time was called incorrectly. Translation loading for the rank-math-pro domain was triggered too early. This is usually an indicator for some code in the plugin or theme running too early. Translations should be loaded at the init action or later. Please see Debugging in WordPress for more information. (This message was added in version 6.7.0.) in /www/wwwroot/truyenyy.mobi/wp-includes/functions.php on line 6114
Cô Nàng Lính Đặc Chủng Xinh Đẹp - Quyển 2 – Chương 56: Muốn tính mệnh Cung Bách Hợp : truyenyy.mobi

Cô Nàng Lính Đặc Chủng Xinh Đẹp

Quyển 2 – Chương 56: Muốn tính mệnh Cung Bách Hợp




Bùi Đồng Tuyên nhìn sắc mặt hoảng sợ Lam Thiên Tình vẫn nhẫn tâm nói một câu như vậy.

Mà lúc này cả người Lam Thiên Tình đều chìm trong trạng thái sương mù, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tuyệt mỹ tràn đầy nước mắt. Nghĩ tới lời nói của Bùi Đồng Tuyên, mẹ quỳ ở cửa nhà họ Kiều bị gặp mưa cuối cùng Đại Xuất Huyết mà chết, lòng Lam Thiên Tình đau như bị ai cắt!

“Không, chú lừa cháu! Nhất định là chú lừa cháu đấy!”

Lam Thiên Tình cũng không chịu được nữa rồi, nếu quả như thật là như thế này, lam f sao cô còn thế nào có thể cùng một chỗ với Kiều u, chính Đoàn Hề Trạch cũng sẽ không nữa đồng ý hôn sự này rồi ! Cô và Kiều Âu yêu nhau như vậy, còn đứa bé phải làm thế nào?

Nói gì Lam Thiên Tình cũng không cách nào tiếp nhận sự thực này, cô không chấp nhận được chuyện mẹ của mình chết bi thảm như thế, không thể chấp nhận chuyện mình cùng Kiều Âu không thể ở chung một chỗ. Tóm lại, cô không tiếp thu nổi mỗi một câu Bùi Đồng Tuyên nói!

“Tình Tình! Những chuyện ta nói là thật, ta không lừa cháu! Không tin, cháu có thể đi hỏi Tổng thống tiên sinh, ngài ấy biết chuyện này từ đầu tới đuôi!”

Bùi Đồng Tuyên đứng dậy, dùng sức vịn chặt vai lam Thiên Tình đến phát đau, để cô không thế trốn tránh nhìn nhau!

“Muốn đi sao? Ta hiện tại dẫn cháu đi gặp Tổng thống tiên sinh?”

Bộ dáng Bùi Đồng Tuyên kiên quyết khiến Lam Thiên Tình cảm giác mình đang gặp một ma quỷ, phá hủy tất cả hạnh phúc của cô.

“Ô ô ~ tại sao chú lại muốn nói cho cháu biết? Ô ô ~ khốn kiếp! Chú cho rằng chú là ai? Tại sao lại để ý tới chuyện cháu muốn sanh con hay không? Ô ô ~ khốn kiếp! Chú tránh ra ~tôi không tin những gì chú nói! Ô ô ~”

“Tình Tình, ta là ba con! Ta mới là ba con, con biết không?”

Bùi Đồng Tuyên nâng gương mặt Lam Thiên Tình lên, buộc Lam Thiên Tình nhìn mình, sau đó nghiêm trang nói qua.

Lam Thiên Tình không dám tin, theo dõi hành động của Bùi Đồng Tuyên, đôi môi bị cắn muốn bể, bộ dạng đau lòng khiến Bùi Đồng Tuyên càng thương xót.

Hối hận giải thích tất cả: “Là lỗi của ba. Năm đó mẹ con có hôn ước cùng Kiều Nhất Phàm nhưng mẹ con lại yêu Mộ Nam Phong, bọn họ rất yêu nhau, mẹ con đi tìm Kiều Nhất Phàm nói rõ tình cảm của mình và Kiều Nhất Phàm nguyện ý thành toàn cho mẹ con và Mộ Nam Phong nên ông ấy đã cưới Cung Bách Hợp. Nhưng sau một lần liên hoan, ta say rượu mất lý trí đem mẹ con. . . , . . .”

Nói tới chỗ này, Bùi Đồng Tuyên khóc nức nở đứng lên: “Lúc đó là do ta bị ma xui quỷ khiến nhưng thật sự ta cũng rất yêu mẹ con. Sau khi phát sinh, mẹ con cảm thấy thân thể của mình dơ bẩn, không xứng với Mộ Nam Phong nên đã đi tìm Mộ Nam Phong nói rằng mình đã yêu người khác, lúc ấy ta núp ở sau cây ngô đồng và đã nghe hết cuộc đối thoại của hai người bọn họ. Mộ Nam Phong không tin, hỏi người đàn ông kia là ai nhưng mẹ con chỉ khóc mà không nói ra là ai. Cuối cùng Mộ Nam Phong không đành lòng để mẹ con cầu xin, bọn họ cứ như vậy chia tay.”

Lam Thiên Tình sợ đến toàn thân phát run, dùng sức đẩy Bùi Đồng Tuyên ra, sau đó nổi điên hét to: “Ông cưỡng gian mẹ tôi? !”

Bùi Đồng Tuyên tròn mắt, hổ thẹn nhìn ánh mắt Lam Thiên Tình, chỉ nhìn thấy trong mắt Lam Thiên Tình đầy tức giận, uất ức, chán ghét!

“Nếu lúc ấy ông đang ở phía sau, tại sao không đứng ra nói rõ ràng cùng Mộ Nam Phong? ! Tại sao không nói là ông sai?! Tại sao cứ để mẹ tôi và Mộ Nam Phong chia tay như vậy?!”

Tức chết cô rồi! Ông ta dày mặt nói mình núp ở phía sau cây nghe đối thoại của bọn họ, lại đành lòng nhìn mẹ và Mộ Nam Phong chia tay. Lúc đó mẹ có nhiều khổ sở mới có thể nói dối người yêu rằng mình yêu người khác?

Lam Thiên Tình tức giận chết mất!

Cô tức sao mẹ mình lại ngu như vậy? ! Nếu như Mộ Nam Phong thật sự yêu bà thì sẽ để ý cái này sao? Mẹ là người bị hại a!

Cô tức giận Mộ Nam Phong sao lại dễ dàng buông tha như vậy? ! Nếu như ông ấy kiên trì thêm một chút nữa thì có lẽ mẹ sẽ nói thật, dù sao bọn họ cũng yêu nhau mà!

Cô tức giận chết mất! Tức giận chết bởi sự thực này rồi !

“Tình Tình, ta cũng là muốn cố gắng chăm sóc mẹ con, ta cũng thật tâm yêu bà ấy cho nên muốn phải lấy bà ấy cho mình!”

“Ông câm miệng! Ông chính là kẻ cường gian! Ông nên xuống mời tám tầng địa ngục đi!”

Với sự giải thích của Bùi Đồng Tuyên, Lam Thiên Tình vẫn không nguôi giận, vẫn siết chặt quả đấm và lớn tiếng kêu gào, cô hận chết người đàn ông này! Bởi vì ông ta đã hủy diệt tình yêu của mẹ và Mộ Nam Phong, hủy diệt cả cuộc đời của mẹ, còn làm liên lụy tới cả cô! Thì ra Lam Thiên Tình cô không phải là kết tinh tình yêu của mẹ và người đàn ông mẹ yêu mà là sản vật của việc mẹ bị cưỡng gian!

Lam Thiên Tình cô là chứng cứ phạm tội! Cô chính là chứng cứ phạm tội thực tế nhất!

“A a a!”

Lam Thiên Tình cũng không chịu được nữa, thống khổ rống lên. Bùi Đồng Tuyên tiến lên muốn an ủi trấn an cô lại bị Lam Thiên Tình cầm cái mâm trên bàn ném đi không chút lưu tình!

“Cút ngay!”

“Tình Tình!”

Bùi Đồng Tuyên biết mình không dễ được tha thứ, đã nhiều năm qua một mình ông ẩn nhẫn chịu đựng nỗi khổ sở này, sống trong hối hận giày vò!

“Ông khốn kiếp! Nếu tất cả đều là tại ông làm, tại sao lúc mẹ tôi bị đuổi ra khỏi nhà mà ông không chịu ra mặt chăm sóc cho bà ấy? À? Tại sao ông để mẹ tôi luân lạc tới mức phải đi cầu Cung Bách Hợp? À? Ông nói đi, tại sao? !”

Cái mâm lại đập tới Bùi Đồng Tuyên cũng không tránh, bị đánh trúng một cái, trên trán rỉ ra máu , cắn răng, âm thanh khàn khàn: “Tình Tình, năm đó mẹ con kiên trì muốn sinh hạ đứa bé, ta nói ta muốn chịu trách nhiệm và sẽ lấy Đoàn Hề Viện về rồi, nhưng mẹ con lại kiên trì nói, nếu ta dám nói việc này ra ngoài thì mẹ con sẽ nhảy sông tự vận. Ta chỉ có thể sắp xếp chỗ ở và ăn uống nhưng mẹ con vẫn không chịu. Chỉ khi ta nói, đó là do Mộ Nam Phong cầu xin ta giúp đỡ thì mẹ con mới bằng lòng vào ở và dùng những thức ăn uống đó. Sau đó cứ nửa tháng một lần ta đưa đồ dùng hàng ngày đến, mẹ con vẫn cho là của Mộ Nam Phong. Thật ra thì, từ đầu tới đuôi Mộ Nam Phong cũng không biết. Lần đó chúng ta đi tham gia một hội nghị quân sự, ta không ngờ mẹ con lại sinh non một tháng, đáng lẽ phải sau khi hội nghị một tháng mới sinh nở nhưng mẹ con lại bất ngờ sinh sớm!”

Lam Thiên Tình lặng yên nghe, chỉ cảm thấy mình thương đau quá, đau đến không thể hít thở. Nhắm mắt lại, thật sự không muốn nhìn thấy người đàn ông trước mắt này!

“Tình Tình, lúc ta trở về, mẹ con đã sinh hạ con và chết rồi. Thi thể của bà ấy được tìm thấy trong gian phòng ở ngoại ô đó nhưng không tìm được con, người dân xung quanh nói bà ấy khó sanh. Mãi đến gần đây chính Mộ Nam Phong mới nói lại cho ta biết, vợ ông ấy từng kể lại cho ông ấy biết chuyện Cung Bách Hợp hại chết mẹ con nhưng lúc đó ông ấy không có lập trường, không có thân phận, cũng không có năng lực làm gì, sau khi ngồi lên ghế Tổng Thống, cũng muốn được Kiều Nhất Phàm ủng hộ, hơn nữa cũng phát hiện Kiều Nhất Phàm vô tội, vẫn bị Cung Bách Hợp che giấu. Tình Tình, ta biết tội của ta đáng chết vạn lần, nhưng nếu như không gặp phải Cung Bách Hợp, mẹ con cũng không sẽ chết, đứa bé này không thể nhận a!”

Lam Thiên Tình hoàn toàn nghe rõ, lấy tay che lỗ tai: “Gần đây những chuyện Kiều Âu gặp phải đều do ông làm phải không?”

“Là ta làm, cậu ta là con trai của Cung Bách Hợp, mẹ nợ con trả thì có gì là kinh thiên động địa đâu!”

Giọng của Bùi Đồng Tuyên chợt trở nên bén nhọn như mũi đao đâm thật sâu vào Lam Thiên Tình.

Toàn thân Lam Thiên Tình run rẩy, thở hổn hển từng ngụm từng ngụm buồn bực khó chịu đến chết mất! Chống bàn đứng dậy, sau đó chậm rãi dời bước ra cửa.

“Tôi không muốn gặp lại ông! Ông không phải là ba tôi, tôi vĩnh viễn sẽ không nhận ông! Tôi không muốn gặp lại ông!”

Lam Thiên Tình nói xong, đã mò tới cạnh cửa, run rẩy mở cửa phòng, tầm mắt bị bóng dáng cao lớn của Đoàn Hề Trạch chặn lại, trên mặt cô tràn đầy nước mắt, bộ dạng vô dụng vô tội lại không biết làm thế nào cực kỳ giống bộ dạng Đoàn Hề Viện năm đó!

Trái tim Đoàn Hề Trạch đau nhói, ôm Lam Thiên Tình vào trong ngực: “Đứa nhỏ ngốc, con là bảo bối mà mẹ con bất chấp tất cả để sinh ra, thế nào lại là chứng cứ phạm tội, Tình Tình, con vĩnh viễn là bảo bối Nhà họ Đoàn chúng ta!”

“Tình Tình!”

Bùi Đồng Tuyên không cam lòng con gái không chịu nhận mình, bước hai bước lên trước, Đoàn Hề Trạch cảm nhận được toàn thân Lam Thiên Tình run rẩy và bài xích, đem cô từ trong lòng ngực đẩy ra giao cho vệ sĩ phía sau: “ Đưa tiểu thư đi về nhà, chăm sóc hầu hạ thật tốt!”

“Dạ!”

Hai vệ sĩ đỡ lấy hai bên Lam Thiên Tình, giống như đang đỡ Từ Hi thái hậu đưa cô rời đi. Đoàn Hề Trạch xa xa liếc mắt nhìn bóng lưng Lam Thiên Tình, ngăn cản không cho Bùi Đồng Tuyên đuổi theo. Bùi Đồng Tuyên nghiêng đầu muốn nói cái gì đó nhưng còn chưa kịp mở miệng đã bị Đoàn Hề Trạch hung hăng đập mạnh lên đầu.

“Ưmh!”

Kêu đau một tiếng, bị đánh bất ngờ Bùi Đồng Tuyên loạng choạng còn chưa đứng vững lại bị Đoàn Hề Trạch đánh tiếp. d13nd4anleeq11y.d0,n

Sau 5 phút, Đoàn Hề Trạch đi ra khỏi phòng bao, trên người dính rất nhiều máu nhưng là máu của Bùi Đồng Tuyên.

Bùi Đồng Tuyên giùng giằng, giống như con cá chết nằm ở trên sàn nhà, ói máu đầy mặt đất.

Đoàn Hề Trạch tắt ghi âm trong điện thoại, sau đó gọi điện thoại cho Kiều Nhất Phàm, chỉ báo một địa chỉ, sau đó bỏ lại một câu: “Hôm nay có thể tôi đã gây ra án mạng, ông qua đây xem một chút đi!”

Mặt trời lặn, khi Kiều Nhất Phàm chạy đến đã nhìn thấy Bùi Đồng Tuyên vẫn khẽ run nằm trên mặt đất, máu trong miệng đã nôn xong rồi, bắt đầu sùi bọt mép rồi.

Kiều Nhất Phàm nhíu chặt lông mày không nghĩ ra tại sao Đoàn Hề Trạch xuống tay nặng như vậy!

Đoàn Hề Trạch không hề nói gì, thuốc lá trong tay đã là điếu thứ năm rồi, lấy điện thoại di động ra cho Kiều Nhất Phàm nghe trọn đoạn ghi âm trong điện thoại. Sau khi nghe xong cả khuôn mặt Kiều Nhất Phàm cũng tối đi!

Cho tới bây giờ ông mới biết, thì ra là cái chết của Đoàn Hề Viện có liên quan đến Cung Bách Hợp!

Mà ngọn nguồn đưa đến hết thảy mọi chuyện đều là Bùi Đồng Tuyên. Nếu như năm đó Bùi Đồng Tuyên không say rượu và mất lý trí thì tất cả bi kịch cũng không xảy ra như thể!

Kiều Nhất Phàm siết chặt quả đấm, nghĩ tới hình ảnh tốt đẹp của Đoàn Hề Viện trong ký ức của mình nhiều năm như vậy. Nghĩ tới chuyện mình là người duy nhất mà Đoàn Hề Viện định nhờ cậy trước khi chết nhưng ông lại không có nhà, nghênh đón cô ấy chỉ có Cung Bách Hợp ác độc máu lạnh. Nghĩ đến những chuyện này, lửa giận của Kiều Nhất Phàm muốn bùng cháy đến khó thở!

Kiều Nhất Phàm nghèn nghẹn bước ra khỏi phòng bao, đóng cửa lại, hốc mắt đỏ ngân ngấn nước mắt.

Đoàn Hề Trạch đưa mắt liếc nhìn kết quả hành động lúc nãy của mình, chỉ là nhàn nhạt một câu: “Tôi đã cắt gân tay gân chân rồi nhưng giữ lại tính mạng cho hắn để giao cho Mộ Nam Phong đi!”

Kiều Nhất Phàm vung tay lên, mấy người vệ sĩ tiến lên đem Bùi Đồng Tuyên đang hôn mê bất tỉnh vì mất máu quá nhiều đi khỏi.

Kiều Nhất Phàm cùng Đoàn Hề Trạch sóng vai đứng ở hành lang, nhìn sắc trời chiều đẹp vô hạn bên ngoài.

“Tôi biết chuyện này không quan hệ có với ông nhưng tôi không thể tha thứ cho Cung Bách Hợp!”

Đoàn Hề Trạch nói một câu âm lãnh, sau đó sửa sang lại quần áo của mình rồi xoay người đi.

Ý tứ của Đoàn Hề Trạch rất rõ ràng, hắn mặc kệ Cung Bách Hợp có phải là mẹ Kiều Âu hay không, cũng không quản bà ta có phải bà xã của Kiều Nhất Phàm hay không. Tóm lại, Đoàn Hề Trạch muốn tính mệnh của Cung Bách Hợp!

Ông nói cái này cùng Kiều Nhất Phàm cũng không phải đang uy hiếp hoặc là khoe khoang cái gì mà là vì tình huynh đệ nhiều năm như vậy nên nói cùng Kiều Nhất Phàm mà thôi.

Lam Thiên Tình trở về Nhà họ Đoàn. Suốt dọc đường đi, nước mắt không ngừng chảy, bụng cũng là càng ngày càng đau, về đến nhà đã mệt mỏi rã rời nằm trên giường, người làm nữ phải nâng đỡ mới đi toilet được, mơ hồ có chút vết máu

Lần này, Lam Thiên Tình nhào lên giường lớn gào khóc!

Lúc Đoàn Hề Trạch nhận được điện thoại thông báo của người làm thì mới vừa lái xe đến cửa chính nhà họ Đoàn. Ông lập tức gọi điện thoại cho chuyên gia phụ khoa bệnh viện uy tín nhất đến nhà, sau đó đem phòng ngủ Lam Thiên Tình thành phòng cứu cấp, bác sĩ y tá còn có người làm nữ, mọi người tất bật thật lâu, cuối cùng bác sĩ đi ra.

“Đoạn tiên sinh, Đoàn tiểu thư có dấu hiệu xảy thai do bị kích thích, hiện tại thì đã ổn định. Để bảo vệ thai nhi cần nằm trên giường nghỉ ngơi, không được kích động ảnh hưởng đến tâm tình. Đây là thai con so, ba tháng đầu vô cùng quan trọng!”

Đoàn Hề Trạch thở dài ra một hơi, nét mặt u ám trong nháy mắt hóa giải một chút xíu, sau đó tao nhã lễ phép bảo quản gia đưa bác sĩ y tá rời đi.

Trên giường bệnh, khuôn mặt nhỏ nhắn của Lam Thiên Tình trắng bệch như tờ giấy trắng.

Chuyện cho tới bây giờ, Đoàn Hề Trạch có thể làm gì? Để Lam Thiên Tình làm hỏng đứa bé? Chính mắt ông thấy em gái mình vì muốn sinh đứa bé này từng bước một đi đến đường cùng. Lúc này, ông là người thân thân cận nhất của Lam Thiên Tình, nếu như ông cậu này không tiếp được con bé và chăm sóc nó thì nó phải làm sao?

Nhìn Lam Thiên Tình ngủ mê man mệt mỏi, giữa hai lông mày hằn rõ nếp nhăn rõ ràng, Đoàn Hề Trạch liền nghĩ đến người em gái đáng thương của mình.

Trong hốc mắt tất cả đều là nước mắt!

Người đàn ông cao lớn, trên năm mươi tuổi không nói tiếng nào cứ ôm đầu mà khóc ở đầu giường của Lam Thiên Tình.

Kiều Âu sau khi ăn cơm tối nhận được điện thoại của Kiều Nhất Phàm, ông không nói gì nhiều cũng chẳng giải thích chỉ nói ông quyết định muốn ly hôn với Cung Bách Hợp.

Bởi vì trong lòng đang rối rắm chuyện DNA của mình và em gái cho nên Kiều Âu lo sợ, sẽ không phải là ba tìm được chứng cứ bất trung của mẹ chứ?

Suy đi nghĩ lại, Kiều Âu thử dò xét một câu: “Ba, có phải người phát hiện ra chuyện gì?”

Kiều Nhất Phàm hỏi ngược lại: “Tôi cần biết cái gì chứ ?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.