Notice: Function _load_textdomain_just_in_time was called incorrectly. Translation loading for the rank-math-pro domain was triggered too early. This is usually an indicator for some code in the plugin or theme running too early. Translations should be loaded at the init action or later. Please see Debugging in WordPress for more information. (This message was added in version 6.7.0.) in /www/wwwroot/truyenyy.mobi/wp-includes/functions.php on line 6114
Cô Nàng Lính Đặc Chủng Xinh Đẹp - Quyển 2 – Chương 15: Nói ý của người thân : truyenyy.mobi

Cô Nàng Lính Đặc Chủng Xinh Đẹp

Quyển 2 – Chương 15: Nói ý của người thân




Sau khi nhận điện thoại của Kiều Nhất Phàm, Kiều Âu thở dài một hơi, may mắn, có vẻ như cha còn chưa biết chuyện của Kiều Lộ.

Kiều Âu bỏ điện thoại di động vào trong túi, sau đó liếc mắt nhìn Tư Đằng:

“Cậu mau dọn dẹp đi, rồi tra cho tôi, nếu đúng Kiều Lộ đã trở lại, cậu
phải hi sinh đi theo con bé mấy ngày, dù sao con bé cũng sẽ đi học, chỉ ở nhà nhiều nhất vài ngày rồi đi”.

Kiều Âu nói xong, cũng không nhìn vẻ mặt của Tư Đằng, sải bước đi ra ngoài.

Mới vừa rồi không khí trong phòng còn khẩn trương, bây giờ chỉ còn lại
một mình Tư Đằng. Anh bất đắc dĩ thở dài, chớp mắt mấy cái, trong lòng
vừa chua xót vừa lắc đầu.

Đại tiểu thư nhà họ Kiều, tính khí đó, Tư Đằng biết rõ ràng, đó chính là vô pháp vô thiên, muốn gì nhất định phải có, đừng nói bây giờ Kiều Âu
cho anh quyền được kết hôn, cho dù toàn bộ thế giới chỉ còn lại một mình Kiều Lộ là con gái, Tư Đằng cũng sẽ dốc toàn lực kính trọng nhưng không gần gũi. Con gái như vậy, gia cảnh dù có khá hơn nữa, anh cũng không có phúc hưởng.

Nhưng nhiệm vụ của chủ đã giao, đương nhiên anh phải hoàn thành.

Động tác nhanh nhẹn rửa mặt, Tư Đằng thay quần áo sau đó ra cửa, trước
khi đi mở điện thoại di động ra, không tới mười giây, từng chuỗi tin
nhắn được gửi tới, màn hình sáng tên người gửi tới đều là : “Thịt ba
chỉ”.

Tư Đằng cười cười, cô bé này, mới sáng sớm không quân huấn, nhắn nhiều tin cho anh vậy làm gì?

Ngồi trong xe thắt dây an toàn, Tư Đằng định nhìn xong rồi vội vàng lái
xe đi nhưng khi đầu ngón tay di chuyển, vẻ mặt Tư Đằng càng lúc càng
ngưng trọng. Thời gian gửi là từ tối hôm qua đưa cô ấy trở về dưới lầu,
sau đó tới năm giờ sáng nay. Thường sẽ là cách một đoạn thời gian gửi
một tin.

Tư Đằng cau mày, cô bé này nghĩ anh suốt đêm không ngủ hả?

Ánh mắt nhìn thấy, có mấy câu như:

“Em hưng phấn không ngủ được, anh nói chuyện phiếm với em đi”.

“Anh ngủ rồi? Được rồi, em cũng ngủ”.

“Xong rồi, mở mắt là anh, nhắm mắt cũng là anh, lăn qua lộn lại. Hừ!
Người xấu, không có việc gì lắc lư trước mặt em làm cái gì, ngày mai em
còn phải tham gia quân huấn!”.

“Tên lừa gạt! Vậy mà còn nói nếu buổi tối em không ngủ được thì gửi tin
nhắn cho anh, nói chuyện phiếm với anh, cuối cùng anh lại quên mất! Được rồi, tính em đại nhân đại lượng, không so đo với anh, em tha thứ cho
anh, anh an tâm ngủ đi, trong mộng nhất định phải thấy em đấy!”.

“Tư Đằng, sau này em có thể gọi anh là A Tư không? Em thấy tên này rất
hay, mặc kê, dù sao em cũng quyết định sẽ gọi anh như vậy, anh có thích
sau này em gọi anh như vậy không, ha ha, đây là tên một mình em gọi anh! Sao sao ~!”.

Không hiểu sao nhìn những tin nhắn có vẻ con nít tức giận, Tư Đằng lại
cảm thấy cảm động, anh lớn như vậy, đây là lần đầu tiên được người nhớ
đến như vậy. Trong lòng không tự chủ được bắt đầu lo lắng tính huống hôm nay Ngũ Họa Nhu huấn luyện, cũng âm thầm chán mình, rõ ràng đồng ý nhắn tin với người ta, sao lại quên mất, còn tắt máy?

Bởi vì chuyện này, thói quen không tắt di động của Tư Đằng bắt đầu từ hôm nay.

Nhờ hai người bạn ở sân ga và sân bay hỏi thăm một chút, cuối cùng xác
định được Kiều Lộ đã trở lại, hơn nữa còn về lúc chiều tối hôm qua.

Vốn anh định trực tiếp gọi điện thoại vận dụng “quan hệ” nhưng Kiều Âu
không cho Kiều Nhất Phàm biết, đương nhiên anh là trợ lý cũng phải làm
việc khiêm tốn.

Mà khi Tư Đằng biết được tin Kiều Lộ trở về, chỉ cảm thấy trước mắt mây đen giăng đầy.

Chỉ cần nhắm mắt lại là anh có thể nhớ hình ảnh hồi nhỏ mình bị con bé
đó hành hạ, thoa sơn móng tay cho anh, hóa trang, bôi son môi, đi giày
cao gót vân vân, con bé đó chính là ác mộng tuổi thơ của Tư Đằng! Vất vả lắm mới lớn lên, chỉ cần Kiều Âu ở nhà, con bé sẽ quấn lấy Tư Đằng, lôi kéo anh ra đường mua đồ, rồi làm lao công, dù sao một phút cũng không
để cho anh được nhàn rỗi. Anh còn có thể nhớ lại lúc con bé lên đại học, anh và Kiều Âu đưa nó đi, nó nhẹ nhàng nói một câu bên tai anh:

“Tư Đằng, đời này anh không thể kết hôn nhưng anh có thể đợi em, em tốt
nghiệp sẽ trở lại thu anh làm nam sủng, em tin độc thân quý tộc, hai ta
vừa là một đôi!”.

Chuyện cũ như khói, Tư Đằng lắc đầu, đời anh thanh thản mấy năm, đó là mấy năm không nhìn thấy đại tiểu thư này!

Anh gọi điện thoại cho Kiều Âu, báo chuyện này với cậu ấy, sau đó lái ô
tô đến trường quân đội, thuận tiện bỏ trong cốp sau hai chai nước ngọt
mát, lại mua bánh ngọt mà Lam Thiên Tình thích ăn.

Anh nghĩ, Lam Thiên Tình và Ngũ Họa Nhu chơi thân như vậy, khẩu vị cũng không khác nhau mấy đúng không?

—— Cô nàng lính đặc chủng xinh đẹp ——

Sau khi nhận được điện thoại Tư Đằng, Kiều Âu biết em gái trở lại, gần như là đứng ngồi không yên.

Anh cẩn thận kéo Lam Thiên Tình vào lòng, cô bé này, mấy ngày nay liên
tục tập luyện, ngủ say như vậy, lâu như vậy, chắc là không tới giữa trưa sẽ không dậy.

Nhìn khuôn mặt ngủ say của cô, bên khóe miệng còn nụ cười thản nhiên,
Kiều Âu nghe hơi thở của cô, anh biết, đời này dù có sập xuống anh cũng
sẽ không buông tay cô ra.

Nhắm mắt lại suy nghĩ muốn ở cùng cô một lát nữa, nhưng trong lòng cảm
giác không nỡ, mắt nháy nháy, anh bắt đầu lo lắng, Kiều Lộ trở lại, Kiều Nhất Phàm không biết, có thể thấy được con bé chưa trở về biệt thự nhà
họ Kiều. Vậy bây giờ con bé đang ở đâu?

Kiều Âu thở dài, cẩn thận đặt Lam Thiên Tình xuống giường, sau đó giống
như kẻ trộm cầm điện thoại di động chạy vào phòng vệ sinh gọi điện thoại cho em gái bảo bối.

Chỉ chốc lát sau đối phương đã bắt máy:

“Anh, sao thế?”.

“Em đang ở đâu?”.

Bên kia sửng sốt một chút, khôn khéo nói:

“À, em vừa mới dậy, chuẩn bị ra cửa đi dạo, sao thế?”.

Kiều Âu lại cau mày, cẩn thận thử thăm dò:

“Ra cửa vào lúc này, không phải là có bạn trai chứ?”.

Kiều Lộ cười:

“Thôi đi, ánh mắt em tốt lắm, ngoại trừ người đàn ông tốt 24 hiếu đã tuyệt chủng ở cạnh, ai em cũng không thích”.

Kiều Âu xoa huyệt thái dương, một tay cầm điện thoại, âm thầm nghĩ ngợi, chuẩn bị thả lựu đạn hạng nặng:

“Ừ. Không sao, anh chỉ hỏi tình huống gần đây của em một chút, không sao thì anh cúp, anh phải đi ăn cơm. Đói chết anh, gần đây Tư Đằng đang hẹn hò, không có thời gian làm đồ cho anh ăn, anh chưa được ăn cơm đói dẹp
bụng rồi”.

Kiều Âu vừa nói xong, bên kia như chết lặng, ngay sau đó, Kiều Lộ thét lên như thấy quỷ, dB đó đủ để phá vỡ màng nhĩ Kiều Âu.

“A~!”.

Đợi đến khi Kiều Lộ tỉnh táo, lại điên cuồng hét lên với Kiều Âu:

“Anh làm ăn cái gì vậy hả? Một trợ thủ mà cũng không trông được? Tại sao Tư Đằng lại có thể hẹn hò, không phải anh ta đã ký khế ước chung thân
với nhà chúng ta sao? Kiều Âu, anh khốn kiếp! Anh trả Tư Đằng đây! Anh
khốn kiếp! Anh trả Tư Đằng đây!”.

Kiều Âu nâng trán, anh biết ngay sẽ như vậy:

“Lộ Lộ, Tư Đằng đã đến tuổi cần hẹn hò, đó là bình thường, không phải
sao? Cậu ấy là trợ thủ của anh nhưng anh coi cậu ấy như anh em, không
phải em cũng không coi cậu ấy như người làm sao? Lộ Lộ, Tư Đằng có cuộc
sống của Tư Đằng, cho dù cậu ấy kết hôn cũng không sao cả, cậu ấy vẫn là Tư Đằng, vẫn là trợ thủ của anh!”.

“A~!”.

Kiều Lộ vừa hét chói tai xong, than vãn khóc rống lên:

“Cái gì gọi là bình thường? Hu hu ~ Tư Đằng của em, Tư Đằng sạch sẽ của em, hu hu ~ không phải rồi chứ? Hu hu ~”.

Kiều Âu có phần muốn điên, nếu như đối phương không phải là em gái anh, hét lên với anh như vậy anh đã sớm cắt đứt cổ rồi.

“Kiều Lộ, Tư Đằng và cô bé kia mới hẹn hò 48 tiếng, không phải là sẽ làm rồi, anh nghĩ khả năng không nhiều, không thể nhanh như vậy được. Nhưng mà nụ hôn đầu của cậu ta không còn, em cũng đừng nhớ cậu ta nữa, trên
đời này còn nhiều đàn ông tốt”.

“A~! Nụ hôn đầu của Tư Đằng! Ông nội nhà nó!”.

Kiều Lộ hô to một câu, cắt đứt lời Kiều Âu, sau đó trực tiếp cúp di động.

Kiều Âu nhìn chằm chằm điện thoại di động trong một lát, chỉ sợ tâm tình con bé không tốt lại không có ai chăm sóc, vì vậy vội vàng gọi trở về,
gọi một lần, tắt máy.

Lần này Kiều Âu hoảng hốt.

Kiều Âu ở trong phòng vệ sinh nghĩ ngợi một lúc lâu, với sự hiểu biết
của anh với Kiều Lộ, rõ ràng con bé thích Tư Đằng. Những năm này con bé
học đại học bên ngoài cũng không có bạn trai, nếu không phải Tư Đằng có
khế ước chung thân không cưới, có lẽ con bé đã thổ lộ.

Nhớ lại bộ dạng kích động vừa rồi của Kiều Lộ trong điện thoại, anh
hiểu, để Kiều Lộ bỏ Tư Đằng, là điều không có khả năng. Anh suy bụng ta
ra bụng người, đứng trên lập trường Kiều Lộ, suy nghĩ mình thích một
người từ nhỏ, chợt phải nói buông tay, tư vị đau đớn như vây…

Kiều Âu lo em gái gặp chuyện không may, gọi một cú điện thoại cho Kiều
Nhất Phàm. Kiều Nhất Phàm lại sai người đi kiếm Kiều lộ ở các quán rượu, quán Internet, nhưng vẫn phải đợi.

Kiều Ân hối hận trong lòng, đáng ra không nên nói chuyện Tư Đằng đang yêu với em gái trong điện thoại.

Vừa bắt đầu tim của anh hơi nghiêng về Lam Thiên Tình, cho nên mới nói
cho Kiều Lộ việc Tư Đằng yêu, thử dò xét nếu Kiều Lộ có thể tiếp nhận
hơn nữa hào phóng đưa lên lời chúc phúc, vậy thì tất cả đều tốt.

Nhưng kết quả bây giờ, Kiều Âu gọi điện cho em gái. Con bé, mất tích.

Ở nước Hoa, công dân mất tích sau 48 giờ mới báo án, còn đối với Kiều Lộ chỉ mất tích hai giờ, cả thủ đô cũng sắp bị Kiều Nhất Phàm vén cả lên.

Ông biết rõ tính khí Kiều Lộ, từ nhỏ con bé đã bị Cung Bách Hợp và Kiều
Âu làm hư, bản tính tùy hứng làm bậy không phải bình thường. Vì vậy nếu
quả thật giống như Kiều Âu nói trong điện thoại, tâm tình không ổn định
rõ ràng như vậy, rất có thể sẽ làm ra chuyện cực đoan.

Nhắm mắt lại, Kiều Âu có chút không chịu được.

Anh gọi một cú điện thoại cho Tư Đằng, giọng nói gấp gáp, tức giận đặt câu hỏi:

“Đang ở đâu?”.

“Trường quân đội, đưa nước cho Tiểu Nhu”.

Tư Đằng thẳng thắn khiến cho Kiều Âu tâm phiền ý loạn, lai có chút căm tức:

“Tư Đằng, Kiều Lộ mất tích, tôi nói với con bé cậu đã yêu đương, nghĩ
rằng con bé sẽ tiếp nhận, cuối cùng con bé mất tích! Tư Đằng, nó thích
cậu từ nhỏ, vẫn nghĩ rằng đời này cậu không kết hôn nên mới không thổ lộ với cậu. Tư Đằng, Ngũ Họa Nhu đó có thích cậu, hai người mới ở cũng
nhau hai ngày. Tính tình Kiều Lộ cậu cũng biết, không chừng con bé sẽ
làm ra chuyện gì đó!”.

Mặt Tư Đằng lập tức lạnh xuống, anh nhìn Ngũ Họa Nhu đang vùi đầu trong
ngực anh, cầm một bàn tay lớn của anh và bàn tay nhỏ của cô, cái đầu
nghiêng nghiêng một bên so dáng vẻ, trong lòng đau từng trận.

Anh muốn nói, chuyện yêu đương, làm sao có thể so sánh thời gian ai thích ngươi dài hơn?

Nhưng lời nói đến khóe miệng lại thành:

“Cậu nói thẳng đi, cậu muốn tôi thế nào?”.

Lúc này Kiều Âu hoàn toàn đắm chìm trong tâm tình không tìm được em gái, hoàn toàn không chú ý đến, giọng nói của mình đủ lớn để đánh thức Lam
Thiên Tình ngoài phòng tắm.

Lam Thiên Tình nhón chân, còn tưởng rằng anh đang gặp phải chuyện gì tâm phiền ý loạn, chuẩn bị tiến lên động viên một phen. Ai ngờ lại nghe
thấy anh nói một câu không đầu không đuôi:

“Chia tay, chia tay với Ngũ Họa Nhu! Tư Đằng, tôi cho cậu năm phút, lập tức nói chia tay với cô ấy, sau đó trở về biệt thự!”.

Nói xong, Kiều Âu hoàn toàn không cho Tư Đằng trả lời, cúp điện thoại.

Lam Thiên Tình khó tin nhìn bộ dạng Kiều Âu giận dữ, suy nghĩ lời vừa
rồi của anh, lập tức mở to cửa phòng tắm, trợn trừng mắt hỏi anh:

“Tại sao muốn Tư Đằng chia tay với Tiểu Nhu?”.

Khí thế Lam Thiên Tình rất hung, bộ dạng Kiều Âu không cho cô một lý do thuyết phục, cô sẽ không bỏ qua!

Kiều Âu nghiêng người nhìn Lam Thiên Tình, cả người cô còn trần truồng,
thân thể kiều diễm có lồi có lõm hiện rõ ràng trước mắt, hầu kết anh
giật giật, giọng nói mềm nhũn ra so với trước:

“Vợ à ~ em về giường, anh lấy quần áo cho em, sau đó, anh sẽ từ từ nói cho em, em như vậy sẽ bị ốm mất, anh sẽ đau lòng”.

Anh bước từng bước tới chỗ Lam Thiên Tình, Lam Thiên Tình nhanh chóng
lắc mình, rút một khăn tắm trên giá treo, khẽ quấn lên người mình, trừng mắt hỏi tiếp:

“Nói chuyện! Trả lời vấn đề!”.

Kiều Âu nâng trán, đây đều là những người bị mình làm hư, một người là
em gái, một người là vợ, mỗi người đều lợi hại hơn so với anh!

“Tình Tình, em gái anh trở lại, Kiều Lộ, em gái anh, con bé thích Tư
Đằng, sau khi biết Tư Đằng có bạn gái thì mất tích. Tính khí của nó rất
xấu, tính tình lại phản nghịch, rất dễ làm những chuyện cực đoan. Tình
Tình, em gái anh thích Tư Đằng lâu rồi!”.

Lam Thiên Tình mơ hồ hiểu ra, nhưng cô vẫn cảm thấy lý do của Kiều Âu thiếu thuyết phục:

“Cho nên anh muốn Tư Đằng chia tay với Tiểu Nhu? Anh, anh có nghĩ em gái anh thích Tư Đằng, đó là tình đơn phương. Tư Đằng với Tiểu Nhu dù trong thời gian ngắn nhưng bọn họ yêu nhau, yêu nhau. Anh hiểu không?”.

“Anh biết, nhưng bọn họ vừa mới ở chung thôi, em gái anh cũng chỉ tạm
trở lại, trước tiên tìm được em gái anh, để cho con bé ổn định không làm sao trở về đại học, mới là chuyện khẩn thiết nhất!”.

Kiều Âu phát hiện sắc mặt Lam Thiên Tình không đúng, lập tức đi lên kéo bàn tay nhỏ bé của cô, lại bị cô hất ra:

“Em gái anh mất tích bao lâu?”.

Kiều Âu nhìn đôi mắt Lam Thiên Tình, suy nghĩ một chút rồi nói:

“Sắp ba tiếng rồi”.

“Ha ha!”.

Lam Thiên Tình chợt cười khinh miệt một tiếng, không thuận theo không bỏ qua nhìn Kiều Âu:

“Anh, anh khẩn trương vậy sao? Em gái anh là người lớn, không phải là
đứa nhỏ, vì cái này mà anh bắt Tư Đằng và Tiểu Nhu chia tay. Anh có nghĩ hai người bọn họ sẽ khổ sở không? Ai qui định có người thích đã lâu thì nhất định phải ở cùng người ta? Vậy Cung Ngọc Gia cũng yêu thích em, em cũng phải ở cùng với anh ta?”.

“Tình Tình!”.

Kiều Âu chợt quát cô, cảm giác tâm tình mình kích động, đè nén lại, thái độ mềm nhũn:

“Tình Tình, em đừng làm to chuyện”.

“Em không làm to chuyện! Em gái anh là người, tiểu Nhu không phải là
người? Em gái anh có tình yêu cảm động trời đất với Tư Đằng, tình yêu
của Tiểu Nhu dành cho Tư Đằng không đáng giá nhắc tới? Kiều Âu, anh có
biết yêu nhau có ý gì không? Nếu có người bắt anh bỏ em, anh có cảm thấy đau không?”.

“Tình Tình! Cái này không giống nhau!”.

“Cái gì không giống nhau!”.

Kiều Âu vốn đang phiền não, lại thêm Lam Thiên Tình lấy tình yêu của bọn họ là giả thiết, một lát lại Cung Ngọc Gia thích cô, một lát lại có
người muốn anh bỏ cô lại khiến Kiều Âu kích động. Bây giờ anh không muốn nghe thấy từ miệng cô nói ra những câu không tốt liên quan đến bọn họ,
không khống chế được, anh hét lên một câu:

“Đương Nhiên là không giống nhau! Kiều Lộ là em gái anh, là em gái ruột
của anh! Con bé là người thân của anh, đương nhiên anh sẽ càng yêu
thương, lo lắng cho nó! Ngũ Họa Nhu là ai liên quan gì tới anh!”.

Lam Thiên Tình siết chặt quả đấm, rống lại:

“Kiều Âu! Anh quá ích kỷ! Vậy người thân của anh là người, người thân của người khác thì không phải?”.

“Lam Thiên Tình! Rốt cuộc em có hiểu ý nghĩa của người thân không? Đứa
bé từ cô nhi viện ra như em, đương nhiên sẽ không hiểu ý nghĩa của người thân!”.

“…….”.

Thế giới giống như bị ai đó làm phép, trong nháy mắt yên tĩnh!

Ánh đèn trắng sáng như ánh trăng, vẽ hai bóng dáng đứng yên lặng thành
bức tranh tuyệt đẹp, phản xạ trên cửa phòng tắm. Trong tiếng không khí
an tĩnh dường như không nghe được tiếng hít thở, nhưng thời gian trôi
đi, trên mặt Lam Thiên Tình chợt có giọt nước trong suốt như thủy tinh,
mà trong không khí vang lên tiếng nức nở nhàn nhạt, từ từ bị ức chế hết
sức nhưng lại không thể nào kìm nén được.

Trong đôi mắt của cô tràn đầy sự không ngờ và bi thương, đánh thẳng vào
mặt Kiều Âu, mà sắc mặt Kiều Âu lúc này cũng tràn đầy ảo não và hối hận, anh nhíu chặt đôi mày, tinh tế quan sát vẻ mặt Lam Thiên Tình lúc này,
cho dù một biến hóa rất nhỏ anh cũng không dám khinh thường.

Câu nói vừa rồi là anh đã nói quá mức.

Anh vẫn sợ sẽ đả thương cô nên từ lúc bắt đầu vẫn khống chế tâm tình của mình nhưng anh không ngờ đến cuối vẫn không khống chế được mà nói bừa.

Đáng chết!

“Tình Tình ~”.

Kiều Âu giống như sợ dọa đến cô, dùng giọng nói nhẹ nhàng gọi cô một
câu, mềm mại như bông, nhẹ chút nữa là có thể xé mây triền miên, trong
suốt một mảnh.

Câu nói “Xin lỗi” vừa nói ra khỏi miệng, Lam Thiên Tình chợt xoay người xông ra ngoài, chạy thẳng vào phòng ngủ khóa cửa lại!

Kiều Âu phản ứng kịp đuổi theo, vặn tay cầm không mở ra, giơ tay gõ cửa, người bên trong cũng không có phản ứng.

Vừa nghĩ đến còn chưa tìm được em gái, thỏ con lại tức giận với anh,
trong lúc nhất thời, trong lòng Kiều Âu uất nghẹn, nâng quả đấm đập mạnh vào khung cửa bên vách tường!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.