Đi qua 16 năm, chưa bao giờ có một người cẩn thận trân trọng yêu thương
cô, chưa bao giờ có một người nâng niu cô trong lòng bàn tay như Kiều
Âu, mà bây giờ đối mặt với người đàn ông thâm tình trọng ý như vậy, cô
không có cách nào đưa cái quý giá nhất của mình cho anh.
Vào lúc này, rốt cuộc Lam Thiên Tình cũng phát hiện, cô thích anh rồi.
“Anh, làm sao anh lại có thể đối tốt với em như vậy, anh bảo em phải làm sao bây giờ?”.
Làm nũng kiểu oán giận, Lam Thiên Tình nhắm mắt lại, có thể là do khóc
quá mệt, tầng tầng mệt mỏi ập đến, trước khi mất ý thức, cái miệng nhỏ
nhắn mê người nói một câu nỉ non thật lòng, giọng nói này, như ảo mộng:
“Anh, hình như, em thích anh rồi!”.
Toàn bộ thế giới hoàn toàn yên tĩnh!
Đợi đến khi Lam Thiên Tình mở mắt ra, xung quanh một mảnh tối đen. Thân
mình hơi giật giật, một bàn tay ấm áp khoát lên vòng eo của cô, mà trán
cô dính sát vào cằm của Kiều Âu.
Trái tim nhỏ hồi hộp một chút, đầu ngón tay nhẹ nhàng sờ quần áo trên
người, cảm xúc mềm mại của vải thuần cotton, thoáng mùi tươi mát của
nước xả vải, chắc là quần áo của Kiều Âu.
Cô chớp đôi mắt trong bóng tối, nhìn gò má Kiều Âu theo cảm giác, lại không biết anh cũng đang nhìn cô.
Bàn tay non mềm tò mò di chuyển, chạm vào cằm của anh, lại đụng đến bờ môi anh.
Cô thấy anh vẫn không nhúc nhích, trong lòng hơi mừng thầm, bỗng nhiên,
cô bắt đầu nghĩ, cứ như vậy mà hôn anh một chút, chắc là không có việc
gì?
Cơ thể mềm mại cẩn thận hơi xích lên trên, sau đó ngừng thở, Lam Thiên
Tình nuốt một ngụm nước bọt, vừa dùng ngón tay vuốt ve, vừa đặt môi mình lên.
Trong nháy mắt đó, cô dường như cảm giác được cả người Kiều Âu căng
cứng, nhưng mà khi cô tranh thủ rút người lại, ngoan ngoãn nằm trong
lòng anh, cảm giác khẩn trương đó lại biến mất.
Buổi đêm tối đen như mực, hai người ôm nhau ngủ, khóe miệng cô không tự
giác mà dương lên, ngượng ngùng nhỏ, ngọt ngào lớn, còn anh, nhìn như
không có gì nhưng trong lòng đã sớm có sóng to gió lớn.
Sáng sớm, khi Lam Thiên Tình mở mắt lần nữa, Kiều Âu đã đi rồi.
Tư Đằng canh ở cửa ký túc, nghe thấy động tĩnh bên trong, gõ gõ cửa, sau đó nói cho cô biết, Kiều Âu đã đến chỗ thi để chuẩn bị. Chuyện ở trường trung học Đức Nặc cũng đã được giải quyết tốt, cô mau rửa mặt sau đó an tâm đi học.
Lam Thiên Tình liếc mắt về phía cái chăn cô vừa bò ra, phong cách kẻ
caro màu cà phê nhạt, cực kỳ giống với màu sữa Kiều Âu pha cho cô, ngọt
ngào, ấm áp.
Ở đó, còn lưu lại hương của Kiều Âu.
Sau khi rửa mặt, cô nhận bộ quần áo cộc tay và nửa váy sạch sẽ mà Tư
Đằng đưa, bỗng nhiên cảm thấy không muốn thay chiếc T-shirt lớn của Kiều Âu.
Chất liệu là tơ tằm, càng vừa người thoải mái hơn là chất thuần cotton,
nhưng vào giờ phút này Lam Thiên Tình cảm thấy, mặc quần áo của Kiều Âu
lên người rất ấm áp.
Khóe miệng khẽ cong, cô đổi quần áo, sau đó cũng xếp gọn chiếc T-shirt lớn của Kiều Âu cầm trong tay.
Ngồi ở trong xe, Lam Thiên Tình vừa vặn ăn bữa sáng Tư Đằng mua cho cô,
vừa ngẩn người nhìn áo của Kiều Âu. Bộ dáng ngây ngốc này rất giống một
hoa si, trong thẹn thùng mang theo một chút hương vị tình yêu ngọt ngào, mê người không phải nói.
Toàn bộ hình ảnh này được Tư Đằng ngồi phía trước dùng điện thoại di
động chụp lại, anh nghĩ, đợi buổi chiều Kiều Âu thi xong đưa cho Kiều Âu xem, không biết Kiều Âu sẽ tự mãn thế nào!
Buổi sáng Tư Đằng vừa tới, lo lắng nhìn thoáng qua Kiều Âu, hỏi kết quả
chiến sự ngày hôm qua, lại hỏi cuộc thi ngày hôm nay có bị nhuyễn chân
không, kết quả lại Kiều Âu liếc trắng mắt, nói buổi tối hôm qua bình yên vô sự. Tư Đằng cười lớn, người có thể khiến Kiều Âu luôn cam chịu và
cẩn thận chịu đựng, cũng chỉ có Lam Thiên Tình.
Đôi mắt sâu thẳm nhìn gương chiếu hậu, vì muốn tăng hiệu quả chụp hình, Tư Đằng còn nói:
“Lam tiểu thư, cô cầm áo của Kiều thiếu đi học?”
Lam Thiên Tình sửng sốt, ngước đôi mắt trong veo nhìn anh, điềm nhiên hỏi:
“Chỉ là cảm thấy áo ngủ này rất thoải mái, em cầm về làm áo ngủ.”
Ý cười trong mắt Tư Đằng càng sâu:
“Kỳ thật, Lam tiểu thư, áo ngủ như thế nào cũng như vậy, mấu chốt người ngủ cả đêm bên cạnh cô là ai.”
Sắc mặt Lam Thiên Tình, xấu hổ không nói chuyện, đợi đến cửa trường học, cô nhanh chóng mở cửa xuống xe, không dám chạm vào bộ quần áo một chút
nào.
“Ha ha, đúng là một cô bé nhạy cảm.”
Cơ thể nhanh nhạy có mẫn cảm không anh không biết, nhưng chỉ một hai lời nói nhẹ nhàng bâng quơ lại có thể khiến cô nhạy cảm như vậy, Tư Đằng
cười cười, bàn tay cầm di động cất kỹ, nhìn Lam Thiên Tình tiến vào cửa
trường học, sau đó quay đầu xe.
Nhà họ Bùi.
Bùi Thanh Đình nói sự việc của Yo Yo cho cha của mình là Bùi Tề Tuyên,
hơn nữa cô ta hi vọng Bùi Tề Tuyên có thể giúp đỡ giữ lại được cả nhà Yo Yo.
Không ngờ, sau khi Bùi Tề Tuyên biết được con gái mình đi làm chuyện
này, không những không giúp đỡ, ngược lai còn khấu trừ ba tháng tiền
tiêu vặt của Bùi Thanh Đình, hơn nữa còn phạt ngừng sử dụng thẻ tín
dụng.
Đối với kết quả như vậy, Bùi Thanh Đình không thể nào ngờ được.
Cô ta không rõ, tại sao người cha luôn kiêu căng của mình, bỗng nhiên
lại trở nên nghiêm khắc như thế, lại còn khuỷu tay hướng ra ngoài.
Yo Yo và Bùi Thanh Đình cũng giống như Tư Đằng và Kiều Âu, đều là lớn
lên cùng nhau từ nhỏ, giữa ban ngày ban mặt, quản gia bên người của mình bị người ta phế tay trên đường lớn, mặt mũi của người đẹp nhất thủ đô
của cô ta sẽ đặt ở chỗ nào?
Cô ta nằm sấp trên giường khóc một lát, tức giận trong lòng không thể
phát tiết, cuối cùng, cô ta bổ nhào vào đầu giường, gọi điện cho Cung
Bách Hợp.
Kiều Âu cưng chiều Lam Thiên Tình như thế, lại dung túng cho lòng dạ độc ác của Lam Thiên Tình như vậy, cũng chỉ có người mẹ là Cung Bách Hợp
quan tâm đến rồi.
Sau đó, kết quả chính là, sau khi Kiều Âu thi xong 8000 mét nhảy, đã bị điện thoại của Cung Bách Hợp gọi đến ầm ĩ.
Anh vừa nghe là Cung Bách Hợp thỉnh cầu vì Bùi Thanh Đình, trực tiếp cúp điện thoại, không quan tâm nữa.
Cung Bách Hợp cũng là người ngang ngược, thấy con trai không quan tâm thì càng gọi điện đến.
Cho đến khi Kiều Âu đến văn phòng của Kiều Nhất Phàm, điện thoại vẫn còn đang ầm ĩ.
“Sao vậy, di động trong túi luôn rung rung, tại sao lại không nghe?”.
Kiều Nhất Phàm nhìn chằm chằm vào cậu con trai của mình, từ lúc nó vào
phòng đến giờ, ông đã thấy di động của nó không ngừng rung lên. Mặt
khác, số điện thoại của Kiều Âu không có nhiều người biết, có thể khiến
nó nhẫn nhịn không nghe máy vừa không đưa vào sổ danh bạ đen, cũng chỉ
có vài người rồi.
“Mẹ con, mỗi ngày không có việc gì làm nên tìm việc, mặc kệ bà!”
Kiều Âu lập tức đi đến tủ lạnh trước mặt, lấy một lon bia lạnh, mở ra, ngửa cổ uống một ngụm.
Đã thi cả một ngày, tất cả đều là những việc cần dùng đến thể lực, làm
cho anh mệt lắm rồi. Đáng ra uống hết một lon bia có thể đỡ mệt, nhưng
điện thoại gọi đến lại quấy nhiễu sự thanh tịnh, trong lúc nhất thời,
sắc mặt của anh rất không vui.
“Cho dù thế nào thì bà ấy vẫn là mẹ con, con vẫn nên nghe máy đi, nếu hai người cứ luôn dây dưa như vậy, có ý nghĩa không?”
Kiều Nhất Phàm có chút đau đầu, mấy năm nay quan hệ của ông và Cung Bách Hợp không tốt, khiến cho Kiều Âu cũng giận dỗi với mẹ nó. Đối với hai
đứa nhỏ, Kiều Âu và Kiều Lộ, e là bầu không khí gia đình ấm áp, là thứ
duy nhất mà người cha như ông thiếu bọn chúng.
“Alo, mẹ đúng là kiên trì không ngừng, muốn làm đến cùng thì thôi, nói
đi, điều kiện tiên quyết là tất cả những gì về Bùi Thanh Đình, gặp nhau
rồi nói!”
Cho dù là Cung Bách Hợp muốn Kiều Âu xin lỗi Bùi Thanh Đình hay là muốn
Kiều Âu hẹn hò với cô ta, hay giải thích gì đó, tất cả đều không có khả
năng. Kiều Âu ghét nhất là Cung Bách Hợp đánh loạn uyên ương phổ nhiều
lần cho anh.
Có đôi khi anh nghĩ mãi không hiểu, điều kiện của anh nổi trội xuất sắc
như vậy, Cung Bách Hợp lại làm giống như đời này con trai không cưới
được vợ, thay đổi các biện pháp bày trò cho anh?
“Kiều Âu, lần này con hơi quá đáng rồi, cái gì mà Lam Thiên Tình, con
mau đuổi cô ta về cô nhi viện đi! Nhà chúng ta không thiếu tiền đi nuôi
một đứa trẻ, nhưng chúng ta không mở nhà từ thiện, Đình Đình cũng đã
nói, Lam Thiên Tình này là một đứa trong lòng bất chính, lòng dạ độc ác, cô ta chỉ coi trọng tiền của con thôi! Con làm sao có thể hồ đồ như
vậy!”
“Mẹ! Con nói lại lần cuối cùng, nếu về sau mẹ nói trước mặt con một câu
có liên quan đến Bùi Thanh Đình, mẹ có tin hay không mặc kệ cô ta là con gái nhà ai, con đều sẽ khiến cô ta vĩnh viễn biến mất trên thế giới
này?”
Đối với Cung Bách Hợp rất không hiểu chuyện, Kiều Âu không nói gì, anh
chỉ sử dụng cách không nói gì đến ứng chiến, huống hồ nói Tình Tình của
anh tham tiền độc ác thì cũng đã xâm nhập vào bãi mìn của anh rồi.
“Kiều Âu, con có thân phận gì? Lam Thiên Tình có thân phận gì? Con đừng
tưởng rằng mẹ không biết, con đối với cô ta chỉ là anh em bình thường
thôi sao? Nếu con thật sự cưới cô ta, toàn bộ thế giới đều chê cười nhà
họ Kiều chúng ta!”
Cung Bách Hợp tức giận mắng to trong điện thoại, bà nói lớn đến nỗi Kiều Nhất Phàm ngồi bên cũng nghe rõ ràng.
Ngón tay Kiều Âu xoa xoa huyệt thái dương, anh oán giận nhìn cha mình,
xem đi, cha bảo con nghe, chỉ là một cuộc điện thoại phiền phức.
“Mẹ, nếu phải tìm một người phụ nữ kết hôn phối hợp với thân phận của
nhà họ Kiều, như vậy thà rằng cả đời này con một mình, dù sao cũng như
ba và mẹ, cả đời khó chịu diễn trò trước mặt mọi người, sau đó là người
lạ! Chính mẹ tự hỏi một chút hôn nhân của mẹ có hạnh phúc không? Không
phải mẹ nói là mẹ thích Bùi Thanh Đình sao, mẹ thích cô ta cũng sống một đời giống y như mẹ hả? Cho dù mẹ và cô ta nguyện ý, thì con cũng không
đồng ý! Cô gái mà con phải cưới, đương nhiên là người con thích thật
tình!”
“Kiều Âu! Con đang nói cái gì, đây là thái độ của con nói với mẹ sao?
“Con đang bàn luận!”
“Con đang ở đâu? Có phải là ở cùng với Lam Thiên Tình kia không? Con mau về nhà cho mẹ!”
“Con đang ở văn phòng của ba!”
Bên kia ngẩn người, một lát sau, Kiều Âu định gác điện thoại, Cung Bách Hợp lại nói:
“Đưa điện thoại cho ba con!”
Như đang cầm củ khoai lang bỏng tay, Kiều Âu tuân lệnh như nhận đại xá,
ném điện thoại của mình cho Kiều Nhất Phàm trong nháy mắt.
Kiều Nhất Phàm ai oán nhìn con trai, nghĩ rằng, tại sao lại bắt ông rồi
tha xuống nước? Mà Kiều Âu cũng chỉ nhún nhún vai, khuôn mặt anh tuấn
cười khẽ.
“Alo, là tôi đây.”
“Kiều Nhất Phàm! Ông điên rồi phải không? Con trai của ông muốn ở cùng với Lam Thiên Tình, có phải ông điên rồi không?”
Kiều Nhất Phàm nhíu mày, vì hạnh phúc của con trai, dằn lại tính khí nói qua điện thoại:
“Bà bình tĩnh một chút, Kiều Âu đã lớn, nó có người mình thích, đáng ra
chúng ta phải mừng cho nó, tôi cảm thấy Tình Tình cũng tốt, chúng ta
phải tin tưởng Kiều Âu.”
Ai ngờ, Cung Bách Hợp vừa nghe Kiều Nhất Phàm nói vây, tức giận nhảy lên:
“Ông thối lắm! Lam Thiên Tình là con gái của ông, ông biết không? Kiều
Âu cũng là con ruột của ông, có phải đầu óc của ông bị lừa đá không?”