Notice: Function _load_textdomain_just_in_time was called incorrectly. Translation loading for the rank-math-pro domain was triggered too early. This is usually an indicator for some code in the plugin or theme running too early. Translations should be loaded at the init action or later. Please see Debugging in WordPress for more information. (This message was added in version 6.7.0.) in /www/wwwroot/truyenyy.mobi/wp-includes/functions.php on line 6114
Cổ Đại Khó Kiếm Cơm - Chương 9 : truyenyy.mobi

Cổ Đại Khó Kiếm Cơm

Chương 9




Mấy ngày nay, Thẩm Hi vừa bày quán bán cháo, vừa dệt vải làm quần áo, trải qua thập phần vất vả bận rộn. Trước kia nàng có nhiều thời gian nhàn rỗi, muốn ăn cái gì làm cái gì, bây giờ vội, không có tâm tư chế biến phức tạp, cơm canh cũng chỉ nấu qua loa, cũng may người mù không kén ăn, cũng sẽ không nêu ý kiến phản đối, nếu là người mù là người bình thường, phỏng chừng đã sớm giương cờ tạo phản.

Đến khi dệt xong vải thô, Thẩm Hi cảm thấy chính mìnhđã xanh hết ruột, nhanh chóng mua vài cân thịt, mấy cái móng giò, đến buổi chiều, quanh nhà Thẩm Hi vẫn luôn phiêu đãng mùi thịt kho, dẫn tới bọn tiểu hài tử qua lại một mực nuốt nước miếng.

Cơm chiều Thẩm Hi ăn không ít, nhưng khiến nàng kinh ngạc, vẫn là người mù trầm mặc, người này chắc chắn là động vật ăn thịt, hai bát cơm hai bát thịt còn chưa đủ ăn, lại gặm ba cái móng giò, mới xem lửng bụng. Xem hắn ăn nhiều như vậy, Thẩm Hi sợ hãi, nàng sợ hắn ăn đến căng hỏng dạ dày, lại có vấn đề xấu, Thẩm Hi theo bản năng vươn tay, định sờ bụng hắn.

Người mù đại khái không nghĩ tới sẽ đột nhiên có người sờ bụng của hắn, khiếp sợ, hắn vèo một cái nắm chặt lấy Thẩm Hi, tựa hồ muốn ngăn cản nàng.

Thẩm Hi dùng ngón tay trái ấn ấn mặt hắn, trêu đùa: “Tiểu dạng, ta đều xem qua sờ qua hết rồi, giờ lại muốn làm trinh tiết liệt nữ, không đúng không đúng, trinh tiết liệt phu, ha ha, đã muộn rồi.” Dứt lời, nàng cười hì hì đẩy ra tay hắn, với tay vào trong quần áo của người mù, sờ sờ bụng của hắn.

Bụng của người mù cũng không phình to như bát úp giống Thẩm Hi tưởng, chỉ hơi phình một chút, nhưng cũng không quá rõ ràng. Thẩm Hi một bên sờ sờ bụng người mù, một bên thở dài: “Đây là trong bụng cao su trong truyền thuyết sao? Ăn bao nhiêu đều có thể đựng được hết, thật lợi hại!”

Người mù ngồi ngay ngắn trên kháng, thẳng sống lưng, mặc cho Thẩm Hi giở trò, khuôn mặt che mảnh vải không có biểu cảm gì..

Thẩm Hi sờ xong bụng người mù, thập phần săn sóc chỉnh lại quần áo cho hắn, sau đó thở dài nói: “Ngươi có thể ăn nhiều thịt như vậy, ta phải cố gắng kiếm tiền mới được, Lại bán thêm cái gì nữa đây? Nếu không lại bán chút đồ khác cùng với cháo?”

Có ý tưởng, Thẩm Hi lại bắt đầu suy nghĩ, đến buổi tối, nằm ở trong ổ chăn lăn qua lộn lại ngủ không yên, nhích tới nhích lui làm người mù cũng không ngủ được, người mù vẫn nằm không nhúc nhích, yên lặng nhịn.

Thẩm Hi suy nghĩ nửa đêm, cũng không nghĩ ra ý tưởng gì, đợi đến lúc buồn ngủ, chậm rãi thiếp đi.

Sinh ý của Thẩm Hi vẫn luôn không tồi, khách hàng tới mua cháo nối liền không dứt. Bởi vì quán có đặt bàn ghế, cho nên trong lúc ăn cháo, sẽ có không ít người vừa ăn vừa nói chuyện, cho nên tại đoạn thời gian này, Thẩm Hi cũng có hiểu biết về thế giới này khá sâu sắc.

Quốc gia này tên là Trung Nhạc quốc. Ngoài Trung Nhạc quốc ra còn có bốn nước khác, không ngoài dự đoán của nàng, bốn nước có tên lần lượt là Đông - Tây - Nam - Bắc Nhạc. Thẩm Hi phun tào trong lòng, kiếp trước nước mình có năm đỉnh núi gọi là Đông Tây Nam Bắc Trung ngũ nhạc, mình đúng là có duyên với mấy cái Nhạc này mà.

Năm quốc gia này đều tôn trọng võ học, cơ hồ có thể nói là toàn dân học võ, phàm là nhà có điều kiện, đều sẽ đưa hài tử đi học võ. Mà địa vị của võ giả ở quốc gia là cao thượng, đặc biệt là Võ Thần, càng là cao hơn đế vương. Võ Thần là người có thành tựu võ công cao nhất trên thế giới này, nghe nói năng lực của Võ Thần vô cùng cường đại, có thể nói là vô địch trên cõi đời, cả năm quốc gia tổng cộng chỉ có sáu Võ Thần.

Ngũ Nhạc quốc có Võ Thần riêng. Võ Thần Đông Nhạc là một vị nữ tử, tên Phong Triền Nguyệt, vũ khí là cung, Bắc Nhạc có hai vị Võ Thần, Đỉnh Lũ dùng đao, Tô Liệt dùng trượng, trong đó Đỉnh Lũ là Võ Thần lớn tuổi nhất. Võ Thần Tây Nhạc tên là Quy Hải Mặc, dùng cây quạt đến xuất thần nhập hóa. Nam Nhạc cũng có một vị Võ Thần, dùng đao, tên rất kỳ quái là Bản Ngã Sơ Tâm. Quốc gia mà Thẩm Hi đang ở là Trung Nhạc quốc, mà Trung Nhạc quốc cũng có một vị Võ Thần, vị Võ Thần này kêu Hoắc Trung Khê, am hiểu dùng kiếm, người Trung Nhạc tôn xưng hắn là Kiếm Thần.

Vị Kiếm Thần Hoắc Trung Khê này mới ba mươi tư tuổi, là vị Võ Thần trẻ tuổi nhất trong số sáu người, nhưng đồng thời cũng là võ công cao nhất. Bắc Nhạc quốc có hai vị Võ Thần, hơn nữa hoàn cảnh thiên nhiên khác nghiệt, vẫn luôn muốn xâm chiếm phía nam, không ngừng xâm lược Trung Nhạc quốc, thậm chí trước khi Hoắc Trung Khê xuất hiện, từng xâm nhập xuống phía nam năm trăm dặm trong vòng một ngày. Ở lúc Trung Nhạc quốc đang trong thế nguy cấp, năm ấy Hoắc Trung Khê hai mươi tư tuổi thành công thăng cấp thành Võ Thần, cũng ở trong một lần đuổi giết, đánh trọng thương Tô Liệt, ngăn chặn bước chân xâm lược của Bắc Nhạc quốc. Bảo vệ an toàn cho Trung Nhạc quốc, Hoắc Trung Khê cũng trở thành thần trong lòng người Trung Nhạc. Mười năm sau, bởi vì có Hoắc Trung Khê tọa trấn, Trung Nhạc quốc vẫn luôn được an bình.

Mà các quốc gia khác, cũng bởi vì có Võ Thần riêng, đều chưa bị xâm lược, mà đồng thời cố kỵ quốc gia khác có Võ Thần, cũng không có quốc gia nào dễ dàng phát động chiến tranh. Cho nên nói, trừ bỏ Trung Nhạc quốc vẫn luôn bị Bắc Nhạc quốc uy hiếp ra, các nước khác vẫn luôn yên ổn.

Thẩm Hi hiểu rõ tình hình, vẫn luôn cạn lời. Đem an nguy của một quốc gia phụ thuộc hết vào một cá nhân, việc này căn bản là nói bừa trong hoàn cảnh đất nước cộng hòa nhân dân ở hiện đại. Theo nàng thấy, Võ Thần Kiếm Thần linh tinh cái gì, chỉ cần một quả bom hay lựu đạn cũng đã thành cám bã, một quả bom nguyên tử, phỏng chừng có thể tiêu diệt hết cả sáu Võ Thần cùng một lúc. Nàng nghĩ vậy, cũng không coi trọng vũ lực của mấy Võ thần lắm, máu giấy.

“Lạc hậu lạc hậu, ngu muội ngu muội...” Thẩm Hi một bên cảm thán, một bên ném hết kiếm thần võ thần ra sau đầu đi, tiếp tục sự nghiệp bán cháo của nàng.

Thẩm Hi cũng không quá để ý ai thống trị xã hội này, mặc kệ là Kiếm Thần Hoắc Trung Khê hay là hoàng đế An Tu Thận, đều cách nàng rất xa. Nàng chỉ là một người dân đen sinh sống ở tầng cuối xã hội, có trèo thang trời cũng với không tới mấy đại nhân vật kia.

Nhưng Thẩm Hi không quan tâm, người khác lại không giống, khách hàng tới quán nàng ăn cháo lại rất để ý đến chuyện này. Dân chúng Trung Nhạc quốc vô cùng sùng bái thần tượng Kiếm Thần Hoắc Trung Khê. Mỗi ngày họ đều vừa ăn cháo vừa bàn luận đủ thứ chuyện về vị Kiếm Thần này. Không bao lâu, nàng đã biết rõ ràng hết thảy về Kiếm Thần, ngay cả chuyện Hoàng đế bệ hạ vẫn luôn muốn đem muội muội gả cho Kiếm Thần, Kiếm Thần cùng vị công chúa nào ăn cơm gặp mặt cũng nghe được hết. Không chỉ riêng Kiếm Thần, đương kim bệ hạ An Tu Thận cũng là một đề tài quan trọng cho dân chúng thảo luận, bởi vì vị chuyện đăng cơ thành đế của vị Hoàng đế bệ hạ này cũng rất truyền kì. Nghe nói hoàng đế đời trước là ca ca hắn, vị hoàng đế tiền nhiệm này thích chơi đùa, thường xuyên mang Hoàng Hậu phi tử xuất cung đi tuần, các quan viên ở nơi đến vì muốn xu nịnh Hoàng Thượng, phô trương bốn phía, tiêu tiền như nước, làm cho dân chúng lầm than tiếng oán than dậy đất.

Khi bá tánh lâm vào cảnh nước sôi lửa bỏng, vẫn là vị Kiếm Thần Hoắc Trung Khê kia rút kiếm khỏi vỏ, phế đi hoàng đế tiền nhiệm, đưa Vương gia An Tu Thận luôn có hiền danh lên làm vua, còn hoàng đế tiền nhiệm An Tu Cẩn, Kiếm Thần cũng không có giết chết, chỉ là cho hắn thỏa lòng mong ước, ném hắn tới một sơn thôn nhỏ phong cảnh tú mĩ, khiến hắn có thể tự do tự tại du sơn ngoạn thủy.

Có lẽ dân chúng rất hận An Tu Cẩn, mỗi khi nhắc tới đoạn này, đều có vẻ hả hê hết giận. Thẩm Hi không trải qua tình hình khi đó, cho nên trong lòng có chút không cho là đúng, có điểm đồng tình với vị phế đế An Tu Cẩn kia, chỉ là thích du lịch mà thôi, đến nỗi cả ngôi vị hoàng đế cũng không cho ngồi sao? Xem xem hoàng đế trong TV đi, Khang Hi còn một năm nhiều lần cải trang đi nước ngoài kia, cũng không ai nhảy ra nói muốn phế ông ta đi? Đương nhiên, kia chỉ là TV, bất đồng với lịch sử, Thẩm Hi vẫn minh bạch điểm này.

Mặc kệ hoàng đế cũng tốt, Kiếm Thần cũng thế, đều không ảnh hưởng tới tiểu dân chúng Thẩm Hi, cống hiến lớn nhất của Thẩm Hi đối với quốc gia, là mỗi ngày đi bán quán đều nộp 5 văn tiền thuế, đối với Thẩm Hi năm văn tiền không tính là nhiều, vẫn có thể tính được, cho nên nàng cũng không lại chửi thầm người cầm quyền, tiếp tục cần mẫn như con kiến nhỏ mà chăm chỉ kinh doanh sạp cháo.

Ngày ngày bận rộn thời gian trôi mau, bất giác, trong thị trấn ngày càng trở nên náo nhiệt, Tết âm lịch đã tới gần.

Tới lúc này, Thẩm Hi mới ngạc nhiên phát hiện, thì ra, mình đã đi vào thế giới này được hơn hai tháng gần ba tháng. Từ dân công sở thành thị đến một bần dân bày quán bán cháo nơi đầu đường, Thẩm Hi không nghĩ tới trong một khoảng thời gian ngắn, chính mình đã hoàn thành sự chuyển biến lớn lao này, bây giờ nghĩ lại, những ngày tháng đi dạo phố uống cà phê ăn cơm Tây đi siêu thị đã trở thành một giấc mộng xa vời trong trí nhớ. Mà giấc mộng này, đã nhạt dần trong gánh nặng sinh kế hàng ngày. Thẩm Hi còn chưa kịp vĩnh biệt đoạn thời gian tốt đẹp kia, nó đã trôi xa.Thẩm Hi tính tính, phải tốn một buổi trưa đi nghĩ lại quá khứ, tưởng niệm cha mẹ đã mất sớm, đáng tiếc kế hoạch không đuổi kịp biến hóa, mới vừa ấp ủ xong cảm xúc thương cảm, Thúy Cô bên hàng xóm đã tới mời nàng cùng đi mua hàng tết, Thẩm Hi không từ chối được, chỉ đành buông hết quá khứ kiếp trước, đi cùng Thúy Cô lên phố.

Ở nơi này ngày tết là ngày hội thực long trọng, dường như cả năm mọi người cực khổ mệt nhọc tích góp tiền bạc chỉ để chờ đến thời điểm này mà tiêu. Nhà nào có điều kiện một chút, đều xách bao lớn bao nhỏ từ chợ về. Thẩm Hi cũng không ngoại lệ, mua không ít hàng tết, đường mạch nha, hạt dưa, rau quả thịt cá linh tinh.

Qua mười lăm tháng chạp, bỗng nhiên trong thị trấn xảy ra một chuyện làm Thẩm Hi thập phần chú ý.

Thẩm Hi luôn lên chợ bán cháo, mấy hôm nay ngạc nhiên phát hiện, chỉ trong vòng mấy hôm đã có đầy túi giấy in ba chữ to “Phúc Thụy Tường”, hơn nữa chủ đề đàm luận của mọi người đều là nhãn hiệu điểm tâm này.

Ngay cả người đi chợ mua thức ăn, ai cũng đều lấy làm tự hào khi được xách túi giấy kia, nếu ai còn dùng dây cỏ buộc đồ mang đi, sẽ có người biết chuyện hỏi hắn: “Sao không xách cái túi giấy đi, ngươi xem túi giấy tiện lợi hơn nhiều, có thể đựng được thật nhiều đồ vật kia. Ngươi túi của ta này, trên đó họa đào viên kết nghĩa đâu, là cùng trường của tiểu tử nhà ta đưa tới, đẹp đi?” Sau đó người khác cũng sẽ trả lời: “Túi như vậy nhà ta cũng có, hôm nay nữ nhi nhà ta đi nhà cô cô, lấy túi đựng lễ vật đi, ta còn chú ý mua hai cân bánh kem bảo nha đầu mang đi cho cô cô nàng, bánh kem này nha, vừa mềm vừa ngọt, thật đúng là ăn ngon nha...”

Thẩm Hi nghe đoạn đối thoại này, không khỏi mí môi cười rộ lên. Nàng còn cố ý mượn một cái túi lại đây xem xem, thấy loại giấy mà Phúc Thụy Tường dùng tốt hơn loại giấy lúc trước nàng làm, còn bền hơn túi giấy ở hiện đại, hơn nữa làm rất tỉ mỉ, tinh xảo hơn túi mà Thẩm Hi làm. Mà tranh vẽ trên túi giấy, cũng không phải vẽ thủ công, mà là in lên, tuy rằng không in đẹp như đời, cũng cũng đủ làm Thẩm Hi ngoài dự đoán, nàng vẫn luôn cho rằng thế giới này chưa có kĩ thuật in đâu. Mà khiến Thẩm Hi giật mình, không ngoại lệ là nhãn hiệu của Phúc Thụy Tường, dùng hình vẽ tiểu bạch thỏ ăn bánh trung thu mà lúc trước nàng tùy tay vẽ, chẳng qua tranh này đã được cao nhân sửa lại, nhìn đẹp đẽ ý nhị hơn bức tranh nguyên bản.

Thẩm Hi không nghĩ tới, Phúc Thụy Tường lại có bước đi độc đáo như vậy, vài tháng vẫn luôn ẩn nhẫn không phát, sắp đến Tết âm lịch mới tung ra độc chiêu bom tấn này, Thẩm Hi đã nhìn đến cảnh tượng khách khứa đến Phúc Thụy Tường chật ních, mà các điểm tâm phô khác, dưới tình huống trở tay không kịp này, sẽ bị Phúc Thụy Tường đè thấp không dậy nổi thân. Tết âm lịch năm nay, chính là năm chuyển mình của Phúc Thụy Tường.

Dọn sạp xong, Thẩm Hi còn cố ý đi Phúc Thụy Tường nhìn xem, quả nhiên thấy người mua điểm tâm nối liền không dứt, các tiểu nhị vội đến chân không chạm đất. Thẩm Hi cũng không đi vào, chỉ đứng xa nhìn một lát, sau đó liền chậm rãi xoay người rời đi, khóe miệng có một nụ cười, mình đã đến thế giới này, còn để lại một chút đồ vật, nhưng vậy là đủ!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.