Notice: Function _load_textdomain_just_in_time was called incorrectly. Translation loading for the rank-math-pro domain was triggered too early. This is usually an indicator for some code in the plugin or theme running too early. Translations should be loaded at the init action or later. Please see Debugging in WordPress for more information. (This message was added in version 6.7.0.) in /www/wwwroot/truyenyy.mobi/wp-includes/functions.php on line 6114
Chí Tôn Nữ Hoàng Quật Khởi Ở Mạt Thế - Quyển 2 – Chương 80-4: Đuổi giết và phản kích 4 : truyenyy.mobi

Chí Tôn Nữ Hoàng Quật Khởi Ở Mạt Thế

Quyển 2 – Chương 80-4: Đuổi giết và phản kích 4




Sau khi xuống xe, Sở Thanh nhìn phía sau xe, trên mặt mang vẻ giễu cợt, đúng là ngu xuẩn, chẳng lẽ bọn họ cho rằng làm vậy thì có thể đuổi theo sao, Hắc Quả Phụ là sủng vật của mình, tự nhiên cô có cách bảo nó làm ra thứ đặc biệt một tí, mà bây giờ ngược lại nên nếm mùi lợi hại đi!

“Cẩn thận dưới chân, lúc này tơ nhện rất dính, coi chừng bị dính vào.” Hai người ngưng kết dị năng ở dưới bàn chân để chân không chạm đất, tiếp tục đi về phía trước, cuối cùng tới trước chiếc xe kia, người bên trong mở cửa ra, Sở Thanh chủ động tiến lên chào hỏi: “Xin chào, tôi đem trả đồng đội lại cho mọi người đây.” 

Trên mặt Sở Thanh mang theo nụ cười điềm đạm như đứa trẻ, khiến người ta không có cách nào ghét nổi, nhưng lúc này những người kia lại không có suy nghĩ đó, trong mắt bọn họ Sở Thanh chính là một ác ma, một ác ma khiến bọn họ phải liều mạng!

“Cậu…cậu rốt cuộc là ai, tại sao muốn làm như vậy, rốt cuộc chúng tôi đã làm cái gì!” Giọng của đối phương nghe có vẻ sợ sệt, nhưng nếu nghe kĩ sẽ phát hiện tất cả đều là ngụy trang, chỉ vì để Sở Thanh đến gần một chút, như vậy mới lấy mạng cô dễ dàng, chỉ có điều vô cùng tiếc nuối, Sở Thanh là một người thông minh,d.đ.lqd hơn nữa cũng rất am hiểu diễn trò, làm sao không nhìn ra mấy chiêu trò này.

“Hả? Tôi đã làm gì? Tại sao tôi không biết mình đã làm cái gì?” Nói xong, cô quay đầu nhìn Mặc Phỉ: “Mặc Phỉ, tôi có làm chuyện gì à?” Dáng vẻ vô tội lại ngây thơ này làm cho người ta vốn cũng không tin tưởng cô biết làm chuyện xấu xa gì, nhưng trên thực tế bây giờ bọn họ có thể thành như vậy hoàn toàn do người này ban tặng!

“Mày! Mày ở đây diễn kịch cái gì, mày dám nói chỗ này không phải do mày gây ra sao?” HIển nhiên những người đó không có đủ kiên nhẫn, ánh mắt nhìn Sở Thanh cũng hiện lên vẻ tàn nhẫn.

“Vậy anh dám nói các anh không đuổi giết người của tôi sao?” Hỏi vấn đề không ai biết, không phải dù có hỏi thì cũng không chắc chắn có thể lấy được đáp án chính xác sao?

“Tại sao chúng tao không dám…” 

“Vậy thì can đảm hơn tôi rồi, vốn dĩ chỗ này cũng không phải do tôi làm, tôi chỉ tới đây tiễn đồng đội của các anh, tôi cũng không phải nhện, làm sao có thể giăng lưới đây?” Lời này làm cho toàn bộ người ở đây tự nhiên bị nghẹn, mặc dù cũng biết đó là lời ngụy biện của Sở Thanh, nhưng lại không tìm được lí do phản bác.

Mà sau khi người trên xe nghe Sở Thanh nói vậy, thật sự phục sát đất, lời nói không biết xấu hổ như vậy, người bình thường đúng là không nói được, đơn giản chính là cả vú lấp miệng em, nhưng cửa miệng cũng có câu thật hay, người ác tự có người ác trị, bây giờ những kẻ ác kia muốn mạng của các cô, dĩ nhiên là do Sở Thanh ra tay xử lí bọn họ!

“Được rồi, bây giờ tôi cũng không giải thích thay các anh nữa, bởi vì các anh có giải thích hay không cũng không quan trọng, giờ tôi trả lại người cho các anh, sau đó các anh liền để lại mạng của mình ở đây đi, nhớ rằng ngẩng đầu ba thước có trời cao, d.đan.lqdonkhông phải không có báo ứng, mà là thần linh chưa tới, kiếp sau nhớ phải làm một người tốt đấy!” Nói xong lời này, Sở Thanh ném người lên trước, anh ta vừa bị ném xuống “đất”, lập tức bị tơ nhện dính chặt, không thể động đậy được.

“Mặc Phỉ, phóng hỏa đi, nghe nói lửa có thể tinh lọc đồ chơi, nếu bọn họ đã tuyên bố thanh tẩy thế giới, vậy thì trước hết để cho linh hồn bọn họ được thanh tẩy thật tốt đi!” Không phải nói muốn thanh tẩy sao, cô sẽ thành toàn cho bọn họ, chỉ có điều không biết bọn họ có thể chịu nổi quá trình này hay không.

Sau khi Sở Thanh ra khỏi chiếc cầu tơ nhện kia, Mặc Phỉ phóng ra một ngọn lửa, ngọn lửa kia cũng không cháy quá nhanh, lấy tốc độ mắt thường cũng có thẻ thấy được chiếc cầu kia bị thiêu đốt từng chút một, nhưng chiếc cầu kia cũng không bị thiêu đứt, tơ nhện biến dị cũng không phải sẽ bị thiêu đứt dễ dàng như vậy, hơn nữa Mặc Phỉ còn giảm nhiệt độ của ngọn lửa, nói cách khác, trước kia người bị thiêu cháy, chắc hẳn chiếc cầu kia sẽ không bị thiêu đứt, bọn họ chỉ có thể thừa nhận kết quả này như vậy!

Sau khi Sở Thanh trở lại xe, cũng không nói gì, chỉ yên lặng ngồi ở đó, không biết trôi qua bao lâu, Mạc Phỉ Phỉ mới mở miệng hỏi: “Sở Thanh, làm sau cậu biết kế hoạch tạo thần?” Kế hoạch tạo thần không phải là thứ mà Sở Thanh có đủ tuổi để biết, chính cô cũng vì có quan hệ với ông nội mới biết đến, còn Sở Thanh là….

“Cô biết như nào thì tôi biết như vậy, có một số việc không nên hỏi tôi, trong lòng tự hiểu.” Nói xong lời này, Sở Thanh từ từ khép hai mặt lại, dường như vẻ mặt có chút mệt mỏi, làm cho người ta không biết cô đang suy nghĩ điều gì: “Có một số việc cô không d.đan.l/qdnên biết, thế giới của cô cứ thuần khiết là được rồi, mọi người vẫn luôn và đang bảo vệ cô, vĩnh viễn đừng quên.” 

Mạc Phỉ Phỉ nghe ông Mạc nói qua về kế hoạch tạo thần liền cảm thấy hứng thú vô cùng, nhưng có một số việc cô nên hiểu, sau khi biết được chỉ có ảnh hưởng xấu cho cô.

Mạc Phỉ Phỉ nghe được những lời này liền yên tĩnh lại, cậu ấy có ý gì, Mạc Phỉ Phỉ hiểu, bởi vì ông nội cũng đã nói những lời giống như vậy, chỉ có điều cô chỉ muốn biết đã có chuyện gì xảy ra mà thôi, tại sao tất cả mọi người đều không muốn nói chứ.

“Mạc Phỉ Phỉ, cô biết không, lòng người là thứ không thể nào….nắm bắt được, khi cô biết được những thứ đó, không ai biết được cô sẽ lựa chọn như thế nào, có lẽ cô sẽ muốn tiêu hủy nó, nhưng cũng có thể sẽ muốn thực hiện cái kế hoạch kia, mà mọi người cũng không có dũng khí đánh cuộc, cô hiểu không, mọi người đều vì tốt cho cô thôi!” Sở Thanh mở mắt ra, chăm chú nhìn Mạc Phỉ Phỉ, trong mắt mang theo sự nghiêm túc người khác không thể nhìn thấu được, khoảnh khắc này, những lời Mạc Phỉ Phỉ vốn muốn nói ra đều bị nuốt xuống, cô không mở miệng được, rõ ràng cái gì cũng muốn biết, nhưng lại không mở miệng được......

"Phỉ Phỉ, mọi người đều là vì tốt cho cháu, chúng ta ở đây cũng vì muốn chuộc tội chuyện năm đó, dù là ông của cháu hay ông Bùi  cũng vậy, bây giờ, xin cháu đừng kéo dài thêm sai lầm năm đó của chúng ta, nếu như năm năm này cháu chính là cháu gái tốt của ông, đừng hỏi cái gì không nên hỏi nữa, coi như từ trước tới giờ cháu cũng không biết kế hoạch tạo thần đi.” Giọng của ông Mạc thê lương rõ ràng đến vậy, trong lúc nhất thời Mạc Phỉ Phỉ không biết nên nói gì, cô hiểu được tâm d.đ.lqdtình của ông nội, nhưng…

“Ác quỷ chính là ác quỷ, dù lấy cớ gì, chưa tính là lí do gì, cũng không quan tâm mục đích là gì, cuối cùng thì kế hoạch tạo thần kia chính là chế tạo ra ác quỷ, bởi vì tất cả mọi người đều khinh nhờn thần linh.” Lời này của Sở Thanh tựa như thánh ngôn, khiến Mạc Phỉ Phỉ ngây ngẩn cả người, nhìn người thiếu niên trước mặt có chút trách trời thương dân này, nhất thời cứng họng.

“Ừ, được rồi, tôi sẽ không hỏi, về sau sẽ không bao giờ....hỏi nữa!" Nói xong, dường như Mạc Phỉ Phỉ tránh cho mình đổi ý, sau đó liền ngậm miệng lại, rồi từ từ đi sang chỗ khác.

Mà ông Mạc nhìn thấy một cảnh này liền thở phào nhẹ nhõm, đi tới bên người Sở Thanh: “Sở Thanh à, những thứ tôi đưa cậu đều đã xem xong hết rồi chứ, có nghiên cứu ra cách nào để tiêu hủy hoàn toàn những thứ đó hay không?” Lúc này Sở Thanh là hi vọng duy nhất của ông mạc, nếu như Sở Thanh không có cách, vậy thì có thể thật sự không còn cách nào.

“Tạm thời còn chưa biết làm thế nào, nhưng tôi lại nghĩ có lẽ không cần phá hủy con chip, hoặc là chúng ta có thể dùng một cách khác, nếu như thứ bị hủy diệt không phải con chip mà là tang thi thì sao, có cách nào gia tăng tốc độ thối rữa của tang thi hay không, nếu như có thể, vậy thì kế hoạch này cũng có thể hoàn toàn thất bại.” Hai điểm quan trọng nhất của kế hoạch này chính là tang thi là con chip, nếu không có cách với con chip, vậy thì có thể ra tay từ phần tang thi hay không, nói vậy không chừng cũng có thể thành công!

"Không phải không được., nhưng mà tôi lại lại phải suy nghĩ một chút, dù sao trước giờ chưa nghĩ tới cái này, có điều Sở Thanh à,d.đ;lqd có lẽ chủ ý này của cậu có lẽ có thể được, đợi chút, để cho tôi suy nghĩ một chút, suy nghĩ kĩ một chút.” Suy nghĩ của Sở Thanh tựa hồ đã mở đường mới cho ông Mạc, hình như, hình như cũng có thể hủy diệt tang thi!

------ lời ngoài mặt ------

Lượng chữ ít một chút, ngày mai sẽ bổ sung


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.