Ngân Tô: “Ồ.”
Cô có vẻ không có hứng thú lắm, cũng chưa từng nhìn bọn hắn một cái.
“…” Đại khái không ngờ tới Ngân Tô sẽ đáp lại như vậy, Lương Thiên Dậu đành nói tiếp: “Nó bỗng xuất hiện ngay giữa sân trường, là một bộ bàn học, trên mặt bàn có một tờ bài thi.”
Cuối cùng Ngân Tô cũng hơi tỏ ra hứng thú, quay đầu hỏi bọn họ: “Mấy người có thử ngồi không?”
Lưu Thắng Lợi: “Đương nhiên là không.”
“…”
Ngân Tô thu lại ánh mắt hứng thú của mình, cái dáng vẻ kia như thể đang im lặng nói: Lũ nhát gan.
“…”
“…”
“Quy tắc nói chỗ ngồi màu đỏ không an toàn, chúng tôi không dám ngồi lung tung.” Lương Thiên Dậu giải thích: “Chúng tôi không đến quá gần nó, mà hình như nó cũng không có tính công kích… Cũng có thể là bởi vì nhóm chúng tôi không ai ngồi xuống. Chỉ là chúng tôi muốn hỏi thử xem cô có gặp nó không?”
“Không gặp.”
Phần lớn thời gian tối qua cô đều ở tòa nhà dạy học, chỉ gặp vị giáo viên muốn mời cô tham gia kì thi ban đêm kia thôi, lúc trở lại còn được chủ nhiệm lớp hộ tống, cô cũng không trông thấy cái chỗ ngồi màu đỏ gì đó.
Lương Thiên Dậu hỏi Ngân Tô, chủ yếu là vì cảm thấy tác phong của cô có chút điên cuồng, nếu nhìn thấy chỗ ngồi màu đỏ, nói không chừng sẽ ngồi lên xem thử.
Nhưng không ngờ cô lại không gặp được.
Vì sao chứ?
Lý do chỗ ngồi màu đỏ xuất hiện là gì?
Ngân Tô nói mình không gặp, Lương Thiên Dậu cũng không hỏi tiếp nữa, ngược lại chủ động nói: “Vậy tối hôm qua cô có phát hiện gì không? Chúng ta có thể trao đổi manh mối với nhau.”
“Anh cho rằng manh mối của các anh đáng giá để trao đổi với tôi sao?”
Lương Thiên Dậu cân nhắc thiệt hơn một chút, sau đó đưa ra từ khóa: “Ngày cuồng hoan.”
Ngân Tô vẫn chưa biết ngày cuồng hoan là gì nên quay đầu lại nhìn bọn họ.
Lương Thiên Dậu: “!” Cô cảm thấy hứng thú rồi!
Ngân Tô nghiêng người, cánh tay phải khoác lên trên ghế, tay trái đè lên cuốn sách trên bàn: “Nếu như anh chỉ nói cho tôi biết ngày cuồng hoan là ngày nào, vậy thì không cần nói đâu.”
Lương Thiên Dậu lắc đầu: “Chúng tôi biết rõ ngày cuồng hoan là ngày gì.”
Ngân Tô nhếch môi một cái: “Vậy các anh muốn trao đổi manh mối nào? Làm sao để đảm bảo mình không bị loại bỏ trong kì thi, hay là manh mối để qua ải?”
“!!!”
Tất cả mọi người đều khϊếp sợ nhìn về phía cô.
Bọn họ cho rằng giành được manh mối về ngày cuồng hoan là đã đi trước được một bước.
Vậy mà cô đã tìm được manh mối về cách qua ải sao?
Lương Thiên Dậu không trả lời ngay mà chỉ nói: “Đợi Trần Phong tới, thương lượng xong rồi chúng ta lại giao dịch.”
“Được.”
***
Không biết Trần Phong làm gì mà gần vào tiết mới về.
Hai người Thôi Na và Hồng Bằng đi theo anh ta, vẫn chưa chết.
Vạn Trạch Vũ với Vu Uẩn cũng đến, có vẻ như tối hôm qua Vu Uẩn không làm gì, trông như là đã được nghỉ ngơi rất tốt.
Chỉ còn lại Kim Lộ và Viên Mộng…
Cho đến khi giáo viên vào lớp, hai người kia cũng không xuất hiện. Lúc này mà vẫn không xuất hiện, vậy chắc là lành ít dữ nhiều rồi.
Đến giờ tan học, Ngân Tô bỗng nghe thấy giọng của Tống A Manh.
“Kim Lộ… Tôi không biết…” Tống A Manh có chút thất thần nhìn chỗ ngồi của Kim Lộ: “Tối hôm qua tôi đến tìm cô ấy, cô ấy không mở cửa, sáng nay cô ấy cũng không mở cửa…”
Tối qua Kim Lộ không tham gia hành động, như vậy âm thanh thảm thiết phát ra từ tòa nhà dạy học chắc hẳn là của Viên Mộng.
Mà Kim Lộ ở trong ký túc xá có thể đã gặp phải bất trắc gì đó rồi.
Nhân lúc giờ ra chơi, Lương Thiên Dậu với Trần Phong thương lượng một lúc rồi hai người nhanh chóng qua tìm Ngân Tô.
“Chúng tôi muốn trao đổi cách làm như nào để đảm bảo sẽ không bị loại trong kì thi.”
Trước mắt, đây mới là chuyện nguy hiểm nhất đối với bọn họ.
Manh mối qua ải dù cũng quan trọng nhưng nếu bọn họ không thể sống tới cuối thì có được manh mối này cũng chẳng có tác dụng gì.
Ngân Tô: “Nếu trong lớp chỉ còn lại mười học sinh thì sẽ không bị đào thải.”
Mười người?
Hiện tại còn mười hai người chơi, chưa nhắc tới việc còn tới tận mười NPC.
Đào thải người chơi rất dễ nhưng NPC thì phải đào thải thế nào? Đúng rồi… Lần này bọn họ ngồi sai chỗ, nhưng biết đâu mấy kẻ biếи ŧɦái này lại thi được đủ điểm thì sao?
Ngân Tô nói cho bọn họ biết manh mối này, thật ra cũng có chút liên quan tới việc qua ải.
Chỉ có top 10 mới có cơ hội lấy được phiếu dự thi, nhưng Ngân Tô sẽ không vô duyên vô cớ nói cho bọn họ biết.
Ngân Tô mặc kệ bọn họ đang nghĩ gì: “Đến các anh.”
Trần Phong cũng không ngại: “Ngày cuồng hoan kéo dài từ mười giờ tối ngày thứ bảy cho đến khi kì thi kết thúc, là một cuộc săn lùng gϊếŧ chóc của điểm cao với điểm thấp.”
Ngân Tô nhướng mày: “Đến khi kì thi kết thúc sao?”
“Đúng vậy.”
Thời gian của buổi thi thử là ngày thứ sáu, nếu dựa theo quy luật kết quả sẽ được công bố vào giờ nghỉ trưa ngày hôm sau, như vậy kết quả kiểm tra sẽ được công bố vào giờ nghỉ trưa thứ bảy.
Ngày cuồng hoan bắt đầu từ mười giờ tối thứ bảy, kéo dài cho đến khi kì thi cuối kỳ chấm dứt.
Vậy thì cuộc tranh giành phiếu dự thi cuối kỳ diễn ra khi nào? Sau thời gian nghỉ trưa? Ngân Tô cảm thấy không có khả năng, như vậy thì quá bình thường.
Cô cảm thấy ngày cuồng hoan không đơn giản là một cuộc săn lùng mà kiểu gì cũng có liên quan gì đó tới phiếu dự thi.
Phiếu dự thi có thể bị cướp… Nếu như vậy, phiếu dự thi không phải là chìa khóa để qua ải.
Phiếu dự thi không phải là chìa khóa để qua ải, vậy thì là cái gì?
Thành tích là lối thoát duy nhất… Làm sao để đạt được thành tích? Thông qua bài thi… Bài thi!
Bài thi trong kì thi cuối kỳ!
Nếu như những gì mà cô suy đoán là chính xác thì bây giờ biết cũng vô dụng, cô không thể lấy được bài thi cuối kỳ.
Dựa theo quá trình thi đại học, bài thi sẽ được đưa đến địa điểm thi trong buổi sáng hôm đó.
Như vậy, không thể nào có chuyện trò chơi mang luôn bài thi vào trong trường được, rất có thể phải đến một thời gian nhất định nào đó bài thi mới xuất hiện.
Người chơi đều phải tham gia ngày cuồng hoan.
Đúng là đáng ghét!
Ngày cuồng hoan ngày càng đến gần, không lấy được phiếu dự thi sẽ nguy hiểm, mà có lấy được phiếu dự thi cũng nguy hiểm.
Điều này rất phù hợp với bản chất hẹp hòi của trò chơi.
Vậy rốt cuộc đây là thời điểm người điểm cao săn gϊếŧ người điểm thấp hay là người điểm thấp săn gϊếŧ người điểm cao?
“Manh mối qua ải…”
Ngân Tô không ngại việc tiếp tục giao dịch: “Các anh còn manh mối nào có ích hơn không?”
“…”
Bọn họ không có.
Tuy bọn họ biết được một quy tắc đúng, thế nhưng chút quy tắc đó không quan trọng với cô.
Dù sao cô cũng dám ra ngoài một mình vào ban đêm!
“Vậy cô có biết bao giờ thi không?”
“Ngày mai.” Ngân Tô không ngại nói cho bọn họ biết tin tức này, dù sao cũng không quá quan trọng.
“Quả nhiên là hôm sau sẽ có một cuộc thi.” Trần Phong xác nhận lại từ Ngân Tô: “Nếu như trong top 10 sẽ không bị đào thải, vậy trước cuộc thi ngày mai, chúng ta phải loại bỏ hết tất cả NPC còn lại thì mới có thể an toàn, thời gian của chúng ta không còn nhiều lắm.”
Trần Phong còn chưa nói tới việc vẫn dư hai người chơi.
Dù sao tốc độ tử vong của người chơi cũng nhanh hơn so với NPC.
Trần Phong và Lương Thiên Dậu đi sang một bên thảo luận làm thế nào để loại bỏ NPC.
Ngân Tô có ý tốt nhắc nhở bọn họ: “Các quy tắc trói buộc học sinh cũng có hiệu lực với NPC.”
Trần Phong: “Cảm ơn.”
Ngân Tô cười tủm tỉm: “Hy vọng mọi người có thể sống lâu một chút.” Cô không muốn mình cô đơn vượt qua phó bản này một mình, việc này sẽ khiến cô có cảm giác rằng mình lại rơi vào vòng lặp.
Trần Phong: “…”
Tống A Manh: “…”
Trước giờ họ chưa bao giờ ngờ tới việc cô lại chúc bọn họ những lời chúc tốt đẹp như vậy đấy.