Notice: Function _load_textdomain_just_in_time was called incorrectly. Translation loading for the rank-math-pro domain was triggered too early. This is usually an indicator for some code in the plugin or theme running too early. Translations should be loaded at the init action or later. Please see Debugging in WordPress for more information. (This message was added in version 6.7.0.) in /www/wwwroot/truyenyy.mobi/wp-includes/functions.php on line 6114
Chào Mừng Đến Với Địa Ngục Của Ta - Chương 57: Trường trung học Lý Quang (10) : truyenyy.mobi

Chào Mừng Đến Với Địa Ngục Của Ta

Chương 57: Trường trung học Lý Quang (10)




“Ồ.”

Ngân Tô đặt ấm nước lên bàn mình, nữ nhân viên văn phòng thấy lạ không biết cô lấy cái ấm nước đó ở đâu ra, không phải ký túc xá của học sinh cấm dùng đồ điện sao?

Cô nhân viên văn phòng quan sát Ngân Tô vài giây, do dự một lúc, cuối cùng vẫn tò mò hỏi: “Tại sao hôm nay cô lại gϊếŧ tài xế kia?”

Cô ấy không biết thực lực của tài xế xe buýt như thế nào, nhưng người chơi bình thường sẽ không tự dưng đi gϊếŧ tài xế kia.

Mặc dù hành vi của cô có hơi kỳ quái nhưng rõ ràng vẫn còn lý trí, không hề giống một người điên.

Không lẽ cô phát hiện ra điều gì…

Tống A Manh đang nghĩ lý do, chợt nghe cô gái kia vừa tùy ý vừa thoải mái trả lời một câu: “Gϊếŧ bừa thôi.”

“??”

“!!!”

Nữ nhân viên văn phòng rõ ràng rất sốc vì câu trả lời của cô.

Đây là lời người chơi nên nói sao?

Ý của cô chính là: Không có lý do gì hết, thích gϊếŧ thì gϊếŧ ấy hả?

Ký túc xá yên lặng một hồi lâu.

Cuối cùng nữ nhân viên văn phòng hít một hơi, chuyển chủ đề: “Có lẽ chúng ta sẽ phải ở trong ký túc xá này vài ngày, cũng nên trao đổi họ tên chứ nhỉ? Tôi là Tống A Manh.”

Ngân Tô thuận miệng bịa bừa một cái tên: “Tô Thiện.”

Có phó bản sẽ trực tiếp đưa ra tên của người chơi, ví dụ như phó bản trước, tờ giấy y tá cầm, đơn kiểm tra, văn kiện hồ sơ, trên đó đều có tên của bọn họ.

Nhưng trong phó bản này, thứ đại diện cho thân phận của bọn họ chỉ có mã học sinh, như vậy chẳng phải là mình muốn đặt tên gì cũng được sao.

Hai bên rất ăn ý, không truy hỏi tên của đối phương có phải tên thật không.

Hai người tùy tiện nói chuyện vài câu, sau đó không trao đổi thêm gì nữa. Tống A Manh đi đến bàn học của cô ấy lật xem thử, hẳn là muốn tìm thử xem có manh mối gì không.

Ngân Tô nhìn mã học sinh dán trên chiếc giường còn lại.

【404406】

Ô! Đây không phải là mã học sinh của lớp trưởng thân yêu của cô sao?

Sắp đến mười hai giờ rồi mà lớp trưởng vẫn chưa trở về hả?

[Hãy đốc thúc bạn cùng phòng về ký túc xá đúng giờ.] Điều thứ ba trong nội quy ký túc xá. Nếu bạn cùng phòng chưa về thì sẽ xảy ra chuyện gì?

Ngân Tô quay đầu nhìn về phía cửa ký túc xá, nếu không thì… Khóa cửa lại nhỉ?

Tống A Manh nghe thấy tiếng khóa cửa, quay đầu lại đã thấy Ngân Tô đứng cạnh cửa. Cô ấy theo bản năng nói một câu: “Vẫn còn người chưa về.”

Ngân Tô quay đầu lại, trên mặt lộ ra nụ cười cổ quái. Tim Tống A Manh đập mạnh một cái. Cô ấy còn chưa kịp phản ứng thì bên cạnh đột nhiên vang lên một tiếng hét lớn.

“A——”

Tiếng thét phát ra từ trong nhà tắm.

Một giây sau, La Hân Xảo trùm khăn tắm chạy ra, hơi nước mang theo hương sữa tắm tràn từ trong nhà tắm ra.

“Có ma… Có ma!!” Gương mặt La Hân Xảo trắng bệch, chỉ vào trong nhà tắm: “Trong đó có ma!!”

“Có ma không phải rất bình thường à.” Ngân Tô thản nhiên nói, hoàn toàn không bị ảnh hưởng bởi cảm xúc sợ hãi của La Hân Xảo.

Tống A Manh lại không bình tĩnh được như Ngân Tô, cô ấy cẩn thận nhìn vào trong nhà tắm.

Nhưng trong phòng tắm chỉ có hơi nước, không thấy rõ gì hết.

“Tinh…”

Tay nắm cửa ký túc xá bị người khác vặn xuống từ bên ngoài nhưng mãi cửa vẫn không bị đẩy ra.

Tay nắm cửa khôi phục lại nguyên trạng, bên ngoài lại ‘Tinh’ một tiếng, có người đang quẹt thẻ học sinh.

Tay nắm cửa lại bị vặn xuống.

Song, lần này vẫn không đẩy được cửa ra.

“Tinh…”

“Tinh…”

Tiếng ‘Tinh tinh’ rõ ràng truyền khắp ký túc xá, tiếng tay nắm cửa bị vặn xuống càng lúc càng lớn.

Ánh mắt của Tống A Manh và La Hân Xảo đều bị tiếng động từ phía cửa thu hút, dường như họ đã tạm thời quên mất chuyện trong nhà vệ sinh.

Vẻ mặt La Hân Xảo lại càng khó coi hơn, hai chân không bị khăn tắm quây lại run cầm cầm, e sợ nói: “Có… Có người đang mở cửa?”

Sau một hồi bị vặn điên cuồng, tay nắm cửa đột nhiên yên tĩnh lại.

“Cốc cốc ——”

Tiếng gõ cửa vang lên, sau đó là một giọng nữ nghe khá quen.

“Tôi về rồi, phiền mọi người mở cửa giúp tôi.”

“Là NPC còn lại kia sao?” Tống A Manh cũng thấy giọng nói này nghe quen quen nhưng lại chưa thể lập tức nghĩ ra là ai: “Không mở cửa sao?”

“Trong ký túc xá chỉ có ba người chúng ta không tốt sao?” Ngân Tô nghiêng đầu cười: “Có một thứ không biết là người hay ma trong ký túc xá, hai người còn ngủ được à?”

“…”

La Hân Xảo bị dọa sợ, đầu óc như bột nhão chẳng nghĩ được gì, không hiểu sao lúc này cô ta lại cảm thấy Ngân Tô nói rất có lý.

Tống A Manh bình tĩnh hơn La Hân Xảo rất nhiều, nhắc nhở Ngân Tô: “Điều thứ ba trong nội quy ký túc xá, có lẽ phải bảo đảm tất cả mọi người đều phải ở trong ký túc xá, nếu không có thể sẽ xảy ra chuyện gì đó không may.”

Ngân Tô: “Nếu nội quy này chính xác, vậy NPC bên ngoài kia chắc chắn sẽ cố ý không xuất hiện. Dù sao thì cũng phải trải qua thôi, đúng lúc còn sớm, nhân dịp ngày đầu cứ thử xem sẽ có chuyện gì không may xảy ra đi.”

“…”

Làm gì có người chơi nào chủ động nhốt NPC ở ngoài như cô không!!

Cô đang làm cái quái gì thế!!

“Cốc cốc ——”

Tiếng gõ cửa vẫn tiếp tục vang lên.

“Mở cửa, mau mở cửa cho tôi.” Giọng nói bên ngoài bắt đầu trở nên vội vàng: “Mở cửa mau lên.”

Ngân Tô đứng cạnh cửa không có động tĩnh gì, thậm chí khóe miệng còn nhếch lên.

La Hân Xảo đang đơ người cuối cùng cũng phản ứng lại.

Cô muốn nhốt NPC kia bên ngoài.

Mà trong nội quy ký túc xá có một điều quy định rằng tất cả mọi người phải ở trong ký túc xá…

“Cô điên rồi sao?” La Hân Xảo muốn đi mở cửa, “Bây giờ còn chưa tới giờ, mau để cô ta vào đi, nhỡ kích hoạt điều kiện tử vong thì sao? Cô muốn chết nhưng tôi thì chưa!!”

Tay La Hân Xảo vừa chạm phải cánh cửa, đèn trong ký túc xá đã ‘Tách’ một tiếng tắt đi.

Có tiếng chuông không biết truyền từ đâu tới, cảm giác rất mơ hồ xa xôi.

Ngoại trừ tiếng chuông, ký túc xá yên lặng tới mức tiếng kim rơi xuống đất cũng có thể nghe rõ, ngay cả một vài tạp âm bên ngoài cửa trước đó còn nghe thấy lúc này cũng đã biến mất.

Yên tĩnh ——

Một sự yên tĩnh quỷ dị.

Dường như toàn bộ thế giới chỉ còn lại ba người bọn họ.

Tay La Hân Xảo bị kéo ra, một giọng nói chứa đầy ý cười truyền đến: “Không kịp rồi, đến giờ rồi này.”

Nghe cái giọng đầy ý cười kia không hiểu sao lại khiến La Hân Xảo rùng hết cả mình, da gà da vịt nổi đầy người.

Cô ta cảm nhận được sự sợ hãi hệt như khi gặp quái vật vậy.

Tống A Manh cũng không khá hơn là bao, mãi một hồi lâu sau mới tìm lại được giọng nói của mình: “Cô như vậy thật sự không có vấn đề gì sao?”

Ngân Tô: “Đương nhiên là có vấn đề.”

“Thế sao cô còn làm như vậy!” La Hân Xảo sụp đổ gào lên: “Cô cố ý đúng không…”

“Có vấn đề thì giải quyết thôi, sợ cái gì?”

“…”

Nhưng bọn họ sợ!!

Thế giới ngoài cánh cửa vô cùng yên tĩnh, hoàn toàn không nghe thấy một chút tiếng động nào.

Trong ký túc xá cũng rất yên tĩnh, chỉ có thể nghe thấy tiếng hít thở của đối phương.

Lúc này, bọn họ đã quen với bóng tối, La Hân Xảo trừng mắt nhìn Ngân Tô, khuôn mặt tràn đầy oán niệm. Đều là do cô…

Sao cô ta lại xui xẻo như vậy chứ, lại bị chia vào cái phòng ký túc xá này!!

Cô gái này ngay từ đầu đã bất thường rồi!!

La Hân Xảo sụp đổ, nhưng vừa nghĩ tới chuyện Ngân Tô ngay khi bắt đầu đã gϊếŧ tài xế xe buýt thì lại không dám thốt ra lời trách móc cô, chỉ có thể chửi thầm trong lòng.

“Cốc cốc ——”

Trong bóng đêm yên tĩnh, tiếng gõ cửa rõ ràng như cây búa nện thẳng vào trái tim họ, làm cho linh hồn cũng phải run rẩy theo.

La Hân Xảo sợ hãi thiếu chút nữa hét ầm lên.

“Kiểm tra phòng, mở cửa.”

Tống A Manh hoảng sợ, bật thốt: “Không phải trong nội quy là kiểm tra vào thứ ba, thứ năm, thứ bảy sao?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.