Notice: Function _load_textdomain_just_in_time was called incorrectly. Translation loading for the rank-math-pro domain was triggered too early. This is usually an indicator for some code in the plugin or theme running too early. Translations should be loaded at the init action or later. Please see Debugging in WordPress for more information. (This message was added in version 6.7.0.) in /www/wwwroot/truyenyy.mobi/wp-includes/functions.php on line 6114
Chào Mừng Đến Với Địa Ngục Của Ta - Chương 30: 30: Viện Điều Dưỡng Cuộc Sống Hoàn Mỹ 30 : truyenyy.mobi

Chào Mừng Đến Với Địa Ngục Của Ta

Chương 30: 30: Viện Điều Dưỡng Cuộc Sống Hoàn Mỹ 30




Bác sĩ và y tá đều chỉ có thể đập cửa, rõ ràng là không thể tự mở cửa vào phòng bệnh.
Nhưng..

bệnh nhân giống với bọn họ, có thể mở cửa.
Chẳng qua là họ chạy đến phòng nào mở thì không chắc được..
Hơn nữa đối với những bệnh nhân chuẩn bị dùng bữa mà nói thì ăn khuya ở đâu mà chả là ăn, chẳng có gì phải chọn cả.
Đây mới là sự nguy hiểm thật sự của buổi tối.
Bệnh nhân có thể mở cửa bất cứ lúc nào.
Một khi người chơi bị ép rời khỏi phòng, bên ngoài sẽ có bác sĩ trực và y tá..

cùng với mấy cái thứ tương tự như ma quỷ.
Ba tầng nguy hiểm, người chơi phải né tránh thế nào?
Đầu óc Khang Mại cũng hoạt động cực nhanh, nhanh chóng nghĩ đến chuyện giảm bớt chỗ ngồi trong nhà ăn vào ban ngày: "Nhà ăn giảm bớt chỗ ngồi chính là vì để những bệnh nhân này không ăn được gì.

Bọn họ không được ăn gì thì đến tối chắc chắn sẽ đối, mà đói thì bọn họ sẽ tới mở cửa..

Phó bản này đúng là chẳng chừa lại cho chúng ta một con đường sống nào cả."
Sắc mặt Khang Mại u ám, anh ta còn có thể sống sót rời khỏi phó bản này không?
Ngân Tô mò lọ thuốc cướp được từ chỗ y tá trực ra, quơ quơ, nói đúng trọng tâm: "Vẫn có để lại mà."
Chẳng hạn như chỗ thuốc này.
Cô từng phỏng vấn y tá trực, uống thuốc này xong sẽ không nhìn thấy ma quỷ, chắc là cũng không bị những bệnh nhân đói khát kia tập kích.

Ít nhất sẽ không trở thành mục tiêu chủ yếu, có lẽ sẽ phớt lờ hoặc là giảm bớt cảm giác tồn tại.

Thuốc này giống như đạo cụ bảo vệ vào ban đêm vậy.
Tuy nhiên..
Y tá trực sẽ không ngoan ngoãn giao thuốc ra.
Người chơi lấy được thuốc sẽ phải uống ngay tại chỗ, mà y tá trực sẽ nhân lúc người chơi uống thuốc tập kích người chơi.
Nếu như người chơi không uống tại chỗ, y tá trực cũng sẽ tập kích người chơi.
Tóm lại, bất kể uống hay không uống, y tá trực đều sẽ động thủ.
Thực lực của y tá trực mạnh hơn bác sĩ ca đêm một chút.
Đương nhiên, đối với Ngân Tô mà nói thì họ đều rất yếu..

Nhưng đối với người chơi mới khác mà nói thì có lẽ là rất mạnh.
Bọn họ gần như không thể rút lui toàn thân sau khi lấy được thuốc từ trong tay y tá trực.
Ngân Tô đầy vẻ đăm chiêu nhìn lọ thuốc trong tay: "Hẳn là vẫn còn đường khác để lấy được thuốc, có điều không có ai tìm được nhiệm vụ tuyến phụ này thôi."
Giống như mã hóa hồ sơ của người chơi, có đến vài còn được để lấy được liền.
Khang Mại: "Vậy không phải vẫn ép chúng ta đến đường chết sao?" Manh mối để lại cho bọn họ mà giấu kỹ như vậy, còn không bằng không để.
Ngân Tô thành thật trả lời: "Vốn dĩ trò chơi này đã muốn người chơi chết rồi mà."
"..."
Cô nói vậy cũng không sai nhưng cái độ khó của phó bản tân thủ này rất không bình thường!
Trong tay bọn họ không có đạo cụ tích lũy, hoàn toàn không thể sống sót trong phó bản có độ khó cao!
Ngân Tô: "Nhưng mà tôi đồng ý, dường như phó bản này vô cùng muốn giế t chết người chơi, tràn đầy ác ý."
Khang Mại: "..."
Đúng chứ!
"Độ khó phó bản trước của anh thế nào?"
"Cũng không tính là khó.." Khang Mại không thể nói nội dung cụ thể của phó bản, chỉ có thể lấy ví dụ: "Đại khái là chỉ khó như map nhà ăn ấy."
Ngân Tô: "?"

Như nhà ăn thì làm gì khó.
Phó bản tân thủ nào cũng như vậy à?
Độ khó của phó bản này mà bọn họ còn nói là không qua nổi, vậy cái phó bản tân thủ cô chơi là cái gì? Độ khó cấp địa ngục à?
Cô phải ra ngoài xem thử..
Đợi đã!
Đừng nói là cô lại phải luân hồi vô hạn trong phó bản này đấy nhé?
Nhưng cái độ khó này làm gì đủ..

Không lẽ cái viện điều dưỡng này chỉ là thôn tân thủ, ngoài cửa sắt vẫn còn map lớn hơn?
Nghĩ đến khả năng này, Ngân Tô hít một ngụm khí lạnh, đồng tử chấn động, cô không xui xẻo đến mức đó đâu nhỉ?
Nhưng lúc nào cô cũng rất xui xẻo.
"Cô làm sao vậy?"
Khang Mại phát hiện ra sắc mặt Ngân Tô có chút bất thường, ở hai ngày trong phó bản, đây là lần đầu tiên từ anh ta nhìn ra được vẻ..

kinh sợ trên mặt cô?
Đúng, chính là kinh sợ.
Nhìn thấy quái vật phi nhân loại cô không sợ, gặp phải đám thực vật quái dị trong vườn hoa cô không sợ, thậm chí mới vừa nãy thôi, khi đối mặt với bệnh nhân..

Cô cũng không sợ.
Sao đang nói chuyện với anh ta, tự nhiên cô lại lộ ra nét mặt như vậy..
Chẳng lẽ bọn họ thật sự không qua nổi phó bản này, phải chết ở trong đây?
"Không đâu."

"Không đâu cái gì?"
"Không luân hồi lại đâu."
"?"
Ngân Tô xoay người rời đi.
Khang Mại không hiểu gì, không luân hồi cái gì cơ?
* * *
* * *
Ngân Tô cảm thấy có lẽ bản thân nghĩ nhiều rồi, phó bản này với phó bản đầu tiên hoàn toàn không cùng đẳng cấp.
Cạm bẫy tử vong trong phó bản đầu tiên vô lý tới mức kích hoạt vì cô bước ra ngoài bằng chân phải, mở cửa dùng tay trái, ăn cơm đã không dùng thìa..
Phó bản này tuy có ác ý rất lớn với người chơi nhưng không đến mức không thể qua ải.
Ngân Tô thở ra một hơi, cô chắc chắn sẽ không tuần hoàn nữa! Cô phải rời khỏi nơi quỷ quái này!
* * *
* * *
Khang Mại không biết Ngân Tô bị sao, anh ta từ dưới đất bò dậy, nhìn thi thể nằm trong vũng máu, lại nhìn phóng viên nằm trên lối đi giữa hai giường cùng với bệnh nhân đã chết trên giường anh ta..
Phòng bọn họ vô cùng giống hiện trường án mạng.
Khang Mại đi qua cạnh giường mình, đẩy bệnh nhân anh ta bóp ch3t xuống, cũng chẳng thèm quan tâm là có sạch hay không, cứ thế ngồi thẳng lên giường.
Anh ta nhìn thoáng qua phía đối diện, Ngân Tô ngồi ở đối diện, nhìn chằm chằm ấm đun nước trên tủ đầu giường, dáng vẻ suy nghĩ sâu xa.
Chính vào lúc anh ta chuẩn bị di chuyển ánh mắt thì Ngân Tô đột nhiên nghiêng mặt, khóe mắt liếc nhìn anh ta, "Uống thuốc không?"
"..

Cái gì?"
Ngân Tô vặn mở chai thuốc, đổ một viên thuốc bên trong ra rồi ném qua.
Khang Mại nhận lấy theo bản năng.
Viên thuốc cỡ hạt đậu nằm trong lòng bàn tay anh ta, màu đỏ như máu tạo cho người ta một loại cảm giác chẳng lành.
Thuốc của y tá trực..
Gương mặt Ngân Tô đã khôi phục lại sự hờ hững, không còn nhìn ra được vẻ mặt hồi nãy, "Có tác dụng phụ hay không thì tôi không biết, uống hay không thì tùy anh."
Khang Mại vẫn nghe được tiếng bước chân và động tĩnh mở cửa bên ngoài hành lang, tối nay có không ít bệnh nhân không ăn được cơm..

Cơ thể anh ta còn có thể gắng sức tự đối phó những bệnh nhân đó nữa không?
Cứ cho là cô ở trong phòng..
Cũng không chắc cô sẽ giúp một tay.
Khang Mại sẽ không vì được cô giúp đỡ mấy lần mà cho rằng lần nào cô cũng giúp mình.

Nhỡ đâu cô đột nhiên thay đổi ý không giúp nữa, chắc chắn anh ta sẽ chết.
Bây giờ cô cho mình viên thuốc này, rất có khả năng là cô muốn xem thử công hiệu và tác dụng phụ cụ thể của viên thuốc..
Khang Mại bị coi thành vật thí nghiệm cũng không có quá nhiều ý kiến.

Nếu như là anh ta, anh ta cũng sẽ làm như vậy.
Đồ trong phó bản có thể giữ mạng, cũng có thể hại bạn bỏ mạng.
Bây giờ trên người Khang Mại chỉ còn lại hai lần sử dụng kĩ năng thiên phú, ngày mai vẫn còn một ngày cả sáng lẫn tối.
Nguy hiểm nhất chính là tối mai..
Rất có thể cô gái này đã nghĩ ra cách qua ải rồi.
Viên thuốc này, anh ta cần phải uống.
Sau khi Khang Mại cân nhắc một phen, cuối cùng anh ta lựa chọn uống viên thuốc.
Vài phút sau, anh ta đã cảm thấy cơ thể nhẹ nhõm hơn không ít, thuốc này có thể làm giảm ô nhiễm?
"Cảm giác thế nào?"
"Không còn mệt mỏi như trước nữa..

Hình như có thể làm giảm một chút ô nhiễm trong cơ thể." Hiệu quả y như kiểm tra ban ngày, nhưng chỉ có hiệu quả này thôi ư?
Không thể vậy được..
Kiểm tra ban ngày hoàn toàn miễn phí, không cần đối mặt bất kỳ nguy hiểm nào.
Nhưng thuốc này lại rất khó lấy mà hiệu quả lại giống hệt như thế..

Không thể xảy ra chuyện như vậy được..


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.