- alo...- đầu dây bên kia vang lên một giọng nữ trong trẻo - Mày về chưa?
- Chưa...
-Mày làm cái quái gì mà lâu thế, cả ngày rồi tao đói muốn lả rồi đây này
- Đến tối tao mới về được mày chịu khó ăn mì tôm đi, tối về tao nấu cho
- CÁI GÌ?- tiếng hét từ đầu dây bên này làm người đi đường xung quanh chú ý. Nhận thấy sự thất thố của mình cô gái giảm volum
- Sao lại không về, rõ ràng nói trưa về mà bây giờ 1h rồi
- Tao không có thời gian dài dòng với mày, chịu khó đi tối về có quà, thế nhé...
“ tút... tút... tút”
- alo... alo ơ con nhỏ này – Lan Hi bực bội dậm chân xuống đường – tao cần quà của mày chắc, đồ vô tâm... lại để tao ăn mì gói
Cái người vừa dám cúp điện thoại là Tuệ Nhi – con bạn chí cốt của cô từ hồi còn học phổ thông. Khi ấy cô được nhận một xuất học bổng vào trường mà bao nhiêu người hằng mơ ước. Nhưng đâu ai biết rằng ngôi trường mà bao người mơ ước đó chỉ là vỏ bọc mà thôi!
Sống trong môi trường toàn những cô chiêu cậu ấm, cô như một con cá nhỏ trong đại dương mênh mông rộng lớn. Họ khinh thường cô, nói cô là không tự lượng sức mình, chim cu muốn hóa thành phượng hoàng.... rồi đủ những lời cay nghiệt về cô. Chẳng bao lâu cô bị cuốn vào bao nhiêu là rắc rối không thể tưởng tượng nổi, vậy mà không một ai chịu giúp đỡ cô chỉ có Tuệ Nhi đã đứng ra bảo vệ cô. Kề từ đó hai đứa trở thành bạn thân của nhau. Cùng là tiểu thư con nhà giàu nhưng Tuệ Nhi hoàn toàn khác với bọn họ không hề kiêu căng, ỷ mạnh hiếp yếu mà luôn giúp đỡ mọi người
Lan Hi vừa đi vừa nhắn tin cho Tuệ Nhi với vẻ mặt bực bội [ mày mà không về đúng giờ nấu cơm cho tao thì biết tay tao 😠😠]. Mải nhắn tin cho Tuệ Nhi cô chẳng hề để ý đèn đỏ mà băng qua đường. Từ xa một chiếc BMW lao đến và “ Á... Á...”
Những tiếng còi inh ỏi vang lên, giữa đường một cô gái với vẻ mặt tái xanh ngồi đó bàng hoàng trước sự việc vừa xảy ra. Đám đông xung quanh túm lại xem, những tiếng xì xào bắt đầu to dần. Lúc này từ trên xe một người phụ nữ sang trọng bước xuống lại gần cô và hỏi
- Cháu có làm sao không, có bị thương ở đâu không?
Trước câu hỏi của người phụ nữ Lan Hi vẫn ngồi im lặng đến kì lạ, thấy vậy người phụ nữ lo lắng gọi
- Cháu ơi, cháu....
- A..... dạ.. - lúc này cô mới bớt sốc và lên tiếng. Người phụ nữ thấy vậy thì thở phào
- Cháu có bị thương ở đâu không, có cần đến bệnh viện kiểm tra không?
- À dạ,cháu không sao ạ, cháu xin lỗi là do cháu không chú ý cháu xin lỗi bác ạ.
Cô ríu rít xin lỗi, người phụ nữ không những không trách mà còn mỉm cười trấn an
- Không sao cháu đâu cần xin lỗi,nhưng cháu chắc là không sao chứ, đứng lên được không?
Lúc nãy vì quá hoảng hốt nên cô không để ý mình đang ngồi giữa đường, thật là....haizz.. không khác tên ăn vạ chút nào cả. Lật đật đứng dậy và.. cô phát hiện một điều rất rất tồi tệ.... chân cô hình như bị trẹo rồi😢😢. Nhìn vẻ mặt nhăn nhó của cô người phụ nữ tốt bụng quan tâm hỏi
- Cháu sao vậy?
- Dạ hình như chân cháu bị trẹo rồi ạ
- Vậy sao.. hay để ta đưa cháu đến bệnh viện kiểm tra nhé”
- a.. dạ thôi,không cần đâu cháu tự đi được mà
- Không sao,ta cũng có việc đi qua đó mà. Cháu không phải ngại đâu
- Nhưng...
- Không nhưng nhị gì nữa, sức khỏe vẫn là quan trọng nhất
- Vậy. Vậy,.. làm phiền bác ạ
Trước sự giúp đỡ của người phụ nữ cô đã đồng ý đến bệnh viện kiểm tra. Số cô đúng là số con quạ mà,...huhu
(t/g: số cô còn đen nữa..😉😉)
~~~~~
Bệnh viện Quốc Tế ( 14h35’)
Dưới sự chỉ dẫn nhiệt tình của bác sĩ,y tá cô đã làm xong các bước kiểm tra. Bây giờ chỉ còn đợi kết quả là có thể về tổ rồi.. Ngồi lại băng ghế lúc này chỉ cò mình cô, người phụ nữ nói có việc đã đi trước . Nghĩ lại người ta cũng thật tốt nếu là người khác chắc đã chạy từ lâu rồi. Sự việc xảy ra quá nhanh, cuộc sống đúng là chỉ tính bằy giây. Nếu lúc đó người tài xế không phanh kịp thì chắc cô..... á aaa không muốn nghĩ nữa. Nói tóm lại thì người tốt trên đời này vẫn chưa tuyệt chủng...
Đang ngồi suy nghĩ lung tung bỗng có người gọi tên cô
-Lan Hi....