Hơn 23 giờ, bóng đêm trở nên yên lặng.
Cảnh sát Mộc đứng áng người bên khung cửa sổ nhỏ, niệm mặc nhìn ra bên ngoài đã một lúc lâu. Tay ông cầm tách trà chỉ còn chút hơi ấm, đưa lên miệng nhâm nhi, vừa tận hưởng hương vị của trà, vừa suy nghĩ một vài chuyện gì đó với tâm tư trầm mặc.
Nhớ lại lúc nãy, khi Thiên Dịch chấp nhận nói hết cho ông nghe mọi thứ về nhà họ Ấn, kể từ lúc đó cho đến giờ, không hiểu sao ông vẫn chưa chấm dứt được cái cảm giác bàng hoàng, thấp thỏm.
Khi ấy, Thiên Dịch gác tay bên khung cửa xe, cậu suy nghĩ một hồi, rồi mới xuất ra một quyết định, đó là buông xuôi một bí mật khá lớn, mà bây giờ người cậu tiết lộ đầu tiên lại là một vị cảnh sát đã hành nghề nhiều năm, chính trực và minh mẩn.
"Trước đây sản nghiệp nhà họ Ấn đều là do một tay Ấn lão gia gầy dựng nên. Ông ấy có hai người con, một người là ba nuôi tôi, một người là bác hai của tôi. Để được như ngày hôm nay họ đã phải sử dụng rất nhiều thủ đoạn tàn nhẫn, chẳng hạn như cướp bóc, tống tiền, trấn lột và đe dọa những điểm yếu của các công ty lớn, sau cùng thì giết người diệt khẩu. Hơn nữa Ấn Gia rất xem trong thực lực, chỉ cần có một cái đầu thông minh, thì người đó sẽ tiếp tay công việc của họ trong vài năm tới. Không chỉ vậy mà việc nhận nuôi cả ba anh em chúng tôi cũng đều là có chủ đích. Sau khi nhận ra ngay từ nhỏ Dực Phàm là một người có tài, anh ta đã hoàn thành xuất sắc các điểm thi ở trường, thành thạo vài ngoại ngữ và có những kĩ năng khác, chính vì thế họ mới đào tạo anh ta trong suốt nhiều năm, mục đích là để Dực Phàm sẽ là người đứng đầu quản lí tổ chức thay họ"
"Tổ chức?" Cảnh sát Mộc chợt bấn lên vẻ ngạc nhiên, Thiên Dịch gật nhẹ đầu, nhanh chóng giải đáp: "Phải. Là một băng đảng với số lượng thành viên rất đông, làm việc khắp nơi trên đất nước này. Chỉ cần có thể kiếm tiền, thì bọn chúng chuyện nào cũng dám làm và không từ một thủ đoạn. Bảy năm trước, ba mẹ nuôi tôi là hai người nắm quyền Ấn Thiên, không những vậy mà họ còn là một nhà khoa học và đã âm thầm chế tạo ra một loại thuốc có thể xóa bỏ được kí ức con người. Nhưng chưa kịp hoàn thành nó thì họ đã bị sát hại, kẻ đó giết họ bằng một vụ nổ trong phòng thí nghiệm rồi ngụy tạo nên thành một vụ tai nạn nghề nghiệp. Sau nhiều năm từ cái chết bí ẩn của họ, cuối cùng tôi mới biết, kẻ giết họ không phải ai khác mà là một người thân ngay bên cạnh tôi. Hắn, chính là Ấn Dực Phàm"
Nghe được những lời kể này, cảnh sát Mộc liền không giấu nỗi nét mặt kinh ngạc. Ông vốn không tin, làm sao mà một băng nhóm tội phạm lớn như vậy lại có thể che mắt được cảnh sát bấy lâu nay mà không lộ ra một chút sơ hở.
"Vậy còn cậu và chị của cậu, cũng đã nhúng tay vào tổ chức đó rồi à?"
Câu hỏi của ông chợt làm khó Thiên Dịch. Cậu không ngại khi kể bản thân cho cảnh sát Mộc nghe, bởi vì trước giờ cậu chưa làm một điều gì gọi là phạm pháp ngoài việc bao che bí mật gia đình này, nhưng cậu lại bất giác nghĩ tới Thiên Băng, cô thậm chí không những nhúng tay vào nội bộ của tổ chức, mà còn nhẫn tâm giết đi rất nhiều người.
Sắc mặt cậu hơi kì lạ, nhưng lại cố gắng khắc chế trở như bình thường, cậu lắc đầu, rồi bật cười miễn cưỡng:
"Không có. Ông cũng biết chị của tôi là một đại minh tinh, nên không thể dính tay vào cái tổ chức tội lỗi đó được. Tôi thì càng không thể, ông nhìn xem, trông tôi có giống như một kẻ đã từng giết người và làm mấy chuyện phi pháp không?"
Bấy giờ, ông nâng tách trà tiếp tục đưa lên miệng nhâm nhi, rồi thở dài giữa đêm sương đang sắp lụi tàn, miệng tự nhủ:
"Một tổ chức đã hình thành hơn hai mươi năm sao?"
"Cạch!"
Dưới nhà bỗng vang lên một tiếng động lạ, hệt như tiếng mở cửa. Cảnh sát Mộc bị làm cho ngạc nhiên, nên lập tức xoay đi mở cửa rời khỏi phòng.
Ông đặt chân bước xuống bậc cầu thang, ra tới lối phòng khách, thì lại thấy có một bóng lưng của một người đàn ông cao hơn mét tám đang đứng ngay cửa ra vào.
Ông không cảm thấy lạ gì, chỉ thấy hơi bất ngờ, bèn cất tiếng hỏi:
"Lĩnh Hàn, là cháu sao?"
Nghe tiếng, người đàn ông ấy vừa rút chìa khóa ra khỏi ổ khóa cửa, dần quay mặt lại, trên vai còn vác một chiếc túi lớn như túi đựng cần câu, đầu đội mũ kết, mặc áo phông xám và quần jean đen, hơn nửa gương mặt còn chứa vẻ điển trai chỉ tầm ba mươi tuổi đổ xuống.
Anh ta nhướn một bên mày, khuôn miệng nở nụ cười nhẹ:
"Chú Mộc, lần này lại phải ở tạm nhà chú thêm một thời gian rồi"
"Vậy vụ án của ba mẹ cháu thế nào? Đã tìm ra được hung thủ chưa?"
Cảnh sát Mộc tuy chỉ buộc miệng hỏi, nhưng nghe đến câu này, mép môi người đàn ông kia chợt cong lên cười nhếch, hạ giọng khàn trầm:
"Tìm thấy rồi. Chỉ tiếc là, hắn không còn sống nữa"
Lĩnh Hàn đáp xong, bèn gỡ chiếc túi đeo bên vai xuống rồi đi đến đưa cho cảnh sát Mộc, bảo:
"Đây là cần câu cháu vừa mua bên Nhật về, đắt lắm đấy"
Cảnh sát Mộc thoáng bất ngờ, nên ngập ngừng:
"Lĩnh Hàn, cái này..."
"Tặng chú đấy, xem như là phí ở nhờ nhà chú vài tháng. Chẳng phải chú nói muốn mua một cái cần câu mới để đi câu cá sao?"
Anh ta vừa nói vừa cười, cảnh sát Mộc đành nhận lấy rồi khẽ khách khí:
"Cái này là do cháu nói đấy, vậy thì ta không khách sáo đâu. Lĩnh Hàn, ta vẫn mong cháu nên yên tâm theo đuổi ước mơ của mình, chẳng phải cháu luôn mong muốn được trở thành ngôi sao nổi tiếng giống như em trai của cháu sao?"
Lĩnh Hàn ngây người ra vài giây, rồi cho hai tay vào túi quần, nhắm mắt đáp khẽ:
"Chú Mộc, cháu đã từ bỏ ước mơ đó từ lâu rồi. Dù gì bây giờ Chấn Lục đã thực hiện được ước mơ đó thay cháu, còn cháu thì chỉ mong có thể giúp ích được gì đó cho đất nước này thôi. Mà chú vẫn chưa ngủ sao? Muộn thế rồi kia mà"
"Chú còn một vụ án lớn cần phải giải quyết nên tạm thời ngủ muộn. Nhưng thời gian qua cháu đã đi đâu vậy? Đừng nói là..."
Nghe ông hỏi, Lĩnh Hàn bỗng dưng đưa tay lên gỡ chiếc mũ kết xuống, sau đó thì lặng lẽ đi đến chỗ chiếc bàn gỗ đằng kia, nhấc lấy bình trà rồi rót ra một chiếc chung có sẵn trên bàn, cầm lên uống một ngụm, rồi nhẹ nhàng cong chiếc mép kiêu hãnh, đáp:
"Như chú nghĩ, cháu sang Nhật Bản có chút việc nhưng không ngờ lại phát hiện ra nhiều chuyện rất thú vị. Mà thôi, có dịp cháu sẽ kể cho chú nghe"
9 giờ sáng hôm sau. A Kiên đứng trước bàn làm việc của Dực Phàm, hắn như tờ báo mỗi buổi sáng, toàn bộ tin tức đều được cập nhật rất nhanh.
Hắn do dự một hồi, rồi mới cất tiếng:
"Dạo này em trai của anh rất thường xuyên đến đồn cảnh sát, nghe nói là đã báo án việc anh giam giữ nhị tiểu thư rồi"
"Huh?" Dực Phàm đang chăm chú đọc sách, nghe được câu vừa rồi liền cảm thấy không vừa tai, bỗng ngẩn mặt lên nhìn A Kiên với nụ cười giễu cợt: "Em trai của tôi?"
A Kiên chợt rùng mình, ngay lập tức cúi đầu, cẩn trọng chừng mực:
"Tôi xin lỗi. Là Ấn Thiên Dịch"
"Hừm" Dực Phàm bỗng bật cười khinh miệt, xoay ghế sang một bên, trạng thái không chút lo lắng, tiếp tục chất vấn: "Vậy phía cảnh sát thế nào?"
"Chưa có động tĩnh gì. Chỉ là đang nghi ngờ chúng ta có liên quan đến cái chết của hai tên cảnh sát mà Tiểu Hi Tử đã phạm phải. Nhưng vì không có bằng chứng, chúng không thể đến đây tìm anh. Nhưng chuyện lần này thật sự đã làm kinh động đến cảnh sát, không chừng đã có người bắt đầu điều tra chúng ta rồi. Hơn nữa..."
A Kiên bỗng ngập ngừng, trên mặt lộ vẻ bất an. Dực Phàm thấy lạ nên quay sang nhìn hắn, đưa ánh mắt thăm dò, hỏi:
"Làm sao vậy?"
A Kiên gượng miệng vì khó nói, mãi mới cất được lời:
"Thật ra Ấn Thiên Dịch đang cố liên hợp với cảnh sát vạch trần chúng ta, dạo gần đây bọn đàn em cấp dưới luôn theo sát hắn, thường thấy hắn đi cùng với một người cảnh sát cấp cao. Không những vậy mà Tiểu Hi Tử còn đang hiềm khích với chúng ta, nếu hắn nhất thời manh động, phóng tin đồn thì chúng ta sẽ gặp mối phiền phức lớn"
"Ấn Thiên Dịch đúng là cái gai trong mắt, không khử không được, phải không?"
Dực Phàm bỗng cười nhạt, rồi cầm cây bút mực mạ vàng trên bàn đưa lên ngang mắt ngắm, tuy trong lòng vô cùng căm ghét Ấn Thiên Dịch, nhưng ngoài mặt thì lại cố giữ muôn vẻ điềm tĩnh, hắn tiếp lời: "Nhưng đã lỡ hứa với Băng Băng, tôi đúng là không thể ra tay. Thật kì lạ, chỉ cần những thứ gì có liên quan đến cô ấy, thì hễ cứ như tôi không còn là tôi nữa"
A Kiên hơi ngờ ngạc, nhìn thấy Dực Phàm khi nhắc đến Thiên Băng chỉ có sự ôn hòa trong ánh mắt, thì hắn tự dưng lại có một cảm giác không lành rất khó tả.
Hắn biết Dực Phàm rất tôn trọng ý kiến của Thiên Băng, vì thế cho đến tận bây giờ anh vẫn không thể thẳng tay giết Thiên Dịch, đó thật sự là một mối rào cản lớn. Nếu cứ như vậy, hắn tự hỏi liệu Ấn Thiên sẽ tồn tại được trong bao lâu?
"A Kiên, người trong tòa nhà này có bao nhiêu? Danh tính thế nào?"
A Kiên đang ngây người vì cái suy nghĩ không lành của hắn, thì không ngờ Dực Phàm lại cất tiếng tra hỏi. Hắn bật giật mình, nhìn Dực Phàm với vẻ mặt ngơ ngác, nhưng cũng rất nhanh nhẹn để khắc chế thái độ vừa phân tâm của mình, nhanh nhảu đáp trả:
"Hình như là tầm sáu mươi tên. Danh tính tất cả đều được cập nhật trong dữ liệu, và không có người nào có nguồn gốc bất thường"
Bỗng hắn giật mình:
"Chẳng lẽ anh nghi ngờ trong số chúng có kẻ đang thâm nhập tình báo chống lại chúng ta sao?"
"Đúng vậy" Dực Phàm vừa dứt câu, đã kéo cái hộc dưới bàn làm việc, cầm lên một khẩu súng, kéo nòng đạn rất dứt khoác rồi chỉa đến phía A Kiên làm hắn giật bẫng cả người, mặt mày biến sắc, lấp mấp hỏi:
"Anh...anh Phàm, anh làm gì vậy?"
Dực Phàm ném ánh mắt nghi ngờ về phía hắn, nhếch mép nói:
"Tôi còn nhớ tên J đó đã nói qua điện thoại, chứng tỏ hắn rất rõ địa hình của tòa nhà này, hắn cũng biết điểm yếu của tôi. Ngoài tên Hi Tử đó và anh ra thì chẳng có kẻ nào biết được nhiều như vậy. Tôi rất ghét những kẻ phản bội, anh theo tôi nhiều năm, sẽ không có ý định đó với tôi chứ?"
Dực Phàm tuy chỉ thử dò xét hắn, nhưng không ngờ A Kiên đã sợ hãi đến mức quỳ cả hai gối cụp xuống đất, run rẩy trả lời:
"Không...không có. Tôi không cha không mẹ, nhưng rất may từ nhỏ đã được Ấn Thiên chăm sóc và đào tạo du học ở nước ngoài, sau đó thì được sắp xếp trở về nước để làm trợ lí cho anh. Nếu anh bảo tôi làm gì, tôi sẽ làm cái đó. Tôi không có gan chống lại anh. Tôi..."
A Kiên vừa nói vừa sợ sệt, thì Dực Phàm đã cảm thấy hắn vô cùng thật thà và hữu dụng, rất đáng để tin tưởng nên đành rút súng lại, bảo:
"Nhớ kĩ. Tôi rất ghét sự phản bội và lừa dối, nếu anh đã theo tôi, thì chết cũng phải trung thành với tôi. Hiểu không?"
"Tôi biết rồi"
A Kiên rụt rè cúi đầu, nhưng vừa dứt câu, thì Dực Phàm đã ném khẩu súng đang cầm về phía hắn.
Khẩu súng rơi lách bách xuống sàn, rồi nằm yên ngay trước mặt A Kiên, hắn ngờ nghệch ngẩn nhìn anh, thì Dực Phàm đã buông lời ra lệnh:
"Cầm nó rồi xử lí tên cảnh sát mà Ấn Thiên Dịch đang hợp tác đi. Nếu tên cảnh sát đó chết, Ấn Thiên Dịch sẽ không dám nhờ sự giúp đỡ từ ai nữa"
A Kiên tỏa vẻ lo lắng, bèn cẩn trọng nhắc nhở:
"Nhưng anh Phàm, tên cảnh sát đó là cục trưởng cấp cao, chúng ta mà ra tay với ông ta chắc chắn sẽ gặp họa lớn. Với lại từ chuyện hai tên cảnh sát vừa rồi, nếu xảy ra một lần nữa, chúng nhất định sẽ nghi ngờ anh đầu tiên"
"Hừm" Dực Phàm bỗng bật cười nham hiểm, buông rơi một câu ẩn ý: "Nhưng nếu có kẻ nhận tội thay chúng ta thì sao?"
...
Ở đồn cảnh sát, tất cả mọi người đều đang vây vào một chiếc bàn dài để họp. Trước mặt là một cái máy chiếu và một nam cảnh sát khôi ngô trình giải.
"Bên cạnh hai thi thể của cảnh sát Hoàng và cảnh sát Tưởng, chìa khóa duy nhất của vụ án chính là trước khi chết, họ đã được điều hành đến tòa nhà của Ấn Dực Phàm làm việc, sau đó thì không thấy trở về nữa, xác bị vứt xuống vách núi và không có dấu vết lạ để lại. Camera trên các tuyến đường đều bị hỏng, chứng tỏ có kẻ đã làm điều này, hắn đã hack toàn bộ dữ liệu hình ảnh của ngày hôm đó để cho chúng ta không thể biết được cảnh sát Hoàng và cảnh sát Tưởng trước khi chết đã ghé qua chỗ của chúng"
Mọi người phía dưới đều chăm chú vào nam cảnh sát A Điền đang lí luận, thì anh ta cũng cầm điều khiển bấm phát ảnh trên máy chiếu, là ảnh chân dung của Ấn Dực Phàm.
Ảnh vừa hiện lên màn hình, ai nấy đều nhìn nhau trong ngạc nhiên lẫn khó hiểu, thì A Điền đã nhanh nhảu giải đáp:
"Người đàn ông này là nghi can đầu tiên sau vụ nhà họ Trần bị nổ tung, hắn là vị hôn phu của cô Trần Tử Nha. Theo như khai báo, Trần Từ Dương đã tố cáo hắn là người hại chết ba mẹ và ông mình, nhưng vì không có bằng chứng rõ ràng, nên chúng ta không thể kết luận hắn là hung thủ. Hiện tại hắn đã được đưa vào hồ sơ viện tình nghi, rất có thể cái chết của cảnh sát Hoàng và cảnh sát Tưởng lần này cũng có liên quan đến hắn"
Cảnh sát Mộc ngồi ở ghế đầu, cảm thấy hơi thắc mắc, bèn lên tiếng:. 𝖳ra𝐧g gì mà ha𝘺 ha𝘺 𝙩hế || 𝖳 𝐑u𝑴𝖳𝐑𝑼𝗬EN.V𝐧 ||
"A Điền, ngoài nghi phạm Ấn Dực Phàm ra thì cậu đã điều tra những kẻ có liên quan đến hắn chưa?"
"Rồi thưa sếp" A Điền lập tức nhìn ông trả lời: "Hắn là anh trai của nữ minh tinh Ấn Thiên Băng vì đã được cô ấy công khai trong buổi họp báo vào mấy tháng trước. Ngoài chuyện này ra thì mọi thứ về hắn cũng rất kín mịt, công việc hiện tại của hắn cũng không được tiết lộ rõ. Chỉ biết mỗi thông tin Ấn Dực Phàm là con nuôi của nhà họ Ấn và các trường hắn đã tốt nghiệp. Một người bí ẩn như vậy, rất có thể có rất nhiều bí mật đằng sau mà chúng ta vẫn chưa khai thác rõ. Hơn nửa từ tháng trước, không hiểu lí do gì mà nhà họ Ấn cũng đã bị thiêu rụi hoàn toàn, khoảng thời gian đó cho đến nay thì ngay cả nữ minh tinh Ấn Thiên Băng cũng mất tích trên các tờ báo và tạp chí. Nghe đồn là cô ấy đã gặp phải một chuyện gì đó không may, sau đó bị sát hại rồi"
Đột nhiên, một nữ cảnh sát mặc quân phục với chiếc váy suông bất ngờ đẩy cửa đi vào, hốt hoảng lớn tiếng cắt ngang giữa buổi họp.
"Không xong rồi! Có một cuộc gọi vừa gọi đến chỗ chúng ta, đầu dây bên kia chính là giọng của một người đàn ông thừa nhận mình đã sát hại hai viên cảnh sát Hoàng và cảnh sát Tưởng. Tôi có hỏi tên hắn, và hắn thừa nhận mình chính là Cao Chí Hòa"
"Cái gì?" Mọi người trong phòng họp đều không khỏi kinh ngạc, bỗng dưng cất tiếng đồng thanh.
Nam cảnh sát A Điền bị làm cho hoảng hốt, tái mặt nói:
"Cao Chí Hòa chẳng phải là tên sát nhân giết người hàng loạt mà chúng ta đã phóng lệnh truy nã hắn từ nhiều tháng trước sao?"
Cảnh sát Mộc cũng bàng hoàng tột độ nên lập tức đứng dậy, nhìn nữ cảnh sát kia nghiêm mặt tra hỏi:
"Liên Hoa, hắn còn nói thêm gì nữa không?
Nữ cảnh sát Liên Hoa đổ mồ hôi lạnh, táy máy đáp:
"Hắn chỉ gọi đến và thừa nhận mình là kẻ đã giết hai vị cảnh sát thuộc đội điều tra của chúng ta, còn đe dọa sẽ giết thêm nhiều người nữa nếu chúng ta không bác bỏ lệnh truy nã của hắn lên khắp toàn thành phố. Tôi chưa hỏi câu nào thì hắn đã đột ngột cúp máy rồi. Tôi có kiểm tra vị trí cuộc gọi của hắn, đó là cuộc gọi công cộng và chỉ cách chỗ chúng ta hai trăm mét thôi"
Cảnh sát Mộc bật kinh ngạc, lớn tiếng ra lệnh:
"Có nghĩa là hắn vẫn còn chưa đi xa khỏi đây. Bây giờ hãy mau cho người đến đó kiểm tra, tìm thấy hắn thì lập tức bắt về đây ngay cho tôi!"
"Rõ thưa sếp!"
Mọi người lập tức đứng dậy nhanh chóng rời khỏi phòng họp, kéo nhiều xe tìm đến bốt điện thoại công cộng đã xác minh Cao Chí Hòa vừa sử dụng trong vài phút trước.
Nhưng khi vừa tới nơi, bốt điện thoại lại trống trơn, xung quanh thì người người qua lại lẫn lộn. Các vị cảnh sát nhanh chóng chia nhau ra kiểm tra, chẳng mấy chốc đã nhìn thấy bóng lưng của một gã đàn ông ăn mặc kín bưng, đội mũ lụp xụp trông rất khả nghi đang đi lặng lẽ một mình ở phía trước. Thấy vậy nam cảnh sát A Điền liền nhận ra ngay đó chính là Cao Chí Hòa, vóc dáng hắn vốn rất gầy, tựa như da bọc xương, vì là một tên tội phạm khét tiếng đã phải truy bắt hụt suốt nhiều lần, vì thế A Điền đã quá quen thuộc với vóc dáng của hắn. Anh ta lập tức trỏ tay về phía Cao Chí Hòa, hét lên:
"Hắn ở đằng kia! Mau tóm lấy hắn!"
Nghe thấy tiếng ra lệnh, Cao Chí Hòa có tật giật mình nên lập tức bỏ chạy, xua đẩy những người ngáng đường hắn khiến họ lăn ra té ngã.
Nửa tiếng sau, các vị cảnh sát không may đã mất dấu hắn, vừa dốc hơi chạy đến trạm xăng dầu, thì họ đã không thấy bóng người Cao Chí Hòa đâu. Họ không thể ngờ Cao Chí Hòa đã lao vào nhà vệ sinh của trạm xăng kia, hắn đóng cửa thật chặt rồi nấp luôn trong đó.
Cao Chí Hòa nghĩ sẽ không ai bắt được hắn, bèn khá đắc ý, thì tự dưng cánh cửa trước mặt hắn vang lên hai tiếng gõ. Hắn biết là ai đến nên lập tức mở cửa, liền thấy một bóng người hiện diện chặn ngay trước mặt hắn, hắn kinh ngạc mấy giây, nhìn Dực Phàm đang trong chiếc áo khoác kaki dày màu nâu bò dài đến mắt cá chân, rồi nhếch mép mỉa mai như không tin kẻ giúp mình lại còn trẻ đến vậy.
"Không ngờ đấy. Lúc sáng ta nấp trong ngôi chùa bỏ hoang gần đây, là ngươi đã để thức ăn ở đó cho ta sao?"
Dực Phàm đưa đến cho hắn một khẩu súng ngắn kèm theo một bức ảnh, bằng một vẻ mặt lạnh, anh bảo:
"Cầm lấy nó đi. Lũ cớm vẫn còn đang bên ngoài, nếu không may bị bắt, hãy khống chế một con tin rồi tìm cách thoát thân"
Cao Chí Hòa lưỡng lự giây lát rồi đưa tay nhận lấy súng, hắn cũng tiện lấy luôn tấm ảnh. Nhưng khi vừa xem thoáng qua, hắn liền ngạc nhiên, cảm thấy có chút ấn tượng với người trong ảnh này, bèn nói:
"Trông rất quen mặt"
"Là cục trưởng cục cảnh sát hình sự. Mộc Khải"
Nghe vậy, Cao Chí Hòa lập tức nhận ra lần trước khi bị nhóm cảnh sát truy đuổi, xém rơi vào ngõ cùng trước khi chạy được vào ngôi chùa bỏ hoang lẩn trốn, hắn đã nhìn thấy người ra lệnh cho các viên cảnh sát lúc đó chính là cảnh sát Mộc.
"Ta nhớ ra rồi. Lần trước bị bọn cớm truy đuổi thụt mạng, ông ta cũng có trong số đó"
"Giết chết ông ta, chỉ như thế thôi" Câu lanh tanh rơi xuống khỏi đầu môi, ánh mắt Dực Phàm toát đầy vẻ ác độc, nhìn Cao Chí Hòa: "Rất dễ mà phải không?"
"Hừ! Chỉ là chuyện cỏn con" Cao Chí Hòa chẳng mảy may sợ hãi, nhưng hắn lại tỏa ý nghi ngờ Dực Phàm: "Nhưng còn những gì ngươi đã hứa trong lá thư đã được để cùng số thức ăn lúc sáng thì sao? Rằng hai trăm triệu đó sẽ thuộc về ta chứ?"
"Yên tâm. Ta đã chuẩn bị nó sẵn trên một chiếc xe tải, chờ đến khi ngươi hoàn thành công việc, ta sẽ giúp ngươi thuận lợi bỏ trốn với đống tiền đó"
Dực Phàm cười nhàn nhạt, chủ đích rất chắc chắn, nhưng Cao Chí Hòa lại nã súng vào trán anh, cười máu lạnh:
"Hừ! Nhưng nếu như nhà ngươi thất hứa và chỉ biết nói suông, ta sẽ cho ngươi một cái chết thật đau đớn"
Dực Phàm không chút biểu cảm biến sắc, mà lặng lẽ xoay lưng về phía hắn, nhếch mép nham hiểm, tiện thể buông lời:
"Không có chuyện đó đâu"
..
Hôm sau, cảnh sát Mộc hẹn gặp Thiên Dịch ở quán cafe, sau đó thì kể lại chuyện Cao Chí Hòa đã thừa nhận mình là kẻ sát hại hai viên cảnh sát Hoàng và cảnh sát Tưởng.
Thiên Dịch ngỡ người vì không thể tin được, thì ông cũng đưa tấm hình của tên họ Cao để trên bàn ngay trước mặt cậu, chất vấn:
"Cậu biết người này không?"
Thiên Dịch cầm lên xem ba giây, đúng là chẳng có chút ấn tượng gì, cũng chẳng thấy quen mặt, cậu đáp:
"Không biết"
"Là kẻ giết người hàng loạt, hiện giờ hắn đang bị truy nã khắp cả nước. Lực lượng cảnh sát của chúng tôi đang tiến hành phong tỏa các lối vượt biên nhằm để hắn không thể trốn thoát được và sẽ tăng thêm nhân lực kiểm tra cả thành phố này"
"Nhưng về camera trên các tuyến đường thì sao?"
Thiên Dịch hỏi, cảnh sát Mộc cũng đưa ra một lí luận tạm thời, ông nói:
"Ta nghĩ có lẽ đó chỉ là do trùng hợp bị hỏng, và sự việc lần này hoàn toàn chẳng có liên quan gì đến Ấn Dực Phàm"
"Không đúng!" Cậu co nắm tay gõ một tiếng "phịch" lên bàn, không quá nhẹ cũng không quá mạnh, đủ khiến hai cốc cafe đặt đối diện nhau bị làm cho rung chuyển. Cảnh sát Mộc ngạc nhiên, thì cậu lại một mực cau mày khẳng định:
"Không thể nào trùng hợp như thế được, tôi chắc chắn cái chết của họ có liên quan đến Ấn Dực Phàm, chẳng lẽ ông không tin tôi?"
Cảnh sát Mộc không phải không tin cậu, nhưng để chờ khi bắt được Cao Chí Hòa thì ông mới có thể nghe được toàn bộ lời khai của hắn.
Ông thở dài:
"Tôi cũng đang nghi ngờ giống như cậu, nhưng nếu là vậy, thì tại sao Cao Chí Hòa lại thừa nhận mình làm việc đó? Hắn và Ấn Dực Phàm có liên quan gì với nhau sao?"
Thiên Dịch nghiếng răng lại, đắn đo suy nghĩ thì cảnh sát Mộc cũng đưa ra một lí giải, ông nói:
"Nếu dựa theo suy đoán của tôi, Cao Chí Hòa đã căm thù cảnh sát, dù sao hắn đã mang tội danh giết người, nhất định khi bị bắt cũng sẽ mang án tử. Hắn đã đến nước cùng nên việc giết thêm vài người nữa chỉ là một thói quen. Nếu là vậy thì Ấn Dực Phàm sẽ bị loại khỏi viện tình nghi, cũng có thể chuyện lần này thật sự chẳng liên quan gì đến hắn ta cả"
Màn hình TV lớn trong quán vốn đang phát chiếu chủ đề nấu nướng dành cho các bà mẹ nội trợ, thì đột nhiên lại được chuyển kênh sang bảng tin tức trực tiếp. Một phát thanh viên nữ đứng giữa khung nền xanh với chất giọng trôi chảy, bắt đầu cất tiếng đọc:
[Sau đây là tin tức mới nhất. Nữ minh tinh Ấn Thiên Băng đã xuất hiện ở buổi họp báo trực tiếp sau nhiều ngày vắng mặt, thừa nhận bản thân là vị hôn thê của Ấn Dực Phàm, tức là anh trai của cô. Hiện tin tức này đã được các phóng viên xác nhận, Ấn Thiên Băng khẳng định mình và vị hôn phu Ấn Dực Phàm sẽ kết hôn trong thời gian sắp tới]
Tin tức chỉ vừa mới cất lên, không ngờ đã thu hút toàn bộ người trong quán cafe liếc mắt đến nhìn.
Thiên Dịch bấy giờ vô cùng sốc, cậu đứng dậy, xem màn hình TV đang phát chiếu hình ảnh của Thiên Băng trong bộ váy xanh liền thân, khoác lấy tay Dực Phàm với cử chỉ vô cùng ân ái. Cô mỉm cười trước các máy quay và các phóng viên, tự tin bày tỏ:
"Thực sự thì tôi cũng không dám tin bản thân mình lại có thể công khai cho mọi người biết tin này. Hiện giờ tôi và Dực Phàm đang hẹn hò, không bao lâu nữa sẽ kết hôn. Tôi hi vọng mọi người sẽ tôn trọng quyết định của tôi, dù sao bản thân tôi đối với anh ấy là thật lòng, anh ấy cũng vậy"
Thiên Băng nói xong, liền đưa ánh mắt thâm tình quay sang hướng về Dực Phàm.
Trong quán cafe, Thiên Dịch như chết lặng, mắt mở trừng trừng nhìn TV, cảnh sát Mộc thấy vậy liền đứng dậy, có chút khó hiểu, bèn hỏi:
"Đó chẳng phải là chị của cậu sao?"
...
Giữa tấm thảm đỏ, Thiên Băng khoác lấy tay Dực Phàm lướt qua đám phóng viên hai bên, biểu hiện cả hai vô cùng thân mật. Họ chụp ảnh liên tục hai người đi ở lối giữa, một vài phóng viên khác vẫn chưa thỏa mãn, lại đi tới chặn ngang trước mặt hai người.
"Xin cho tôi hỏi một chút, hai người đều mang họ Ấn với nhau, trước kia chính cô cũng đã thừa nhận Ấn tiên sinh đây chính là anh trai của mình, cô không sợ người khác dèm pha bản thân lại kết hôn với người trong nhà của mình sao?"
Thiên Băng tự tin đáp trả:
"Hôn nhân của chúng tôi ngay từ lúc nhỏ đã được cha mẹ nuôi sắp đặt, chúng tôi cũng không mang chung dòng máu huyết thống, như vậy việc kết hôn là điều có thể. Nhưng các vị yên tâm, tôi vẫn chú trọng công việc của mình lên hàng đầu, nếu các vị có thất vọng một nữ minh tinh trẻ tuổi như tôi mà lại công khai việc hẹn hò quá sớm, thì tôi thành thật xin lỗi"
Từ bên ngoài cổng họp báo, Thiên Dịch vừa chạy đến, thấy Thiên Băng và Dực Phàm đang bị đám phóng viên vây quanh phía trong, cậu nóng giận tính chạy vào làm cho ra lẽ, nhưng lại bị bốn tên mặc đồ đen là người của Dực Phàm chặn lại. Cậu cau mày nhất quyết muốn xông vào, hùng hổ đấm đá mấy tên ngăn cản, nổi điên hét lên: "Tránh ra!!!"
Phía bên trong, A Kiên lặng lẽ đi tới chen vào đám phóng viên, tiến sát người với Dực Phàm, che miệng vào tai anh to nhỏ:
"Anh Phàm. Ấn Thiên Dịch đang làm loạn bên ngoài, muốn xông vào phá rối buổi họp báo"
Dực Phàm không nhìn hắn, mà mép môi chợt lẩm bẩm lên một câu tàn nhẫn:
"Xử lí nhanh đi"
"Tôi biết rồi"
A Kiên nhanh chóng lùi người rời đi, thì đám phóng viên lại ngày càng chen lấn vào thêm rất nhiều, liên tục chụp ảnh của anh và Thiên Băng, sau cùng là hỏi một số câu hỏi riêng tư tới tấp.
"Ấn Thiên Băng, vừa rồi có tin đồn cô đã biến mất một khoảng thời gian dài. Cô đã làm gì và ở đâu vậy?
Thiên Băng gượng miệng, bật cười miễn cưỡng, ngập ngừng đáp:
"Chuyện này thật ra..."
Cô chưa kịp trả lời câu này, một nam phóng viên khác đã chen miệng vào, cầm micro hỏi lớn:
"Xin hãy trả lời câu hỏi của tôi trước, về việc hôn ước sắp đặt của cô từ nhỏ, cả chuyện cô có liên quan đến quan hệ tình cảm với em trai được nhận nuôi cùng mình. Có người đã chụp được ảnh của cô ở Thổ Nhĩ Kì, tấm ảnh chứng minh cô và em trai mình đã ôm nhau ở đó. Đó có phải là thật không?"
Thiên Băng bật kinh ngạc, cô bắt đầu cảm thấy choáng váng, đám phóng viên và các fan hâm mộ cứ quay quẩn chen lấn xung quanh cô, từng câu hỏi dồn dập vẫn chưa nghĩ ra phương hướng trả lời đã phải tiếp nhận thêm các câu hỏi khác.
Cô nhắm mắt lại, nét mặt trở nên nghiêm nghị, bảo:
"Tôi sẽ trả lời, nhưng các vị có thể kiên nhẫn hỏi từng câu được không?"
Ở bên ngoài, Thiên Dịch vừa hạ gục bốn tên thuộc hạ văng ngã sang hai bên, xong xuôi, cậu nhấc chân tiếp tục đi vào, thì A Kiên đã đi tới chặn ngang trước mặt cậu.
Cậu nheo mắt lại, dần mất kiên nhẫn, tròng mắt tức muốn nứt, khàn giọng cất lên: "Tránh ra!"
A Kiên trầm mặc, khẽ giọng cân nhắc:
"Tam thiếu gia, nếu cậu không rời khỏi đây mà vẫn muốn một mực xông vào phá đám thì chúng tôi chỉ còn cách dùng vũ lực"
Vừa dứt câu, phía sau hắn đã xuất hiện thêm cả chục tên to cao. Thiên Dịch cười nhàn nhạt, rồi hỏi:
"Vậy ra các người vẫn muốn ngăn cản tôi, phải không?"
Vài phút sau. Thiên Băng đã quá nhàm chán khi trả lời đám phóng viên liên tục, cô nhìn sang Dực Phàm, rồi nhón chân lên, khẽ giọng bên tai anh:
"Tôi muốn về nhà"
Dực Phàm nhu mì nhìn cô, lập tức đồng ý.
Anh liếc sang ba tên thuộc hạ gần đó, chúng tự động hiểu chuyện, ngay lập tức đã chen vào rồi cách phóng viên ra hai bên, tạo lối đi thuận lợi cho Thiên Băng và Dực Phàm.
Đến con xe màu đen Mercedes đỗ gần đó, Dực Phàm chu đáo mở cửa sau cho cô, thấy vậy cô liền nhìn anh, không ngờ trước mặt phóng viên anh lại tỏa ra vẻ ân cần tốt đẹp đến vậy, cô cười nhạt vì những biểu hiện giả tạo này, rồi cũng chui đầu vào trong, nhưng bất chợt, một giọng nói át đứt bầu không khí từ phía cổng họp báo vang lên, hét rất thất thanh, khiến cô và tất cả mọi người ở đây đều phải kinh ngạc.
"Dừng lại!"