Notice: Function _load_textdomain_just_in_time was called incorrectly. Translation loading for the rank-math-pro domain was triggered too early. This is usually an indicator for some code in the plugin or theme running too early. Translations should be loaded at the init action or later. Please see Debugging in WordPress for more information. (This message was added in version 6.7.0.) in /www/wwwroot/truyenyy.mobi/wp-includes/functions.php on line 6114
Bí Mật Của Nữ Thần - Chương 59 : truyenyy.mobi

Bí Mật Của Nữ Thần

Chương 59




Cô còn nhớ rất rõ năm mình 10 tuổi mới được Ấn Gia nhận về nuôi không bao lâu, có một ngày mẹ cô dẫn cô vào một căn nhà rộng lớn, sau đó bà quay lại nhìn cô dặn dò: "Băng Băng, con ngồi ở phòng khách đợi mẹ một lát, mẹ vào trong đó có việc sẽ ra ngay"

"Vâng thưa mẹ" Cô gật đầu ngoan ngoãn, bèn leo lên cái ghế sofa dày cộm gần đó ngồi ngay ngắn, Minh Yểu thấy vậy cũng an tâm nên để cô ở lại phòng chờ.

Sau khi bà đi mất, Thiên Băng quyết sẽ ngồi ở phòng khách đợi mẹ, nhưng đã hơn nửa tiếng trôi qua, cô cảm thấy khá lâu nên đâm ra nhàm chán, bèn đi tham quan xung quanh căn nhà rộng lớn này, ngôi nhà được thiết kế kiểu Pháp, giá cả và chất liệu xây dựng chắc chắn không hề rẻ.

Thiên Băng đi trên hành lang rộng khoảnh 1m, đưa mắt quan sát các bức tranh nghệ thuật treo đầy rẫy trên tường, cô đoán chủ nhà này chắc là rất thích tranh, nếu đếm cũng hơn cỡ 100 bức trong ngôi nhà này chứ không ít, chưa kể ở phòng khách, ngay cả lối đi và các phòng khác chỗ nào cũng có tranh. Nhưng trong số đống tranh treo tường đó, có một bức là khiến cô phải dừng chân ngắm nhìn, đó là một bức họa vẽ một người mẹ ôm đứa con vài tháng vào lòng, là một bức tranh sơn dầu, màu sắc thật hài hòa và đẹp mắt.

Thiên Băng chợt bỡ ngỡ, bèn đưa ngón tay đến sờ vào mép của khung tranh đó, đôi mắt cô rũ đi, lòng thầm tự hỏi:

"Mẹ? Tại sao mình lại không có mẹ ruột nhỉ?"

Cô cố nhớ lại phần kí ức trước năm 7 tuổi của mình, nhưng mọi thứ đều trống rỗng kì lạ, cô chẳng nhớ gì cả, cũng chẳng nhớ bản thân mình là ai.

Đột nhiên đầu cô trở nên đau nhói, cô đưa hai tay bịt lấy hai tai mình rồi quỳ hai gối xuống đất mà nhăn mặt, hình ảnh của những kí ức gì đó không rõ ràng đột nhiên xuất hiện trong tâm trí cô, đó là cảnh cô bị tai nạn xe và đang nằm thoi thóp đẫm máu trên đường, ngoài chuyện đó ra thì cô chẳng thể nghĩ thêm được gì nữa, thứ hình ảnh này lâu lâu lại chợt hiện ra trong đầu cô một cách đột ngột, Thiên Băng tự hỏi, đó có phải là một phần trong kí ức trước đây của cô không?

Bất chợt có một cái bóng của ai đó đi tới áng lấy cả người cô, đứng trước mặt cô thốt giọng ngạc nhiên hỏi:

"Em là ai vậy? Sao lại ở trong nhà của anh?"

Thiên Băng bật ngạc nhiên, ngẩn mặt lên nhìn bóng người đó, đó là một cậu bé lớn hơn cô chừng vài tuổi, nếu cô đoán không lầm thì cậu ta đã học trung học, cô bèn đứng dậy, mấp môi đáp:

"Tôi đi cùng mẹ đến đây"

Cậu bé chợt ngạc nhiên, bèn đưa tay đến cô mỉm cười thân thiện.

"Thế chúng ta làm quen nhé, anh là Trần Từ Dương, là cháu trai của ông Trần Hạch Long đấy"

"Trần Hạch Long? Là ai?"

Cô bỡ ngỡ hỏi, Từ Dương liền bật ngạc nhiên.

"Em không biết sao? Ông ấy là người giàu có đứng nhất nhì trong nước, anh là cháu trai của ông ấy, em tên gì vậy?"

"Thiên Băng" Cô liếc chỗ khác trả lời tọc mạch, Từ Dương bèn cười hiền.

"Chắc là em ít nói lắm nhỉ? Em gái của của anh cũng chạc tuổi em, anh cũng muốn đưa em đi làm quen với nó nhưng mẹ lại đang bắt nó học bài trong phòng rồi"

"Vậy à" Thiên Băng lạnh lùng đáp, Từ Dương liền kéo tay cô đi bảo:

"Vậy thì đi theo anh, phòng anh có nhiều đồ chơi lắm"

Thiên Băng ngạc nhiên, chưa gì đã bị Từ Dương kéo đi mất, cậu ta đưa cô vào phòng mình, sau đó đóng cửa đi, xoay người lại nhìn cô cười bảo:

"Thiên Băng, phòng anh có nhiều thứ hay lắm, nếu em thích cái nào thì nói anh, anh sẽ tặng em mang về"

Nói xong, cậu liền đi đến một cái tủ gỗ đựng đầy đồ chơi mô hình trên đó, lấy đại một cái máy bay trực thăng xuống nhìn sang Thiên Băng ra vẻ phô trương.

"Em xem này, chiếc máy bay mô hình này có giá không hề rẻ đâu, ba anh đã mua cho anh đó"

Thiên Băng không biểu ý ngạc nhiên, mặc dù cô chỉ mới 10 tuổi, nhưng cô chẳng có hứng thú gì với đống đồ chơi đắt tiền đó của Từ Dương, nét mặt vẫn không có biểu cảm thích thú khiến Từ Dương thấy lạ, cậu bèn gãy gáy tóc mình, ngượng nói:

"Chắc là mấy đồ chơi của con trai em không thích nhỉ, hay để anh sang phòng Tử Nha lấy búp bê cho em xem nha"

Thiên Băng thở dài, bèn xoay mặt đi lạnh lùng đáp

"Không cần đâu, tôi nghĩ mình nên ra khỏi đây thì hơn"

Rồi cô nghoảnh lưng đi về phía cửa phòng cậu mở ra, liền bật giật mình, đập vào mắt cô là một cô bé ngang tầm đứng ngay trước mắt, mái tóc đen ngắn ngang vai, gương mặt lạnh lùng không khác gì cô là bao, nhưng thật kì lạ, tại sao cô bé này lại đứng trước cửa phòng Từ Dương?

Từ Dương đứng phía sau, thấy cô bé kia thì cậu liền ngạc nhiên đi tới hỏi:

"Tử Nha, em học xong rồi à?"

Tử Nha nheo mày nhìn Thiên Băng, ra vẻ không ưa thích hỏi ngược lại.

"Anh hai, sao anh lại đưa người lạ vào phòng mình?"

Từ Dương bật cười, đứng trước Thiên Băng giới thiệu:

"À, em ấy đi cùng mẹ mình đến đây chơi đó, em làm quen đi Tử Nha"

Nghe vậy Tử Nha khoanh hai tay quay lưng bước đi nói:

"Em sẽ nói với ông nội về chuyện này, lẽ ra anh không nên đưa một người lạ vào phòng mình, có khi con nhỏ đó là ăn trộm đấy"

Từ Dương chợt nheo mày, thấy bóng lưng Tử Nha đã đi mất, cậu bèn nhìn sang Thiên Băng ngượng ngập giải thích:

"À thật ra em gái anh có hơi kì quặc, em đừng để ý nhé"

Thiên Băng chợt lướt qua cậu, bước đi lạnh lùng bảo:

"Em gái anh nói đúng, đáng lẽ anh không nên cho một người xa lạ như tôi vào phòng mình"

Từ Dương bật ngạc nhiên, cảm thấy cô bé này thật kì lạ, bên ngoài tuy chỉ là một đứa trẻ, nhưng cách cư xử cứ như một người lớn.

Thiên Băng trở lại phòng khách, lại thấy Minh Yểu đứng ở đó cùng một người đàn ông lạ mặt trò chuyện, bất chợt bà quay sang nhìn cô, nheo mày hỏi:

"Băng Băng, con vừa đi đâu vậy? Mẹ định đi tìm con đấy"

Thiên Băng đi tới mẹ mình, gục mặt đáp

"Con đi dạo quanh đây một chút, thưa mẹ"

"Đây là con gái của cô sao?"

Người đàn ông kia bật liếc sang thân hình nhỏ bé của Thiên Băng nheo mắt hỏi, Minh Yểu ngạc nhiên, bèn nắm tay Thiên Băng kéo lại mình, mỉm cười nhìn ông ta đáp:

"Phải, là con gái của tôi"

Thiên Băng mới ngẩn nhìn khuôn mặt của người đàn ông đó, từng nếp nhăn khắc khẩu và ánh mắt sắc lạnh của ông ta, không hiểu sao cô lại có cảm giác hơi rùng mình.

Ông ta nheo mắt đi, liếc nhìn Minh Yểu nói:

"Con gái cô nhìn có vẻ thông minh, nếu sau này có thể gả cho Từ Dương, cháu trai của tôi thì sẽ là một chuyện tốt"

Minh Yểu bật ngạc nhiên, bèn che miệng e ngại cười hỏi:

"Vậy sao? Tôi nghe nói cháu trai ông đang học trung học nhỉ?"

"Phải, nhưng cũng trễ rồi, tôi nghĩ cô nên về sớm thì hơn"

Ông ta nhắm mắt bảo, Minh Yểu bèn ngạc nhiên, lật đật giơ tay lên xem đồng hồ đã chỉ tới 5 giờ chiều, bà bèn bật hoảng:

"Ôi không, đã muộn như này rồi sao?"

Rồi bà nhìn Trần Hạch Long, tiếp lời:

"Thế chúng tôi về đây, Trần tiên sinh, chuyện chúng ta nói lúc nãy, khi nào số tiền đó được làm xong, tôi sẽ cho người đến lấy"

"Được" Lão ta khàn giọng đáp, Thiên Băng bèn ngạc nhiên nhủ thầm:

(Số tiền được làm xong? Là tiền gì nhỉ?)

Chợt Minh Yểu kéo tay cô đi, rời khỏi Trần Gia bảo:

"Băng Băng, chúng ta về thôi, chắc là ba và hai anh em của con đang đợi ở nhà đấy"

...

Lúc này Thiên Băng mới nhớ ra ông lão này, dù chỉ là mảnh kí ức lệch lạc duy nhất, tuy nhiên cô cũng thật không ngờ bây giờ bản thân mình lại được gặp ông ta, thời gian thấm thoát trôi qua, ông ta cũng đã già đến mức phải ngồi xe lăn rồi.

(Thì ra ông ta chính Trần Hạch Long, cách đây 20 năm về trước ông ta là một tỷ phú đứng trong danh sách những người giàu có nhất thế giới)

Bỗng lão Trần nhìn Dực Phàm, tiếp tục hỏi:

"Cậu là con trai đầu của Ấn Nhật Thiên sao?"

Dực Phàm đi tới, trịnh trọng cúi đầu trước lão ta đáp:

"Là tôi, hôm nay Ấn Dực Phàm tôi được Trần lão gia mời đến đây đúng là một vinh dự, nhưng thật ngại quá, đã làm ông mất vui rồi"

Nghe vậy ông ta chợt nhắm mắt đi nói:

"Không có gì, dù sao cái chết của ba mẹ cậu cũng là điều mà ta tiếc nuối nhất"

Đột nhiên Từ Dương đi lại ông ta, lo lắng lên tiếng

"Ông à, lần sau cũng đừng tự tiện để Tử Nha đưa ông ra ngoài, chân của ông cũng chưa lành hẳn mà"

Tử Nha là cô gái đẩy xe lăn cho Trần lão gia, cũng là em gái của Từ Dương, vừa nhìn qua thì có lẽ cô ta là một cô gái lạnh lùng và rất ít nói.

Thiên Băng cũng thật không ngờ, cô bé mà cô gặp lúc nhỏ trong ngôi nhà này, cô ta lại đang ở ngay trước mắt cô.

Bỗng Trần lão gia liếc mắt sang cô, nheo mày hỏi: "Nhưng cô gái đó là ai?"

Thiên Băng hơi ngẩn người, Dực Phàm bèn nhìn sang cô, một mạch đáp:

"Là bạn gái tôi"

Câu nói này bất chợt làm Tử Nha giật mình, hai mắt trân trân nhìn về phía Thiên Băng một cách kinh ngạc, không chỉ riêng cô ta có phản ứng này, Trần lão gia cũng nheo mắt ngoái nhìn Thiên Băng một lúc.

Thiên Băng cảm thấy bản thân như là một cái gai trong mắt của những người họ Trần này, cô không hiểu nhất là chuyện hứa hôn của Dực Phàm và Tử Nha khi họ cải vã nhau lúc nãy, vì điều này cô cũng chưa hề nghe qua, nếu là hứa hôn từ nhỏ của hai bên gia đình, chắc chắn cô sẽ phải biết đến.

Chợt Dực Phàm đưa ánh mắt kì lạ nhìn sang Thiên Băng, tỏa ý như muốn cô nói với Trần lão gia một tiếng, không cần nghĩ cô cũng hiểu ý, bèn đi tới Trần lão gia, cúi thấp đầu trịnh trọng giới thiệu.

"Trần lão gia, chào ông, tôi là Ấn Thiên Băng"

Chưa đầy một giây lão Trần lại thêm một pha kinh ngạc hỏi

"Cái gì? Cô họ Ấn, vậy không lẽ..."

Rồi ông liếc sang Dực Phàm, anh liền gật đầu đáp:

"Phải, cô ấy là con gái duy nhất của nhà họ Ấn, lúc trước cũng là em gái tôi"

Trần lão gia bỗng cau mày, phản ứng như không hài lòng nói:

"Ta có nghe nói cậu đang định cắt nhân khẩu rời khỏi Ấn Gia để đường đường chính chính tiến tới cô gái kia, nhưng như vậy thì thật quá ngu ngốc, cậu cũng biết như thế thì toàn bộ tài sản của Ấn Gia, cậu cũng sẽ không được thừa kế"

Dực Phàm cười như không cười, nhìn ông ta thản nhiên đáp

"Tôi biết, nhưng số tài sản đó chỉ là thứ ngoài thân, tôi muốn có lúc nào mà chẳng được"

Rồi anh đi tới gập người xuống xuống trước ông ta, kề mặt mình ngang với ông ta nhỏ giọng hỏi:

"Nhưng thật ngại quá, bây giờ tôi muốn gặp ông nói chuyện một chút, không biết có được không?"

Trần lão gia bật hất mặt đi, chưa hết vẻ bất mãn nheo mày nói

"Ta cũng có chuyện muốn nói với cậu đây, đi theo ta"

Thiên Băng đứng phía sau, chợt thấy Tử Nha đẩy xe lăn đưa lão Trần quay đi thì Dực Phàm bèn quay lại nhìn cô lên tiếng:

"Anh đi cùng Trần lão gia một lát, em ở đây chờ anh"

Nghe câu này, cô chốc ngạc nhiên, cứ ngỡ bản thân đã có thể tự do tự tại, nào ngờ có bốn năm tên thuộc hạ mặc áo đen lù lù xuất hiện phía sau cô, cô bèn nhắm mắt nheo mày bất mãn, Dực Phàm bèn mỉm cười nhìn cô tiếp lời:

"Anh sẽ quay lại sớm nhất có thể"

Nói xong anh liền quay bước đi mất, Thiên Băng bật cau mày:

(Biết ngay là anh ta không dễ dàng gì cho mình ở lại một mình mà)

Thấy Thiên Băng chỉ còn một mình ở giữa buổi tiệc, Từ Dương cũng nhân cơ hội này đi đến cô bật cười lên tiếng:

"Ấn tiểu thư, cuối cùng cũng có thể giới thiệu với cô rồi, tôi là Trần Từ Dương, cháu của Trần Hạch Long lão gia, ông cụ mà cô gặp lúc nãy đó"

Đương nhiên Thiên Băng biết rõ anh ta nên không mấy quan tâm, lạnh lùng tọc mạch đáp:

"Tôi biết"

Từ Dương bèn cười gượng đỏ mặt khen ngợi

"Em xinh đẹp thật đó, xem tin của em bấy lâu nên anh rất hâm mộ, bây giờ mới được gặp em ngoài đời"

Thiên Băng bật cười nhạt hỏi

"Đây là lần thứ hai chúng ta gặp nhau, anh không nhớ sao?"

Từ Dương bật ngạc nhiên, mặt trơ ra, tay gác lên cằm cố nhớ lại.

"Ơ...chúng ta đã gặp nhau rồi à? Sao anh không nhớ nhỉ?"

Thiên Băng bật cười nhẹ, nhìn anh ta nói

"Tất nhiên là anh không nhớ, cũng rất lâu rồi, anh là cháu trai của Trần lão gia à? Là cháu thứ mấy vậy?"

Nghe vậy Từ Dương mới nhảnh nhảu trả lời

"À, ông của anh có hai người con, bác hai của anh là trưởng nam và ba của anh là con trai thứ, nhưng mà nhiều năm trước bác hai và vợ của ông ấy đã đột ngột bị tai nạn giao thông nên qua đời rất sớm, ông ấy để lại đứa con gái duy nhất của mình là chị Tư Vũ, nếu bây giờ còn sống chắc chị ấy cũng sẽ chạc tuổi thầy Vương rồi"

Thiên Băng sực ngạc nhiên, thốt hỏi:

"Là chị họ của anh sao?"

Từ Dương gật đầu, đột nhiên ánh mắt anh ta lặng đi, trông có vẻ buồn bã nói:

"Phải, 3 năm trước chị ấy bị tai nạn giao thông trên đường đi làm về, sau vụ đó chú Vương vô cùng đau lòng, em nhìn xem, chính là người đàn ông đứng bên cửa sổ đằng kia"

Nói xong Từ Dương bèn trỏ tay hướng về một người đàn ông chạc 30 tuổi, cách ăn mặc rất lịch sự và đang ngồi một mình tại một chiếc bàn với ly rượu Vokka, ánh mắt anh ta thật sầu muộn, cứ mãi nhìn ra ô cửa sổ kia, ngắm nhìn dãy thành phố sáng đèn với tâm tư đầy đau buồn.

Thiên Băng hơi ngạc nhiên vì người đàn ông đó, chột miệng hỏi:

"Anh ta là giáo viên à? Sao anh lại gọi bằng thầy?"

Từ Dương bật cười nhẹ đáp

"Đúng rồi, thầy ấy là giáo viên dậy môn Hóa năm cấp ba của anh đấy, cũng là bạn trai của chị Tư Vũ và được chị ấy đem về nhà ra mắt ông nội, nhưng ông đã phản đối rất kịch liệt và cấm túc hai người đến với nhau chỉ vì thầy ấy không có gia cảnh tốt đẹp, cho rằng thầy Vương đến với chị Tư Vũ là vì tài sản, và cái chết của chị ấy được cho là một vụ tai nạn nên chẳng ai nhắc đến nữa"

Thiên Băng chợt chao mày, đầu hơi có hơi choáng váng nên sờ tay lên trán nghĩ

(Gia đình này thật phức tạp, nhưng chính xác Trần Gia và Ấn Gia của mình có liên hệ gì? Khi đó mẹ đã đến đây gặp Trần lão gia bàn về chuyện gì đó, mình có hơi không rõ)

"Nhưng còn em thì sao? Vừa nãy anh nghe anh Phàm giới thiệu em là bạn gái anh ấy, anh đã rất giật mình đó"

Từ Dương lên tiếng hỏi, Thiên Băng bèn cười nhạt đáp

"Đó chỉ là nói dối thôi, tôi và anh ta không có cái kiểu quan hệ đó đâu"

Từ Dương bật ngạc nhiên, bỗng chốc trong lòng mừng rỡ, nhanh miệng khuyên nhủ.

"Nếu là vậy thì em phải nhanh chóng rời khỏi anh ta đi, để anh kể cho em nghe cách đây 3 năm trước, anh ta có đến đây và nhờ Trần Gia bọn anh giúp đỡ, đương nhiên ông nội anh không phải là kẻ làm không công, ông đã ra điều kiện nếu anh ta chịu lấy Tử Nha thì ông sẽ giúp, và anh ta đã đồng ý"

Thiên Băng sực ngạc nhiên, nheo mày giục miệng hỏi:

"Anh ta đã nhờ Trần Gia các anh giúp gì?"

Từ Dương bèn bật giật, e ngượng đáp

"À anh xin lỗi, đó là bí mật của Trần Gia nên anh không thể tiết lộ, dù sao nếu em và anh Phàm không là gì, chi bằng em chuyển qua ở bên anh đi"

Nói tới đây, anh ta liền khoác lấy vai cô, dí sát mặt lại gần cô, cười bảo:

"Em cũng biết mà, nhà Trần Gia của bọn anh giàu có bậc nhất, tiền thì không thiếu, em ở bên anh nhất định sẽ sung sướng toàn vẹn"

Thiên Băng bật cau mày khó chịu, nhanh chóng gỡ bỏ tay anh ra khỏi vai mình thầm nghĩ:

(Tên này đã nhiều năm không gặp, không ngờ tật khoe khoang vẫn còn chưa bỏ)

Trong khi ấy, tại một căn phòng tiếp khách chỉ có mỗi Trần lão gia và Dực Phàm, đột nhiên ông ta tức giận hỏi lớn:

"Chuyện này là sao? Cậu đem cô gái đó đến Trần Gia chúng tôi công khai, trong khi ai cũng biết cậu và Tử Nha có hứa hôn vào ba năm trước, chẳng lẽ cậu tính lật kèo?"

Dực Phàm đứng trước mặt ông ta, anh không muốn dài dòng nên nhanh chóng tiến vào vấn đề chính, đáp

"Tôi không có ý định đó, ngược lại bây giờ thứ tôi cần là tiền, tôi đến là muốn nhờ ông giúp tôi trong công cuộc làm tiền giả"

"Hừm"

Lão Trần bật cười nhạt một tiếng, thuận tay hất luôn đống sách trên bàn bên cạnh xuống đất, lớn giọng nói:

"Hừ, ba năm trước cậu cũng đến nhờ ta giúp cậu về chuyện này, cậu cũng đã hứa sẽ lấy Tử Nha cháu của ta nhưng chưa gì ba năm sau cậu đã dẫn chính em gái của mình đến công khai quan hệ yêu đương, cậu nghĩ ta sẽ còn giúp cậu nữa sao?"

"Về chuyện đó tôi không thể lấy Tử Nha được, cho nên tôi mới đến thương lượng với ông để đổi điều kiện khác"

Trần lão gia vẫn một mực từ chối, tức giận nheo mày bảo:

"Tôi sẽ không chấp nhận chuyện gì khác, trừ khi cậu lấy Tử Nha, tôi mới tin cậu"

Dực Phàm chợt ung dung nhắm mắt đi nghĩ thoáng điều gì đó, rồi mở mắt ra nhìn ông ta đáp:

"Nếu đã vậy thì tôi không còn gì để nói với ông nữa, tôi rất xin lỗi vì ba năm trước, tôi thà đánh mất tiền, nhưng Băng Băng thì không thể"

Trần lão gia bỗng điên tiết lên, quát hỏi:

"Hỗn xược, cậu đừng tưởng nói vậy thì tôi sẽ bỏ qua cho cậu, cậu sẽ phải trả giá vì dám đùa giỡn với lão già này, cậu xem lời hứa đó là lời nói cho qua thôi sao?"

Dực Phàm cười nhạt, quay đi nói:

"Đúng vậy, nhờ đó mà tôi đã biết một số cách làm tiền giả, tôi cũng không muốn nợ nần Trần Gia mấy người, xin phép Trần lão gia, tôi phải về rồi"

Nói xong Dực Phàm liền đi đến mở cửa đi ra, nào ngờ lại chạm mặt Tử Nha đang đứng bên ngoài, cô bật giật mình lùi ra sau, Dực Phàm lại nheo mày nhìn cô ta hỏi

"Nãy giờ cô nghe lén sao?"

Tử Nha bèn ngật ngượng lắc đầu đáp

"Không có, em chỉ vừa mới đến định đưa ông nội đi uống thuốc, nào ngờ đúng lúc lại thấy anh mở cửa đi ra, em không nghe lén gì cả"

Nghe vậy Dực Phàm mới lướt qua cô ta như chẳng còn quan tâm đến, bất chợt cô ta lên tiếng

"Khoan đã Dực Phàm, em..."

Anh bật giật đứng lại, nghoảnh nhìn cô ta lạnh giọng hỏi

"Cô đã được phép gọi tên tôi sao?"

Tử Nha giật mình, bèn đi tới anh nói:

"Nhưng chúng ta có hôn ước với nhau mà, anh không nhớ sao?"

Nói xong, cô ta liền choàng tay ôm lấy anh, nào ngờ lại bị anh hất mạnh ngã ra đất, lườm mắt đáng sợ bảo

"Tôi cảnh cáo cô, từ đây đừng bao giờ lại gần và gọi tên tôi một cách thân mật như thế, tôi không muốn Băng Băng nghi ngờ đâu"

Dứt lời anh quay đi, Tử Nha lại bật khóc hỏi

"Nhưng tại sao? Chẳng phải ba năm trước anh đã đến và hứa nhất định sẽ lấy em sao? Vì thế em đã luôn chờ đợi anh mà, Dực Phàm, anh đã quên rồi à?"

Dực Phàm bật cười nhạt

"Hừm, xin lỗi Tử Nha, đó chỉ là lời nói đùa của tôi thôi"

Tử Nha bật kinh động, thoáng nhìn bóng lưng anh dần đi mất phía trước, khuôn mặt xinh đẹp thùy mị bấy lâu nay đã lâu không đẫm lệ, cô ta không phục, nghiếng răng nghĩ:

(Không thể nào, em không cho phép anh rời xa em, em nhất định sẽ khiến anh quay trở về bên em, nhất định thế)

...

Dực Phàm trở lại buổi tiệc, anh nhìn xung quanh bất chợt lại thấy Thiên Băng đang đứng nói chuyện gì đó rất vui vẻ với Từ Dương đằng xa.

Thiên Băng liếc mắt sang cũng thấy Dực Phàm đang đi đến, cô liền nhìn Từ Dương nháy mắt ẩn ý bảo:

"Chúng ta khi khác hãy nói chuyện nữa nhé, tôi cảm thấy anh là một người tốt, tôi rất vui"

Từ Dương bật ngạc nhiên, trong khi Thiên Băng từ nãy giờ cứ có bộ mặt khó chịu đối với anh, nào ngờ tự dưng lại nháy mắt với anh khiến anh lầm tưởng cô thật sự đã thích mình, bèn bật cười thân thiện nói

"Được, anh cũng cảm thấy em rất dễ thương, hi vọng có thể liên lạc với em vào một ngày nào đó, anh có thể lấy số điện thoại của em được không?"

Thiên Băng gật đầu, bèn giơ điện thoại ra bảo:

"Thế anh đọc số của anh cho tôi, tôi sẽ lưu lại"

"À số của anh là..."

Từ Dương đang đọc thì bất chợt Dực Phàm đã đưa tay giật lấy điện thoại của Thiên Băng đi ngay trước mắt anh, sau đó lại còn nhìn cô bằng một ánh mắt tức giận, cúi xuống ghé sát ven tai cô nhỏ giọng nói

"Anh không ngờ em còn âm thầm giấu điện thoại cơ đấy, nhưng xin lỗi, anh sẽ phải tịch thu nó trong một thời gian rồi"

Thiên Băng nheo mày, Từ Dương có hơi ngạc nhiên, bèn nheo mày nhìn Dực Phàm hỏi

"Anh Phàm, tôi đã nghe Thiên Băng nói rằng bản thân không có mối quan hệ yêu đương với anh, nên bây giờ tôi có thể làm quen cô ấy được chứ?"

Dực Phàm bật cười nhạt, liếc nhìn Từ Dương bảo:

"Em gái cậu đang tìm cậu đấy, vừa rồi tôi đã thấy cô ta trên hành lang nói là muốn tìm anh mình"

Từ Dương ngạc nhiên, trơ mặt hỏi

"Ơ sao lại tìm tôi? Nếu vậy thì xin phép, tôi đi đây"

Dứt lời, bóng dáng Từ Dương đã nhanh chóng chạy vụt mất, Thiên Băng cũng thở dài đi ngẫm nghĩ

(Cũng may lúc nãy mình đã kịp nhắn tin cho Tiểu Dịch nói là đừng lo lắng cho mình và cũng kịp thời xóa đi tin nhắn đó, mong là em ấy đọc được)

Dực Phàm lại chăm chú quan sát khuôn mặt và biểu hiện của cô, cười nhạt hỏi

"Băng Băng, vừa rồi là ý gì?"

Cô ngạc nhiên, hờ hửng đáp:

"Sao?"

Anh lườm mắt nhìn cô, đưa tay tới nắm lấy cằm cô kéo mạnh qua mình, trừng mắt lạnh giọng nói:

"Anh biết không đời nào em lại đi xin số điện thoại của một tên đàn ông khác, em đang cố tình dùng cách này để xem phản ứng của anh sao?"

Nghe vậy cô bèn gạt tay anh đi, xoay lưng bật cười nhạt.

"Anh nghĩ gì vậy? Chẳng qua em cảm thấy Từ Dương nói chuyện rất vui tính nên có thiện cảm với anh ta thôi, không lẽ xin số điện thoại liên lạc với anh ta là sai sao?"

Dực Phàm nheo mắt, biết cô đang cố tình dùng cách này chọc tức anh, đột ngột anh tiến tới choàng tay mình ôm quanh cổ cô từ phía sau, đã khiến cô bật giật mình, hai vai cô rùng lên nhún rõ một cái, sau đó anh hạ đầu xuống ngang tai cô, lạnh giọng bảo

"Tôi cảnh cáo em, cho dù là trước mặt hay sau lưng tôi, em tuyệt đối cũng đừng dính dáng tới tên đàn ông nào khác, nếu như em không muốn hắn chết"

Hai mắt Thiên Băng trừng to, bèn quay lại đẩy người anh hét lớn:

"Đừng chạm vào tôi"

Dực Phàm bị cô đẩy mạnh nên lùi ra, cũng là lúc mọi người trong buổi tiệc bật giật mình, tất cả đều hướng mắt nhìn đâm đâm về phía cô và anh một cách ngạc nhiên.

Dực Phàm cảm thấy cô đang có biểu hiện chống trả, cô cũng tùy cơ ứng biến nhân cơ hội nói lớn

"Nếu anh còn muốn bắt tôi, tôi sẽ nói cho mọi người ở đây biết bộ mặt thật sự của anh"

Bỗng ai nấy bật kinh ngạc xì xào, Dực Phàm lại cười nhẹ hỏi

"Em muốn công khai quan hệ thật sự của chúng ta sao? Anh chỉ mới bỏ đi một lát em đã không chịu được mà tức giận, lại còn cười nói vui vẻ với tên đàn ông khác, Băng Băng à, anh có hơi thất vọng về em đấy"

Nghe vậy mọi người đều trỏ tay vào Thiên Băng, cho rằng cô là loại con gái nhỏng nhẽo và cáo gắt với bạn trai, hơn nữa lại còn là thứ phụ nữ mê đàn ông không biết liêm sỉ, trong khi đó cô lại vô cùng kinh ngạc, hai mắt giản to nhìn Dực Phàm đang tỏa vẻ hiền từ ngay trước mặt mình.

(Không, không thể nào, đây không phải là Dực Phàm ca của mình, đây thực chất là một tên khốn hai mặt)

Không được, mình phải chạy trốn, mình phải chạy thoát khỏi đây, thoát khỏi anh ta.

Không nghĩ ngợi gì nữa, cô quyết định quay lưng định bỏ chạy thật nhanh, nhưng lại quên Dực Phàm đã tiêm thứ thuốc đau cơ vào người cô và nó có hiệu lực trong 12 giờ chưa kết thúc, hai chân Thiên Băng lúc này như muốn rã đi, cô lao đầu về phía trước vì cả hai bắp chân cứ như bị tê liệt toàn phần.

Nào ngờ Dực Phàm lại nhanh chóng đỡ lấy cô, rồi nhìn mọi người ở đây lên tiếng

"Thật xin lỗi mọi người, bạn gái tôi mấy ngày nay không được khỏe nên tâm trạng hay tức giận, nên tôi phải đưa cô ấy về rồi"

Nói xong anh liền bế cô lên tay, Thiên Băng như không còn sức chống cự, chỉ trừng trừng con mắt kinh hãi nhìn gương mặt gian xảo của Dực Phàm phía trên cũng đang liếc hái xuống nhìn cô, miệng anh ta cong lên, nhếch mép cười xảo huyệt.

(Tại sao cơ thể của mình lại mệt mỏi đến như vậy? Mình...mình muốn thoát khỏi anh ta)

Đột nhiên cơn buồn ngủ lại bao trùm lấy cô, thấy cô đang dần dần nhắm mắt đi, không còn phản ứng gì nữa thì Dực Phàm mới nhếch môi, đành bế cô ra ngoài xe mất.

Sau khi đặt cô nằm gọn trong hàng ghế phía sau, Dực Phàm bèn quay ra đóng cửa xe lại thì đã nghe thấy có tiếng bước chân đằng sau đến, anh ngạc nhiên liếc mắt dè chừng, quay lại đã thấy Tử Nha, cô ta bèn nhìn anh lên tiếng bảo:

"Dực Phàm, chúng ta nói chuyện chút đi"

Dực Phàm không quan tâm đến cô ta, quay mặt đi vòng ra bên kia định mở cửa ghế lái thì cô ta đã chạy đến ôm chầm lấy cánh tay anh thật chặt, nhíp mắt nói

"Anh đừng xem em là pho tượng được không? Em đang nói chuyện với anh đấy"

Bất chợt anh hất mạnh cô ta ra, lườm mắt bảo: "Cút đi"

Cô ta vẫn kiên quyết, tức giận lớn giọng.

"Em không đi, anh thừa nhận với mọi người Ấn Thiên Băng là bạn gái anh, nhưng em không tin, dựa theo thái độ của của cô ta lúc nãy em có thể đoán được cô ta không hề yêu anh, với lại cô ta cũng trên danh nghĩa được xem là em gái anh, anh và cô ta không thể đến với nhau được"

Bỗng Dực Phàm dừng chân, quay lại nhìn cô ta cười lạnh hỏi

"Hừ, cô là nhà tiên tri sao? Dựa vào đâu mà cô nói tôi và cô ấy không thể đến với nhau được"

Tử Nha đặt tay lên ngực mình, nghiêm túc nhìn anh đáp

"Em đã chờ được gặp lại anh sau 3 năm, em cũng có thể vì anh mà làm tất cả, năm đó anh nói với em bản thân rất thích học ngành Y, vì thế em cũng đã theo học ngành Y giống như anh, mong muốn sau khi ra trường có thể cùng anh làm việc với nhau, bây giờ em đã tốt nghiệp Y Khoa, chúng ta được xem là rất hợp nhau rồi, vì thế anh và Ấn Thiên Băng không thể được"

Nghe vậy Dực Phàm lại cảm thấy nực cười

"Nhảm nhí, đúng là tôi đã nói bản thân mình rất thích ngành Y, nhưng đó mục đích riêng của tôi, phải rồi, cô hãy về nói với ông nội của mình và bảo hủy hôn đi, tôi thành thật xin lỗi nhưng giữa chúng ta không thể có kết quả rồi"

Tử Nha bật kinh ngạc, khóc lóc đi tới anh bảo

"Em không thể, em không muốn hủy hôn, chúng ta đã hứa với nhau ba năm trước rồi mà, anh không thể làm thế với em được"

"Nhưng rất tiếc, tôi không yêu cô"

Dực Phàm vừa rút một điếu thuốc lá ra ngậm lên đầu môi, thốt giọng lạnh lùng nói, Tử Nha lại kinh ngạc, lòng cô đau nhói đi, cô không muốn tin, bởi vì cô vẫn còn nhớ vẻ mặt hiền lành của anh vào ba năm trước khi mới đến Trần Gia lần đầu.

Khi ấy anh vừa bước chân đến, sớm đã khiến cô động lòng ngay từ cái nhìn đầu tiên, sau khi anh và Trần lão gia nói chuyện gì đó với nhau ở phòng khách, cô bước ra nhẹ nhàng đặt hai ly nước lên bàn, lịch sự cúi đầu nói:

"Mời ông nội và tiên sinh đây dùng nước" Đột nhiên Trần lão gia nhìn sang cô, mỉm cười bảo

"Thật là đúng lúc,Tử Nha, để ta giới thiệu với cháu"

Rồi ông giang một tay ra chìa đến người đàn ông trước mặt, cười khẩy giới thiệu

"Đây là Ấn Dực Phàm, cậu ta là bác sĩ tương lai, con trai trưởng của nhà họ Ấn đấy, cháu làm quen đi"

Tử Nha bỡ ngỡ nhìn anh, gương mặt của anh vừa đẹp lại lại vừa chất phác trưởng thành, sớm đã khiến cô điêu đứng.

Dực Phàm nhìn cô, mỉm cười trầm ấm hỏi

"Chào em, anh là sinh viên năm ba đại học Y Khoa, không biết em đang học lớp mấy rồi?"

Tử Nha bật ngượng, lúng túng đáp

"A...em...em đang học cuối năm cao trung"

"Vậy à?" Dực Phàm nheo mắt đi, Trần lão gia lại lên tiếng

"Tử Nha, không chỉ có thế, sau này cậu ta sẽ là chồng tương lai của cháu, cậu ấy đến đây và cũng đã chấp thuận chuyện này rồi"

Tử Nha bật ngạc nhiên, như không tin vào chính tai mình mà ngượng ngập hỏi lại.

"Vậy sao ạ?"

Dực Phàm mỉm cười đáp

"Đúng vậy, sau này...anh sẽ lấy em, mong được em giúp đỡ, Tử Nha"

Chỉ bấy nhiêu thôi, nét mặt trầm ấm, giọng nói ôn hòa của anh sớm đã khiến Tử Nha động lòng, điều này suốt ba năm nay không thể nào khiến cô không ngừng nhung nhớ.

Lúc này cô ta nghiếng răng, nhìn Dực Phàm với hơi thuốc lá màu trắng huyền ảo, bay bay trước mắt nói lớn

"Không, Dực Phàm à, bây giờ anh hãy về bên em, nhất định chúng ta sẽ sống rất hạnh phúc, nhất định em sẽ làm cho anh yêu em mà"

Dực Phàm bật cười nhạt, tay vứt điếu thuốc đang cháy dang dở xuống đất trước mặt Tử Nha, giương mắt lạnh lùng nhìn cô đáp

"Không bao giờ"

Cô kinh động, người như đứng hình mất hồn, cô tự hỏi một con người trầm ấm dịu dàng lúc trước cô đã gặp, lẽ nào đây là cùng một ngươi ư?

Cho đến khi Dực Phàm quay lưng đi, leo vào con xe bên cạnh khởi động rồi rời khỏi Trần Gia mất, Tử Nha mới hoàn hồn, hai lòng bàn tay cô ta nắm nghiền lại, nheo mắt lẩm bẩm:

"Không, chắc chắn anh ấy đã bị Ấn Thiên Băng làm cho mờ mắt, tính cách mới trở nên lạnh lùng như vậy, mình phải giành lại anh ấy, mình phải khiến Dực Phàm thay đổi suy nghĩ khác về mình"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.