Notice: Function _load_textdomain_just_in_time was called incorrectly. Translation loading for the rank-math-pro domain was triggered too early. This is usually an indicator for some code in the plugin or theme running too early. Translations should be loaded at the init action or later. Please see Debugging in WordPress for more information. (This message was added in version 6.7.0.) in /www/wwwroot/truyenyy.mobi/wp-includes/functions.php on line 6114
Bí Mật Của Nữ Thần - Chương 5 : truyenyy.mobi

Bí Mật Của Nữ Thần

Chương 5




Sáng hôm sau, tôi bước đi giữa dãy hành lang, lại nghe thấy đám người bàn tán to nhỏ

"Xem này, có tin hot về Ấn Thiên Băng đấy, cô ta đang sống cùng hai người đàn ông, đúng là kinh tởm"

"Đúng vậy, một nữ minh tinh thật không biết vô sỉ, sao thể sống cùng hai người đàn ông chứ"

Nghe thế tôi đi lại gần họ vểnh mày khoanh hai tay cười nhạt, giơ chiếc điện thoại lên đắc ý:

"Lời mấy người nói...tôi đã thu cả rồi, nếu còn đứng đây nói xấu tôi thì đừng trách tôi vô tình đưa cho ông chủ nghe mấy lời bàn tán này, lúc đó mấy người chuẩn bị rời khỏi công ty này được rồi đấy"

Cả đám sợ hãi cúi đầu

"Băng...Băng tỷ. Bọn em không dám nữa"

Cô nhếch môi nghoảnh đi

"Nhớ kĩ lời nói này"

Cô đi đến rẽ sang vách tường thì thấy Thiên Dịch đang đứng nhìn cô, cậu mỉm cười đi lại nói

"Nhị tỷ, giải quyết tốt lắm"

Cô bật cười nhẹ

"Ha, em nghĩ chị là ai chứ"

Cậu choàng lấy vai cô, nói nhỏ

"Nhị tỷ, hôm nay chúng ta đi bar quẩy nhé"

Cô ngạc nhiên rồi mỉm cười

"Được a...cũng đã lâu rồi không đến đó"

Buổi chiều,tại nhà vệ sinh nữ, Thiên Băng đứng trước gương chỉnh lại lớp cải trang khác lên mặt. Đó là lớp cải trang hóa thân vào nữ dân chơi hộp đêm, cô đánh nhẹ tông mắt nâu đen thì Thiên Dịch đi vào từ phía sau hiện lên trên tấm gương, cô ngạc nhiên quay lại nheo mày hỏi

"Tiểu Dịch, đây là nhà vệ sinh nữ, em vào đây làm gì?"

Cậu bật cười tiến lại gần cô

"Đứng bên ngoài thấy nhị tỷ lâu quá nên em vào giúp thôi"

"Thôi nào, nhỡ cô gái nào thấy em vào đây họ sẽ nghĩ em là tên biến thái đấy, ra ngoài đi"

Cô lấy thỏi son tont đỏ đất lên tô nhẹ đôi môi mình, Thiên Dịch bật cười

"Có sao đâu chứ, dù gì ở đây cũng đâu có người, mà này..."

Cậu nói đến đây cầm lấy thỏi son cô đang cầm trên tay lấy ra khẽ nói

"Chị tô ít thôi, chỉ là đi bar thôi mà nên dùng loại son bóng đi"

Rồi cậu đưa cho cô thỏi son bóng cậu vừa mua, cô ngạc nhiên cầm lấy thỏi son bóng đó hỏi

"Em mua cho chị đấy à?"

Thiên Dịch gật đầu, cô bật cười nhẹ

"Thật là,chị chẳng thích loại son bóng chút nào, nhưng miễn là đồ của em tặng chị đều thích"

Rồi cô đẩy nhẹ thỏi son đó ra định tô lên môi mình thì cậu cầm chặt tay cô lại

"Khoan đã, để em tô giúp cho, em muốn tự mình thử đồ vừa mua lên môi chị"

Vừa nói xong cậu cầm lấy thỏi son bóng đó, tay kia sờ nhẹ lên khóe môi cô, ánh mắt nhìn âu yếm, lấy đầu son thoa nhẹ lên đôi môi hồng nhỏ nhắn ấy, lại cảm thấy như bị cuốn vào lưới tình rồi vô thức tiến môi mình lại gần môi cô nhưng cô lại lên tiếng

"Tiểu Dịch, tô xong rồi nhỉ?"

Cậu giật mình rồi lùi ra bật cười

"Vâng"

Rồi cô mang túi xách mình lên, nghoảnh mặt đi nói

"Tiểu Dịch, đi thôi. Chúng ta cùng vui chơi nào"

Nghe thế cậu gật đầu đi phía sau cô.

7:00 tối, tại quán bar. Cô và Thiên Dịch bước vào chốn ăn chơi của đám thương lưu. Rồi hai người ngồi vào chiếc ghế dài gần đó. Thiên Băng ngồi chéo chân làm lộ ra một đôi chân mịn màng và quyến rũ. Chiếc áo vải hai dây màu đỏ sậm hiện ra nửa bộ lưng trần thật diễm lệ. Thiên Dịch lại ngồi cạnh cô đắm chìm nhìn vẻ đẹp đó, cậu càng ngày có những suy nghĩ bất thường, lại càng ngày có tính muốn chiếm hữu người chị mình đã sống cùng hơn 10 năm này.

"Tiểu Dịch, em dùng rượu không?"

Cô lên tiếng làm cắt đứt suy nghĩ trong tâm trí cậu, cậu bật cười

"Vâng, em muốn chút vodka"

"Mà này, hiếm lắm chúng ta mới đến đây, em có nói cho Phàm ca biết không đấy?"

Dịch lắc đầu nhẹ

"Em biết anh ấy sẽ lo lắng nên em đã không nói, nếu anh ấy biết chúng ta đi hộp đêm chẳng phải rất tức giận sao?"

Cô bật cười nhẹ, lấy điếu thuốc ngậm lên miệng mình

"Ha, em cũng biết chuyện đấy"

Cô định lấy bật lửa thì Thiên Dịch tiến lại kéo điếu thuốc trên miệng cô ra khẽ nói:

"Nhị tỷ, thuốc lá không tốt cho sức khỏe đâu, chị đừng dùng nữa"

"Thật là, từ bao giờ em thích cấm cản chị thế, cả Phàm ca đã mệt rồi bây giờ tới em cũng vậy"

Cô thở dài rồi nói tiếp

"Thôi được,không hút thì không hút vậy"

Thiên Dịch bật cười

"Vậy mới là nhị tỷ"

Tiếng ồn ào của chốn ăn chơi và ánh đèn màu lập lờ không ngừng chớp nhoáng, cô đứng dậy chống nạnh nhìn Thiên Dịch

"Tiểu Dịch, ra đây nhảy cùng chị nhé"

Thiên Dịch cười nhẹ rồi cởi bỏ chiếc áo khoác đen để xuống ghế

"Vâng"

Cậu và cô đứng giữa chốn ăn chơi đó, xung quanh mọi người đều đang quẩy theo tiếng nhạc.Cô cũng thế, cậu khẽ sờ vào những lọn tóc đen của cô mỉm cười từ đằng sau, nói khẽ:

"Chị dùng dầu gội gì mà thơm thế?"

Cô quay lại bật cười

"Em không nhảy sao? Đừng nói mấy lời luyên thuyên nữa"

9:00 tối, cô say mèm ngủ trên ghế của quán bar, Thiên Dịch đỡ lấy người cô lật lại, ngồi xuống choàng hai tay cô qua cổ cậu, rồi đứng dậy cõng cô đi ra khỏi quán bar. Tiếng thở ngủ của cô khe khẽ qua tai cậu kèm theo thoang thoảng mùi rượu. Cậu mỉm cười lẩm bẩm

"Đúng là con mèo nhỏ, cho dù chị có thế nào, sau này chị nhất định là của em"

Tại Ấn Gia, Thiên Dịch cõng cô vào trong nhà thì Dực Phàm ngạc nhiên bước ra hỏi

"Dịch, sao Băng Băng lại ngủ say thế này, hai em đi đâu từ chiều đến giờ vậy?"

Dịch mỉm cười, vẫn cõng lấy cô lướt qua Dực Phàm nói

"Chị ấy say rồi, em đưa chị ấy lên phòng ngủ đã"

Rồi cậu đi mất khiến Phàm nheo mày đứng nhìn.

Trên phòng ngủ của Thiên Băng, Dịch đỡ người cô xuống giường nhẹ rồi kéo chăn lên người cô. Ngón tay cậu giơ đến vuốt nhè nhẹ qua cằm cô mỉm cười

"Ngủ ngon, Băng Băng"

Thường thì "nhị tỷ" là cách cậu gọi cô nhưng cậu lại không muốn gọi như thế nữa, cậu muốn được gọi tên cô một cách thân mật như Dực Phàm đã gọi vậy. Rồi Thiên Dịch đứng dậy, cậu vừa đi ra cửa thì đã thấy Dực Phàm đứng trước mặt mình, khuôn mặt anh ấy nheo mày khó chịu hỏi

"Dịch, em và Băng Băng đã đi đâu?"

Thiên Dịch bật cười giơ tay lên rồi nghoảnh lưng đi

"Đi chơi thôi, em cũng hơi buồn ngủ nên về phòng mình đây"

Dực Phàm im lặng nhìn Thiên Dịch đi về phòng mình mất, rồi anh nhìn qua khe cửa phòng Thiên Băng. Một cảm giác bất an lo sợ ập đến, vì anh có thể cảm nhận được, ngay cả Thiên Dịch cũng có tình cảm với cô.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.