Notice: Function _load_textdomain_just_in_time was called incorrectly. Translation loading for the rank-math-pro domain was triggered too early. This is usually an indicator for some code in the plugin or theme running too early. Translations should be loaded at the init action or later. Please see Debugging in WordPress for more information. (This message was added in version 6.7.0.) in /www/wwwroot/truyenyy.mobi/wp-includes/functions.php on line 6114
Bất Sát - Chương 8-7 : truyenyy.mobi

Bất Sát

Chương 8-7




Chương 7: Kết quả chung

Leola và Long Diễm Điệp hỏa táng Anse, cũng hoặc là thân thể của Bạch Nhụy, Long Diễm Điệp rất hào phóng đưa tro cốt cho Leola, tỉ mỉ dặn dò: "Anh nhất định phải đưa tỷ tỷ trở về bên cạnh chồng của tỷ ấy."

Leola gật đầu, đồng thời nắm chặt bình tro cốt trong tay. Mặc dù Mirrodin bị Long Hoàng khống chế rồi, nhưng bất luận là vì Anse, hay là vì Bảo Lợi Long, thậm chí là bởi vì Mirrodin từng bỏ qua cho mình, hắn cho rằng mình đều có cái nghĩa vụ phải cứu Mirrodin trở về.

Lúc này, Leola rốt cuộc chào tạm biệt với Long Diễm Điệp, hắn cũng không hi vọng cô theo mình trở về bên chỗ chủ thượng, dù sao chủ thượng vui giận bất thường, nếu như phát cuồng muốn giết người, Leola sợ rằng tự mình khó bảo toàn, cũng lo không nổi cho Long Diễm Điệp, tự Long Diễm Điệp cũng biết, nếu chủ thượng thật muốn giết Leola, cho dù có cô ở đó, cũng chỉ là làm gói đồ của Leola, không bằng không đi.

"Trăng tròn tháng sau, tôi sẽ đến vách núi Đoạn Trường." Long Diễm Điệp sau khi bỏ xuống câu này, liền rời khỏi Leola.

Leola nhìn bóng lưng của Long Diễm Điệp, mãi đến khi không còn nhìn thấy cô nữa, hắn rốt cuộc xoay người đi về phía đường đi, không thể chờ đợi được muốn trở về bên cạnh bạn bè mình. Leola suy nghĩ một chút, quyết định gọi Bảo Lợi Long, dù sao lộ trình cũng quá xa xôi, hơn nữa hắn rất lo lắng trạng huống của Keisy và Bảo Lợi Long.

Bảo Lợi Long? Bảo Lợi Long?

Leola liên tục kêu gọi, lại chậm chạp không nhận được hồi ứng, đây khiến cho Leola lòng nóng như lửa đốt, tốc độ phi phóng cũng càng ngày càng nhanh, một tiếng rồi lại một tiếng kêu gọi, bước chân càng ngày càng cấp tốc, Leola cứ như thế trải qua cả một ngày, lại cũng vì toàn lực phóng đi như thế mà ăn không tiêu. Đồng thời kết quả của không ngừng sử dụng tâm linh cảm ứng, khiến cho hắn đầu đau như muốn nứt ra, dưới bất đắc dĩ, Leola đành đến lữ quán trong tiểu trấn nghỉ ngơi, sau khi tùy ý ăn một chút, ngồi thiền một hai giờ, liền vừa lại tiếp tục chạy đi.

Khi đang đi ở trên đường người đi đường qua lại, Leola đột nhiên bị một cuộc náo động ngăn cản, hắn có chút sốt ruột muốn vòng qua quần người này.

"Bảo Lợi Long cắn chết ngươi đó!"

Tiếng gào thét quen thuộc, kèm theo tiếng cười của người khác, Leola trong lòng căng thẳng, dùng sức đẩy tất cả những người chắn trước mặt hắn ra, đồng thời hét lớn: "Bảo Lợi Long!"

Cảnh huống trước mắt rất quỷ dị, mặc cho Leola nghĩ nát đầu cũng không biết rốt cuộc là chuyện làm sao, Bảo Lợi Long đang nhoài trên lưng một người nào đó, người này lại không phải Keisy, mà là một cô gái mỹ lệ tóc đỏ, cô gái này còn bị mười mấy gã to con lớp lớp vây quanh.

Hai người này vừa nghe thấy tiếng hét của Leola, quay đầu qua, hai người đều lộ ra thần tình vô cùng cao hứng, cô gái còn đẩy mấy gã to con ra, sau đó chạy về phía Leola, gã to con bị đẩy ra rõ ràng rất không cao hứng, mười mấy người vừa lại phóng tới, chặn ở giữa cô gái và Leola.

Lần này, không chỉ Bảo Lợi Long, hình như ngay cả cô gái cũng tức giận, cô vậy mà lộ ra răng nanh trắng đục, như con mãnh thú cảnh báo gã to con.

Trong lòng Leola lóe qua một tia suy đoán, hét lớn nói: "Liệt Diễm, đừng để ý bọn chúng, qua đây."

Nghe thấy lời của Leola, cô gái thu hồi nét mặt, cung kính trả lời: "Vâng, chủ nhân của điện hạ."

Cô quả nhiên vọt tới bên cạnh Leola, ngay cả gã to con che chắn cô cũng bị cô tông văng đi, người ngoài đều kinh hãi nhìn cô gái có quái lực này, đồng thời suy đoán thân phận của chàng trai mắt bạc, và cô gái này là quan hệ gì vân vân.

Chàng trai mắt bạc lại trước công chúng sờ vào mặt của cô gái, trong miệng nói ngôn ngữ mọi người nghe không hiểu, thấy bọn họ thân mật như thế, người ngoài đều đỏ mặt tới mang tai thì thầm: "Là vợ chồng đi?", "Đương nhiên là vậy rồi, không thấy bọn họ có một đứa con đáng yêu như thế sao?"

Leola tò mò sờ mặt của Liệt Diễm: "Thì ra Liệt Diễm là con gái."

"Không phải, tôi còn chưa có giới tính đây." Liệt Diễm thoáng lùi lại một chút, mặc dù nó không giống như Bảo Lợi Long, vô cùng không thích bị người ngoài chủ nhân đụng chạm, nhưng cũng hơi hơi cảm thấy không thoải mái.

"Giống với Bảo Lợi Long sao? Các ngươi lúc nào mới có giới tính đây?" Leola vươn tay đón lấy Bảo Lợi Long, mà người sau đem hai tay hai chân đều quấn lên Leola, ôm chặt lấy, nếu người nó ôm không phải là Leola, mà là người thực lực thấp một chút, sợ rằng sớm đã bị Bảo Lợi Long ghì đến nát xương sườn rồi.

Liệt Diễm thành thật trả lời: "Lúc thành niên, tuổi thành niên của Long tộc khác chủng loại không giống nhau lắm, Hỏa Long chúng tôi thành niên sớm, đại khái một trăm tuổi đã có thể thành niên rồi." Liệt Diễm biết Leola rất quan tâm Bảo Lợi Long, lập tức bổ sung: "Thần Thánh Bạch Long tộc thì thời gian thành niên không rõ ràng nhất, từ năm mươi tuổi đến hơn năm trăm tuổi đều có, bọn họ trưởng thành chủ yếu dựa vào không phải năm tháng, mà là chủ nhân."

"Ta?" Leola lại không hiểu, muốn để cho Bảo Lợi Long lớn lên, phải dựa vào hắn?

Liệt Diễm gật đầu, còn muốn nói rõ, nhưng những gã to con bên cạnh lại không nghĩ như thế, bọn chúng quát mấy tiếng, mười mấy người vừa lại vây lên, nói đủ loại ngôn ngữ thô tục hạ lưu.

"Mặc dù vếu hơi nhỏ, chẳng qua khuôn mặt kia thật khiến đại gia ta lòng ngứa ngáy!" Một gã to con trong đó chảy nước miếng nhìn chằm chằm vào mặt của Liệt Diễm.

Một gã to con khác thì trên dưới đánh giá Leola, còn nuốt nuốt nước miếng: "Nào có đàn ông trông xinh đẹp như thế, nhất định là cái đồ lẳng lơ thích giả nam trang."

Nếu như hai người này là người bình thường, chắc chắn sẽ bị lời của mấy gã to con làm cho tức đến nói không ra lời, nhưng Leola và Liệt Diễm, một kẻ là sát thủ không hiểu thế sự, kẻ kia căn bản không phải người, đừng nói tức giận, trên cơ bản là hoàn toàn không bỏ mấy gã trước mặt vào trong mắt, hai người đang dùng ngôn ngữ ban đầu đàm luận mọi chuyện xảy ra trong những ngày qua, bao gồm ván cược kỳ quái kia của Gre.

Leola nghe xong, rất là kỳ quái, như vậy nghe lên, chỉ cần hắn cố ý thua Bạch Thiên và Keisy không phải là được rồi sao? Nhưng Gre có khả năng bỏ qua cho bọn họ dễ dàng như thế? Đây ngay cả Leola cũng không tin, Gre chắc chắn sẽ tìm ra biện pháp, khiến hắn không thể không cùng Keisy, Bạch Thiên liều sống liều chết.

Leola nhíu chặt mày, đang suy nghĩ có cần tìm Keisy và Bạch Thiên hay không, mang theo bọn họ trốn một tháng, chờ trăng tròn tháng sau rồi đến vách núi Đoạn Trường... nhưng Anse từng nói, cô có ước định với Gre, đó phải chăng biểu thị Gre biết chuyện này đây?

"Ôi..."

Leola rối trí thở dài, mà mấy tên to con bên cạnh thấy hai người này không hề bỏ bọn họ vào trong mắt, làm sao nuốt được cục tức này, một tên to lớn trong đó tiến lên muốn ôm thẳng lấy Liệt Diễm, nhưng Liệt Diễm nào có khả năng để người ôm, nó bĩu môi, mới đẩy tay một cái, gã to con liền văng đi mười mấy mét mới dừng lại, nằm bẹp như vũng bùn không đứng lên nổi nữa.

Lần ra tay này của Liệt Diễm khiến đám to con đều ngẩn người, lòng biết lần này đụng phải đối thủ cứng rồi, nhưng bọn chúng vẫn nuốt nước miếng ừng ực nhìn chằm chằm vào mặt của Liệt Diễm và Leola, nào có chịu bỏ cuộc, lập tức tuốt đao rút kiếm đồng loạt xông lên.

Nhưng, đột nhiên giống như thể động tác chậm, bộ dạng gã to con xông tới trở nên chậm rãi, thậm chí ngay cả mí mắt cũng từ từ khép lại, cuối cùng toàn bộ ngã xuống đất, mọi người vây xem cũng không ngoại lệ, đầu tiên lộ ra vẻ mặt buồn ngủ, cuối cùng từ từ ngã xuống đất, tiếng ngáy nối tiếp vang lên, Leola liếc một cái, Bảo Lợi Long cho dù buồn ngủ cũng thà chết không chịu buông tay, khuôn mặt nhỏ quật cường kia còn bạt mạng nói mớ: "Papa đừng không mang Bảo Lợi Long, Bảo Lợi Long sau này sẽ ngoan ngoãn..."

Leola một tay đỡ Liệt Diễm cũng đang buồn ngủ như vậy, tay kia thì rút ra Toái Ngân, cho dù biết đánh không lại, nhưng Leola của lúc này lại đã không phải Ngân Nguyệt không biết phản kháng kia nữa.

"Le ơi Le, ngươi muốn đối kháng ta sao?"

Thân ảnh thẳng tắp kiêu ngạo kia của Gre ở trong quần người ngã thành một đống xung quanh, tỏ ra càng đột ngột, dáng vẻ chậm rãi đi tới của hắn, xem ra tùy tiện, nhưng từng bước lại đều là sát khí.

"Tôi sẽ không làm hại bạn bè của tôi." Leola kiên quyết thanh minh.

"Oh?"

Gre lộ ra tươi cười, nụ cười như lưu manh kia giờ phút này lại khiến Leola nhớ tới người nào đó, vì sao trước kia không có phát hiện nụ cười của Keisy giống chủ thượng như thế? Leola ngẫm nghĩ, trước kia hắn sợ hãi chủ thượng như vậy, nụ cười của chủ thượng thoạt nhìn đều toàn là uy hiếp, là cười lạnh khủng bố, cho nên hắn căn bản không dám đi hồi tưởng dáng vẻ chủ thượng cười, bây giờ hắn dám nhìn thẳng vào nụ cười của chủ thượng rồi... ít nhất có tiến bộ đi, Leola nhàn nhạt cười khổ, lòng biết tiến bộ này không thể khiến cho hắn đạt được thắng lợi.

"Bạch Nhụy chết rồi đi?" Gre thẳng thừng làm rõ: "Ngươi cho rằng một người chết có thể đưa các ngươi trở về sao?"

Trong lòng Leola giật mình, chẳng lẽ ước định của Anse và Gre là...

"Bạch Nhụy lần đầu tiên lợi dụng ma pháp trận, đã vỡ nát thân thể của chính mình, lần thứ hai đưa ngươi đi, cô ta không thể không sử dụng linh hồn của mình, bởi thế ngủ say rất lâu, thậm chí chỉ có thể nói chuyện với ngươi trong thời gian ngắn, lần thứ ba đưa các ngươi lại, mặc dù đã mượn ngoại lực, chẳng qua..."

Gre cười cười: "Ngay cả ta cũng không dám ba lần phá mở thời không, Bạch Nhụy cỏn con làm sao không hồn bay phách tán?"

"Không được nói cô ấy như thế!" Leola khẽ quát, hắn không cho phép bất cứ người nào bôi nhọ Anse.

"Làm gì thế!" Gre thoạt nhìn cũng không tức giận, trái lại vẻ mặt thích thú: "Ta nói chính là Bạch Nhụy, cũng đâu phải nói Anse của ngươi."

Leola sửng sốt, không hiểu ý của Gre.

"Mặc dù Bạch Nhụy cường hành chiếm hữu thân thể của cô gái kia, chẳng qua đại khái không nhẫn tâm hủy mất linh hồn của cô ta đi." Gre bừng bừng hứng trí suy đoán: "Anse kia khẳng định đã dung hợp Bạch Nhụy và tính cách của chủ nhân thân thể ban đầu, hơn nữa lúc đó Bạch Nhụy là bởi vì phá mở cánh cửa thời không, đại thương nguyên khí, sợ rằng linh hồn căn bản là nửa tỉnh nửa mê, Anse kia nhất định là tính cách của chủ nhân thân thể chiếm nhiều hơn."

Gre lẩm nhẩm, rất là hài lòng với suy đoán của mình, cho rằng đúng tám chín phần mười.

Nghe thấy Gre nói như thế, Leola không biết làm sao, đột nhiên có một tia cảm kích, hắn đột nhiên có loại cảm giác kỳ quái, Gre có phải là cố ý nói cho hắn cái sự thực này? Vì để... nói cho hắn Anse cũng không phải ảo ảnh sao?

"Cám ơn."

Còn đang dương dương đắc chí vì sự thông minh tuyệt đỉnh của mình, đột nhiên nghe thấy câu cám ơn này, Gre sửng sốt, ngẩng đầu nhìn hướng Leola, trên mặt tràn ngập hoài nghi một cách khoa trương, chẳng qua hắn kỳ thực cũng biết ở đây ngoại trừ mình và Leola, nào còn có người tỉnh đây.

Gre đột nhiên ha ha cười ầm lên, khiến cho Leola không hiểu gì hết, sau khi cười một hồi, Gre lại lộ ra thần sắc âm lãnh: "Đừng cho rằng nói câu cám ơn, ta liền sẽ mềm lòng, ngươi ở trong mắt ta chẳng qua là cái đồ chơi, ngươi là con trai của Long Hoàng, ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ngươi!"

Sắc mặt của Leola cũng trầm xuống, tay càng nắm chặt Toái Ngân.

"Bạch Nhụy đã dùng dây chuyền Long Thập Tự tỏa định vị trí của Jasia, chỉ cần ta dùng sợi dây chuyền kia mở ra cánh cửa thời không, Jasia liền có thể trở về." Gre nói rõ ước định giữa bọn họ: "Cô ta giúp ta tỏa định Jasia, ta giúp cô ta mở cánh cửa thời không, đây chính là ước định của bọn ta, nhưng Le à, ta thế nhưng không có nói có muốn để cho các ngươi tiến vào cánh cửa thời không hay không."

Leola nhìn thẳng vào Gre: "Làm sao mới chịu để cho chúng tôi tiến vào cánh cửa thời không?"

"Ngươi đi đánh với Keisy, Bạch Thiên, ngươi thắng rồi, ta sẽ để các ngươi tiến vào." Gre lộ ra nụ cười bất lương.

Leola nhấn mạnh: "Nhưng, ông nói với bọn họ, nếu tôi thắng, ông liền sẽ giết tôi."

"Hừ! Ta cũng đâu phải kỵ sĩ, không thể nói dối sao?" Gre cười một cách vô lại, sau đó vừa lại cảnh cáo: "Hê hê, ta thế nhưng không có ngu như thế! Ngươi không được nói với bọn chúng nửa câu, để đề phòng ngươi cái gã này, ta muốn trước tiên phong bế năng lực ngôn ngữ của ngươi, ngươi sẽ không biết nói chuyện, không biết viết chữ, tương tự ngươi cũng nghe không hiểu nhìn không hiểu lời nói chữ viết của người khác, về phần tâm linh cảm ứng của ngươi và con rồng kia, ta sớm đã phong bế rồi."

Leola kinh hãi, nhưng Gre thì đã nói câu cuối cùng: "Đúng rồi, vì để cho thực lực cân bằng, quyết đấu mới dễ coi, ta tốt hơn trước tiên bắt ngươi về, sau đó để ngươi mười ngày không ăn không uống."

Không ăn có thể, mười ngày không uống nhất định sẽ chết người. Leola còn chưa kịp nhắc nhở Gre, người bình thường một ngày không hấp thu nước, sinh mệnh đã có nguy hiểm, hai ngày không hấp thu, sợ rằng liền chết khô cong rồi... nhưng cổ họng của hắn đã phát không ra âm thanh nữa.

◊◊◊◊

Ngoan Nham lão nhân nhìn đồ nhi cả người chừng như là đổi mới hoàn toàn, nếu như nói ba tháng trước hắn giống như cái thiếu gia tốt đẹp, vậy thì bây giờ hắn chừng như là một nam nhân ánh mắt sắc bén như chim ưng rồi, đây khiến cho Ngoan Nham lão nhân không khỏi có loại cảm thán con cái lớn rồi.

"Bạch Thiên, nhớ mang thổ sản về đấy." Tiểu Thảo cười ha hả nói.

Bạch Thiên đôn hậu cười trở lại, ánh mắt sắc bén như chim ưng vừa rồi cười cong lên, thoạt nhìn vừa lại biến trở về bộ dạng thiếu gia tốt đẹp, hắn nghiêm túc trả lời: "Thảo sư huynh, đệ nhất định mang thổ sản về cho huynh."

Giang sơn dễ đổi bản tính khó dời... Ngoan Nham lão nhân vừa bực mình vừa buồn cười, chẳng qua tâm tình lại vẫn là vui mừng.

Tính cách kia của Bạch Thiên nếu thật sự thay đổi rồi, sợ rằng Ngoan Nham lão nhân mới thật sẽ cảm thấy mất mát một hồi.

Bạch Thiên đi đến bên cạnh Liệt Diễm và Bảo Lợi Long dạng rồng nhỏ, hai con rồng từ sau khi mười ngày trước trở về chỗ Bạch Thiên, liền cứ luôn rất ủ rũ, nghe nói bọn chúng tìm được Leola rồi, nhưng không biết làm sao, hai rồng đều bất tỉnh, đợi đến sau khi tỉnh lại, Leola lại đã biến mất, mà có thể khiến cho Leola bỏ mặc hai rồng, sợ rằng chỉ có Gre thôi, Bạch Thiên luôn là từ mười ngày trước đã âm thầm cầu khẩn, Leola sẽ bình an vô sự.

Liệt Diễm vừa nghe thấy sắp phải đi, lập tức biến thành rồng lớn, Bảo Lợi Long cũng lập tức trèo lên đầu của Liệt Diễm, bạt mạng thôi thúc Bạch Thiên mau đi lên, Bảo Lợi Long thực sự quá nhớ papa rồi.

"Lão phu hay là đi theo đi." Ngoan Nham lão nhân mặc dù không làm sao muốn ngồi lên Liệt Diễm, nhưng lòng giúp đồ đệ lại càng thịnh vượng, nghĩ rằng nếu như nguy cấp, hắn chung quy cũng có thể ngăn chặn Gre, giúp đám nhóc này một chút.

Bạch Thiên cảm kích nhìn sư phụ, sau đó liền nhảy lên lưng rồng, Ngoan Nham lão nhân cũng lên lưng Liệt Diễm theo, Liệt Diễm đang định giương cánh đây.

"Chờ một chút! Bạch, Bạch Thiên..." Long Vũ Điệp vội vàng phóng lên, bất chấp mình có bao nhiêu sợ con rồng này, vẫn cứ bám ở bên chân rồng của Liệt Diễm.

Bạch Thiên ra hiệu Liệt Diễm chờ một lát, hắn nhảy xuống Liệt Diễm, kiên nhẫn chờ Long Vũ Điệp nói chuyện, mà người sau nhìn thấy mọi người đang nhìn mình, mặt phát đỏ, nào nói ra được lời, nhưng Bạch Thiên vừa lại sắp đi rồi, cô không nói lúc này, thì phải đợi lúc nào đây?

"Ahem, ahem, Tiểu Thảo! Ngươi còn không mau đi giúp Dược Thần trộn thuốc, còn làm biếng coi chừng Dược Thần vẩy lung tung thứ gì lên người ngươi." Ngoan Nham lão nhân quát, mà Tiểu Thảo liền mang lên thần sắc kinh khủng vội vàng trở về giúp Dược Thần, Ngoan Nham lão nhân vừa lại kêu to một tiếng: "Chết rồi! Quên lấy đồ rồi, trí nhớ của ta thế nhưng thật là kém, sợ rằng phải tốn tới mười phút mới tìm được mất."

Nói xong, Ngoan Nham lão nhân cũng vội vàng rời khỏi, dưới lòng còn lẩm bẩm, mấy năm này là năm gì, sư phụ còn phải tìm cớ lánh đi, để đồ đệ đi nói chuyện yêu đương.

Long Vũ Điệp lúc này mặt sớm đã đỏ toàn bộ rồi, sự rụt rè của một cô gái vừa lại chạy ra, ấp a ấp úng nói không rõ.

Thấy bộ dạng này của Long Vũ Điệp, vừa lại nhớ tới cô ba tháng qua không rời một bước, cũng không có trở về môn phái của mình, càng không có đi về tìm Âu Dương Nhật, Bạch Thiên thế nhưng không phải Leola, hắn chỉ là thành thật, nhưng không chậm tiêu, dưới lòng hắn cũng là hiểu rõ, Vũ Điệp là thích hắn.

Bạch Thiên vô cùng áy náy mà tế nhị nói: "Xin lỗi, Vũ Điệp, dù sao chúng ta cũng không phải


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.