Notice: Function _load_textdomain_just_in_time was called incorrectly. Translation loading for the rank-math-pro domain was triggered too early. This is usually an indicator for some code in the plugin or theme running too early. Translations should be loaded at the init action or later. Please see Debugging in WordPress for more information. (This message was added in version 6.7.0.) in /www/wwwroot/truyenyy.mobi/wp-includes/functions.php on line 6114
Bản Ghi Chép Cuộc Sống Hạnh Phúc Ở Triều Thanh - Chương 76: Gặp lại : truyenyy.mobi

Bản Ghi Chép Cuộc Sống Hạnh Phúc Ở Triều Thanh

Chương 76: Gặp lại




Điềm Nhi nghe vậy, trong lòng mặc dù nặng nề, nhưng ngoài miệng dịu dàng nói: “Thiếp đã
biết, thật không ngờ chỉ mới vài tháng ngắn ngủn, lại phát sinh nhiều
chuyện như vậy.” Trong giọng nàng đều chứa đầy thổn thức.

Đề tài
liền ngưng tại đó, Điềm Nhi cũng không có tâm tình hỏi tiếp, nàng nhắm
mắt lại, đầu tựa trên lồng ngực trượng phu, trên da truyền đến nhiệt độ
mồ hôi ẩm ướt cùng tiếng tim đập vững vàng theo quy luật trong lồng
ngực, khiến nàng cảm thấy an tâm, dần dần ngủ thiếp đi.

Dận Chân
cúi đầu nhìn nàng, sau đó vươn tay kéo tấm chăn gấm màu hồng cánh sen
lên, đắp lên cả hai người, ôm tiểu nhân nhi trong ngực cũng nhắm mắt lại theo. Dù sao, đoạn thời gian này, hắn cũng đã mệt mỏi đến mức không
chịu nổi.

Ngày hôm sau, Điềm Nhi quả thật đi một chuyến đến phủ
Thập Tam a ca, ngoài dự đoán là Triệu Giai thị đối với chuyện Dận Tường
bị giảm lỏng cũng rất thông suốt, nàng nói với Điềm Nhi rằng nàng đã bẩm rõ lên với Khang Hy, muốn đến nơi Dận Tường bị giam lỏng chăm sóc hắn.

Điềm Nhi nghe xong không khỏi đỏ hốc mắt: “Chuyến đi này, cũng không biết khi nào chúng ta mới có thể gặp lại nhau...”

Triệu Giai thị trong nụ cười mang theo nước mắt nói: “Hôm nay vừa vặn mà tẩu
tới, buổi tối nay cũng đừng đi, chúng ta không say không về.”

Điềm Nhi không khỏi nghẹn ngào gật đầu nói: “Thừa dịp tốt này, chút nữa cũng sai người gọi Uyển Như đến đi, tỷ muội chúng ta sẽ uống đến long trời
lở đất.”

Tiễn Triệu Giai thị đi không bao lâu, mùa xuân của năm
nay cũng đã sắp đến, Điềm Nhi cũng quét sạch ảo não của khoảng thời gian này, bắt đầu hăng hái bừng bừng chuẩn bị năm mới. Cắt song cửa sổ, nấu
cháo mồng 8 tháng chạp*, bố trí tất cả công việc mừng năm mới, vài ngày
trước hôm trừ tịch, Dận Chân cũng bắt đầu nghỉ lễ, không cần thượng
triều nữa.

(*cháo mồng 8 tháng chạp: dùng nếp, đậu, và các loại
quả khô như táo, hạt dẻ, hạt sen... nấu thành. Bắt nguồn từ Phật giáo,
tương truyền Thích Ca Mâu Ni đắc Đạo vào ngày này, nên chùa chiền nấu
cháo cúng Phật, về sau trong dân gian lưu truyền mãi thành tục lệ.)

Một ngày nọ, hai vợ chồng đang nói chuyện, bên ngoài có người bẩm báo, nói
có Tổng đốc Tứ Xuyên Niên Canh Nghiêu tới chơi. Dận Chân nghe vậy lập
tức nhíu mày, trực tiếp nói: “Đi nói cho hắn biết, gia không có ở nhà.”

Điềm Nhi nhìn sắc mặt biến đen của Dận Chân, không khỏi có chút tò mò hỏi:
“Vị Niên đại nhân này chính là Niên đại nhân đã bắt được Cát Nhĩ Đan kia sao?”

Dận Chân tràn đầy không thể phủ nhận gật đầu. Cho dù luôn ở trong hậu trạch, Điềm Nhi cũng có nghe nói, vị Niên đại nhân kia hiện
nay là người ‘chạm tay có thể bỏng’ cỡ nào, đáng lý ra người như vậy hẳn nên phải tiếp đãi cẩn thận, tốt nhất là nhét vào dưới cánh mới tốt, tại sao trông bộ dạng Dận Chân như muốn đẩy ra ngoài thế? Điềm Nhi chớp
chớp mắt nghĩ mãi không ra.

“Thiếp có nhớ nhà vị đại nhân này có
một nương nương tiến cung, hình như tên là, Niên...” Nàng cố gắng nghĩ
nghĩ: “Niên Hồ Điệp thì phải.”

Chỉ một con Hồ Điệp thôi nhưng mà
ghê gớm lắm nha, bởi vì người ta lớn lên có gương mặt giống Đồng Hoàng
hậu cực kỳ, vừa tiến cung liền được Khang Hy đế sủng ái, nay lại có một
ca ca đắc lực làm ngoại viện, thực là không ai dám xem thường.

Sắc mặt Dận Chân vẫn còn sa sầm lợi hại, hắn duỗi ngón tay nhịp từng cái
lên mặt bàn con trên giường gạch, trong đầu xoay chuyển đủ loại ý niệm.

Niên Canh Nghiêu quật khởi với một tốc độ cực nhanh, quả là có chút vượt
ngoài dự liệu của hắn, dựa vào công lao ở Chuẩn Cách Nhĩ, nay hắn ở
trong triều thế mà thánh sủng đang thịnh vượng. Hơn nữa cũng không biết
nguyên do gì, Niên Canh Nghiêu kia đối với mình tựa hồ cực kỳ tôn sùng,
gần như là không ngừng biểu lộ trung tâm. Nếu như biết len lén, kín đáo, âm thầm đầu nhập vào mình, Dận Chân hiển nhiên sẽ không cự tuyệt, nhưng khổ nỗi tên Niên Canh Nghiêu kia đem lòng trung thành kia biểu hiện ra
ngoài rõ mồn một, cái này thì không làm Dận Chân vui nổi rồi, hoàng tử
cấu kết với đại thần trong triều? Hắn còn không muốn trở thành Thái tử
thứ hai.

Thấy Dận Chân còn đang thần du thiên ngoại ở tận đẩu đâu, Điềm Nhi không khỏi lắc lắc đầu.

Ngày Trừ tịch, dựa theo quy củ cũ, tiến cung dự tiệc là tuyệt không thiếu
được. Chia tay với Dận Chân ở cửa thành, một người dẫn Hoằng Đán đi Thái An điện, một dẫn ba đứa nhỏ đến Vĩnh Hòa cung.

Hôm nay Đức phi
vừa nhìn liền biết thần thái phấn khởi, tâm tình vô cùng tốt. Chỉ thấy
bà ta trong một bộ kỳ trang liền thân sắc tím thêu ‘song chép quẫy sen’
bằng chỉ vàng, trên kỳ đầu là một bông mẫu đơn lớn phối hợp với hai
chuỗi dây trân châu tinh xảo, gương mặt trang điểm vô cùng tỉ mỉ, khiến
bà thoạt nhìn vô cùng duyên dáng hoa lệ.

“Con dâu Nữu Hỗ Lộc thị thỉnh an ngạch nương, ngạch nương vạn phúc kim an.”

“Tôn nhi thỉnh tổ mẫu đại an.” Ba tiểu tử quỳ xuống thỉnh an nói.

Đức phi vừa thấy liền cười nói: “Mau đứng dậy đi, ai ôi!!! mấy tiểu tôn tôn của bổn cung đến đây, mau qua cho bổn cung xem nào.”

Đám anh em Hoằng Thì đi tới, Đức phi lần lượt nắm tay, xoa đầu từng đứa,
rồi quay sang Điềm Nhi oán trách nói: “Ngươi đó, rãnh rỗi cũng dẫn bọn
chúng tới chỗ bổn cung nhìn một chút, mới một đoạn thời gian không thấy
đã cao như vậy rồi.”

Điềm Nhi cười vâng dạ, sau đó ngồi xuống một chỗ bên dưới Đức phi, nàng nhìn một vòng xung quanh, hỏi: “Thập Tứ đệ
muội còn chưa tới ạ?”

“Còn chưa, mấy ngày nay thằng bé Hoằng Minh bị tiêu chảy, còn đang lo lắng chăm sóc rồi.”

Điềm Nhi nghe vậy vội hỏi thăm một chút, thấy vẻ mặt Đức phi thoải mái, nên cũng biết hẳn là không có vấn đề lớn.

“Ngạch nương, có một chuyện, không biết con dâu có nên hỏi hay không.”

Đức phi nhướn mày, trông dáng vẻ Điềm Nhi như muốn nói lại thôi, liền kêu
người dẫn mấy đứa bé trong lòng đi, sau đó nói: “Có chuyện gì mà không
thể hỏi, cứ nói đi.”

Điềm Nhi do dự một chút, bèn hỏi: “Không biết Bát muội muội hiện tại như thế nào ạ?”

Đức phi nghe xong, thần sắc lập tức liền đạm nhạt xuống, một tia bi thương
nhuộm giữa mi gian: “Đã phiền ngươi còn nhớ đến con bé.”

Mấy năm
trước nữ con gái ruột của Đức phi, cũng chính là muội muội ruột của Dận
Chân, Bát công chúa Bố Sở Da Khắc, được gả đến Chuẩn Cách Nhĩ. Nay Cát
Nhĩ Đan binh bại bị giết chết. Nàng là công chúa Thanh triều, nghe nói
cũng theo đội quân về tới kinh thành, có điều vì thân phận khó xử, hiện
tại căn bản không lộ diện trước mặt người khác.

Điềm Nhi cũng
biết một nguyên do mà người khác không biết, đây cũng là Dận Chân nói
cho nàng, nguyên lai là Bát công chúa mang thai, mà đứa bé này không hề
nghi ngờ chính là của Cát Nhĩ Đan. Trượng phu của mình bị chính cha ruột mình giết chết, trong bụng mình còn đang mang một đứa bé, chưa ra đời
đã mồ côi cha, tình cảnh của Bát công chúa hôm nay, không thể nghi ngờ
là cực kỳ bi thương.

“Nói vậy ngươi cũng đã nghe lão Tứ kể chuyện của Bố Sở Da Khắc.” Đức phi thở một hơi thật sâu nói: “Hôm nay cũng vừa đúng lúc ngươi tiến cung, không ngại thì đi thăm con bé một chút đi,
trò chuyện với nó cũng tốt.”

Điềm Nhi nghe xong tất nhiên là thưa vâng đồng ý, vì thế, Đức phi liền bảo Tần ma ma dẫn nàng đi.

Men theo hành lang gấp khúc quanh co uốn lượn, đi đến một thiên điện tại một nơi cực kỳ vắng lặng ở Vĩnh Hòa cung.

“Công chúa là một người tính tình quật cường.” Tần ma ma giải thích: “Vô luận như thế nào cũng phải ở nơi này.”

Điềm Nhi nghe xong gật đầu hiểu, khẽ thở dài nói: “Lại cũng thanh tịnh.”

Canh giữ trước cửa là một phụ nhân da dẻ ngăm đen, ngũ quan đầy vẻ phong mạo của dị quốc, thấy đám người Điềm Nhi đi đến, vội cúi người nói: “Nữ tỳ
thỉnh an các lương lương.”

Tần ma ma quay đầu nói với Điềm Nhi:
“Đây là phó phụ công chúa mang theo từ Chuẩn Cách Nhĩ về, là người thô
dã, ngôn ngữ vô lễ, xin phúc tấn đừng trách.” Điềm Nhi khẽ mỉm cười một
cái, ý bảo không sao.

Tần ma ma lại hỏi: “Trát Trát Đốn Châu, ngươi vào trong thông báo một tiếng, nói là có Ung thân vương phúc tấn tới thăm.”

Phó phụ kia dựng lỗ tai tinh tế nghe xong, cũng không biết có nhớ được
không, bèn xoay người đi vào trong, một lát sau trở ra báo, Bát công
chúa mời nàng vào.

Bố Sở Da Khắc trông tốt hơn nhiều so với nàng
tưởng tượng, nàng ta thoạt nhìn phi thường bình tĩnh, thậm chí lúc nhìn
thấy Điềm Nhi, còn hơi lộ ra thần sắc mừng rỡ.

“Bát muội muội.”
Trong đầu không khỏi nhớ lại bộ dáng nàng ngày xuất giá, cũng bình tĩnh
như vậy, giống như cô bé này vẫn luôn luôn lẳng lặng ngồi ở đây, chẳng
hiểu sao, Điềm Nhi chỉ cảm thấy hốc mắt chua xót, lệ tràn khóe mi lăn
xuống.

“Tứ tẩu, đã lâu không gặp.” Đã mang thai sáu tháng, nàng
đứng lên đi lại có chút khó khăn, Điềm Nhi thấy vậy vội đi đến trước, đỡ nàng lại ngồi xuống.

Điềm Nhi lau nước mắt, cười nói: “Xem ta này, kích động một chút liền thích khóc.”

Bát công chúa nghe vậy ôn nhu cười nói: “Đã nhiều năm không gặp, Tứ tẩu có
khỏe không? Tứ ca có khỏe không? Bọn nhỏ thế nào, có khỏe không?”

“Khỏe khỏe hết, chúng ta đều rất tốt!” Điềm Nhi nói: “Đám anh em Hoằng Thì
bây giờ đang ở chỗ ngạch nương, vốn nên cho bọn chúng đi tới hành lễ ra
mắt cho cô cô chúng. Chỉ là ta nghĩ hai chị em chúng ta đã rất lâu không gặp, nên hảo hảo trò chuyện một lúc, cũng không muốn mấy tên tiểu ma
đầu kia quấy rối.”

Nhìn nữ nhân trước mắt càng ngày càng trở nên
quyến rũ, Bát công chúa khẽ nở nụ cười, âm thầm nghĩ, đã nhiều năm như
vậy, mà đôi mắt này vẫn còn trong trẻo như trước!

Hai người lần
lượt hàn huyên kể tình hình những năm này gần đây, đương nhiên, Điềm Nhi rất chú ý không để cho mình chạm đến đề tài không nên chạm đến, dần dần vẻ xa cách khi cửu biệt giữa các nàng biến mất, sau một lúc lâu, Điềm
Nhi tạm ngừng lời, tầm mắt nhìn về phía bụng của Bát công chúa, dịu dàng hỏi: “Đứa bé được mấy tháng rồi?”

Nâng tay vuốt ve vòng bụng đã nhô cao, Bát công chúa yêu thương nói: “Cũng gần sáu tháng rồi!”

Điềm Nhi nhìn vẻ mặt nàng tỏa ra ánh hào quang nhu hòa của một người mẹ, trong lòng lại bắt đầu thấy xót xa.

“Lúc vừa gặp Cát Nhĩ Đan...” Đột nhiên, Bát công chúa như nhớ lại điều gì
đó, lẩm nhẩm nói: “Muội sống không được dễ chịu lắm, nơi đó khác xa kinh thành, bọn họ đều ở lều trại, ăn thịt dê, rượu mạnh lúc nào cũng khoác
bên hông, nốc ừng ực, bọn họ... ừm phi thường dã man, không hề có cấp
bậc lễ nghĩa. Có rất nhiều lần, muội đều muốn trốn chạy về kinh thành... Nhưng mà, Đại hãn chàng đối với muội rất tốt.” Trên mặt Bát công chúa
xuất hiện vẻ dịu dàng: “Thật ra, chàng ấy cũng là người rất thô lỗ,
nhưng lúc nói chuyện với muội, chàng sẽ tận lực hạ giọng, biết muội nhớ
kinh thành, vì thế chàng cho tất cả người hầu hạ muội học tiếng Hán, còn xây cho muội một tòa cung điện mô hình nhỏ, được mô phỏng theo Tử Cấm
thành, thật ra mà nói thì không hề giống một chút nào...” từng giọt nước mắt tí tách rơi xuống, Bát công chúa cười nói: “Cho nên Tứ tẩu, muội
muốn sinh đứa bé này ra.”

Đây là giọt máu cuối cùng để lại trên nhân thế của nam nhân mà nàng yêu, cho nên nàng nhất định phải sinh được con ra.

Điềm Nhi vươn tay, ôm thật chặt nữ tử cười trong nước mắt kia vào trong
lòng, ngẹn ngào nói: “Đứa bé sẽ bình an, muội cũng sẽ bình an, tất cả
rồi sẽ qua thôi.”

Cuối cùng sẽ có một ngày, hết thảy mọi chuyện rồi cũng sẽ qua.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.