Notice: Function _load_textdomain_just_in_time was called incorrectly. Translation loading for the rank-math-pro domain was triggered too early. This is usually an indicator for some code in the plugin or theme running too early. Translations should be loaded at the init action or later. Please see Debugging in WordPress for more information. (This message was added in version 6.7.0.) in /www/wwwroot/truyenyy.mobi/wp-includes/functions.php on line 6114
Bản Ghi Chép Cuộc Sống Hạnh Phúc Ở Triều Thanh - Chương 67: Cuộc sống nhàn nhã ở Viên Minh viên (2) : truyenyy.mobi

Bản Ghi Chép Cuộc Sống Hạnh Phúc Ở Triều Thanh

Chương 67: Cuộc sống nhàn nhã ở Viên Minh viên (2)




Đại khái Khang Hy thật sự yêu thích đám nhóc Hoằng Đán, thế là mở miệng kêu bọn chúng ở lại
Sướng Xuân Viên bồi giá. Cho nên tối hôm đó chỉ có hai vợ chồng Dận Chân trở về.

Tựa vào vách xe, Điềm Nhi trưng ra cái miệng nhỏ, vểnh lên thật cao.

Dận Chân nhìn nàng, khẽ thở dài nói: “Bọn nhỏ ở bên cạnh Hoàng a mã tất nhiên cực an toàn, nàng còn cự nự lo lắng cái gì.”

“Hừ...” Điềm Nhi thấp giọng lầu bầu: “Ta nói gia trong dạo này sao mà rảnh rỗi
thế, còn có thể cùng mẹ con chúng ta đến Viên Minh viên du ngoạn, hiện
tại xem ra ngài là sớm có dự mưu a!

“Nói bậy, dự mưu cái gì!” Dận Chân giương mắt, trừng mắt dữ tợn nhìn Điềm Nhi, thấy thân thể nhỏ nhắn của đối phương co rúm lại, vẻ mặt sợ sệt, không khỏi có chút đau đầu
nói: “Hoàng a mã tuổi tác dã lớn, không kiên nhẫn đi xa, cho nên năm nay không đến hành cung Nhiệt Hà, chỉ nghỉ mát trong Sướng Xuân Viên.”

Dù sao khẳng định là ngươi đã sớm biết rồi! Điềm Nhi trong lòng ấm ức lầm bầm: giảo hoạt.

“Được rồi!” Dận Chân vươn tay ôm lấy thê tử đang thở phì phò, đặt ngồi trong
lồng ngực khẽ dụ dỗ: “Bọn nhỏ có thể được Hoàng a mã nhìn trúng, đó là
thiên đại phúc khí, nàng đừng tự chuốc lấy phiền rồi cự nự nữa.”

“Nhưng mà...” Điềm Nhi vẫn không yên lòng nói: “Dù sao bọn Hoằng Đán tuổi vẫn
còn nhỏ, vạn nhất thốt ra câu nào không hay, chọc giận Hoàng a mã.” Cái
gọi là sấm sét hay mưa móc đều dựa vào quân ân, ông ta trong một giây có thể cảm thấy bọn nhỏ thiên chân khả ái, một giây tiếp theo có lẽ sẽ cảm thấy bọn chúng không biết lễ phép không hiểu cấp bậc lễ nghĩa, đây đều
là những chuyện không thể lường trước được.

“Nàng nghĩ nhiều
rồi!” Dận Chân buồn cười nói: “Nếu bọn chúng phạm lỗi gì, Hoàng a mã chỉ kêu chúng ta đến đưa về, chẳng lẽ còn có thể đánh phạt mấy đứa con nít
sao?” Điềm Nhi nghĩ nghĩ một chút, cảm thấy Khang Hy đế cũng sẽ không
đến mức độ như vậy, cuối cùng mới hơi thả lỏng tâm tình.

Dận Chân khẽ vỗ về lưng thê tử, trong đầu lại dần dần suy tư những chuyện khác,
trong lúc nhất thời, trong buồng xe lâm vào trầm mặc, có thể nghe thấy
cả tiếng bánh xe ngựa lộc cộc vang lên lúc vấp phải những tảng đá nhỏ
trên đường.

Cứ như thế lại ba ngày trôi qua, Điềm Nhi mỗi ngày
đều ngóng trông Khang Hy có thể tống cổ mấy đứa con mình trở về, bất quá cho đến nay nguyện vọng này cũng không trở thành sự thật. Vẫn là Dận
Chân, vì phải đến Sướng Xuân Viên bồi giá cho nên mỗi buổi tối trở về
cũng có thể mang theo chút tin tức.

“Đã rất nhiều năm gia không
thấy Hoàng a mã cao hứng như vậy rồi...” Ban đêm, hai vợ chồng ôm nhau
ngủ trong màn giường, bỗng nhiên Dận Chân khẽ thở dài nói: “Hoàng a mã,
ông đã già thật rồi.” Trong ấn tượng của hắn, vị nam nhân hùng tâm mãn
chí, càn khôn độc đoán kia đang từ từ già đi, thân thể ông cũng đã bắt
đầu già cỗi, tinh thần ông cũng không chỉ còn mỗi giang sơn xã tắc nữa,
ông bắt đầu giống như một lão già bình thường, khát vọng tình thân từ
con cháu.

“Tất cả mọi người đều sẽ có một ngày già đi.” Điềm Nhi
đem gò má cọ cọ trên ngực trượng phu, nhẹ nhàng nói: “Cho nên chúng ta
làm con cái có thể hiếu thuận thì hiếu thuận hơn một chút, nếu không đến ngày đó nhất định sẽ hối hận.”

Dận Chân nghe vậy không khỏi cười khổ một tiếng, đạo lý này có lẽ chỉ có thể dùng ở tất cả gia đình khác, nhưng cố tình không thể dùng ở hoàng gia, hiếu thuận ư? Chỉ sợ ngươi
bên này vừa muốn biểu đạt hiếu tâm, người được hiếu thuận bên kia bị lập tức sẽ hoài nghi liệu ngươi có dụng ý gì khác.

Bởi vì bọn họ không chỉ là phụ tử mà còn là quân thần, cho nên đã định trước là hoài nghi và nghi kỵ đầy rẫy.

“Thiếp thân có mấy lời, vẫn luôn chôn giấu trong lòng, không biết có nên nói hay không.” Điềm Nhi có chút do dự nói.

Dận Chân khẽ cười: “Ở trước mặt gia mà còn ra vẻ nho nhã thoái thác gì? Nói đi...”

Trong cổ họng Điềm Nhi phát ra thanh âm ùng ục bất mãn, sau đó, sắp xếp lại
ngôn ngữ, dè dặt cẩn thận nói: “Kỳ thật thiếp thân cảm thấy Hoàng a mã
quả thật có chút đáng thương!”

Dận Chân không ngờ nàng sẽ nói ra một câu như vậy, không khỏi hơi sửng sốt.

Điềm Nhi lại tiếp tục nói: “Hoàng a mã tám tuổi đã đăng cơ, diệt trừ Ngao
Bái, dẹp loạn Tam phiên, chiếm Đài Loan, chiến tích hiển hách của mấy
chục năm qua, cho dù chỉ là ở trong sử sách nhưng hậu thế cũng phải ca
ngợi là một vị danh quân. Chàng nghĩ, lão nhân gia ông đã trải qua rất
nhiều chuyện như vậy, tin là đã sớm luyện thành một thân ‘hoả nhãn kim
tinh’ chuyện gì có thể qua được mắt ông chứ? Chẳng qua chỉ là nhắm một
mắt mở một mắt mà thôi! Mà bây giờ ông dần dần già đi, con cái lại...”
Điềm Nhi cắn môi một cái, cuối cùng vẫn nói: “Còn tranh đấu gay gắt như
thế...”

Dận Chân biến sắc, há mồm toan muốn quát lớn, đã thấy
Điềm Nhi một phen chặn lại môi hắn, mặt đầy nghiêm túc nói: “Gia, chúng
ta là vợ chồng, đắp chăn lại có cái gì không thể nói. Ngài cũng biết
thiếp là đứa vô tâm vô phế, nhưng ngay cả một tiểu nữ tử chỉ có biết ăn
ăn uống uống cũng có thể cảm giác được chuyện tình, những người khác làm sao lại không cảm giác được.

Thiếp thân nói cảm thấy Hoàng a mã
đáng thương ở đây, là vì thử đặt mình vào tình cảnh đó, nếu đám anh em
Hoằng Đán ở lúc chúng ta chưa qua đời, liền vì tranh tước vị, giành gia
sản, mà đánh cho ngươi chết ta sống, hoàn toàn chẳng chút mảy may còn
loại tình cảm huynh đệ thủ túc cùng cha cùng mẹ, vậy thiếp thân sẽ
thương tâm cỡ nào a, nghĩ lại có lẽ còn cảm thấy lúc trước không bằng
đừng sinh ra chúng thì hơn.”

Dận Chân nghe được lời này, sắc mặt
biến hóa mấy lần, sau một lúc lâu cuối cùng nhìn Điềm Nhi một cái thật
sâu, sâu kín nói: “Nhưng nàng phải biết, có một số việc không tranh
giành thì vĩnh viễn sẽ không đạt được.”

“Lời gia nói, tất nhiên là đúng!” Điềm Nhi đồng ý gật đầu nói: “Nhưng, cũng có một câu nói, gọi là ‘không tranh tức là tranh’.”

Dận Chân: “...”

“Gia, Hoàng a mã cũng là người, ông cũng biết thương tâm.”

Phải không? Người kia cũng biết thương tâm sao? Dận Chân cười khổ một tiếng, có lẽ là có đi, lúc trước, khi Hoàng ngạch nương qua đời, khi đó hẳn là ông thật thương tâm đi!

Bởi vì không có bọn nhỏ làm bạn, hứng
thú của Điềm Nhi đối với Viên Minh viên đột nhiên giảm xuống một nửa,
mỗi ngày cũng không còn ra ngoài tản bộ nữa, chỉ ở lỳ trong phòng tô tô
vẽ vẽ, lật sách đọc thoại bản này nọ. Một ngày nọ, Điềm Nhi còn đang ở
trong phòng, Phỉ Thúy chợt đi vào thông báo, Bát phúc tấn cùng Cảnh trắc phúc tấn đến đây, Điềm Nhi nghe vậy không khỏi sửng sốt. Sau đó buông
quyển thoại bản trong tay xuống, cau mày suy nghĩ, hai người kia sao lại đến Viên Minh viên này?

“Mời họ vào!” Nghĩ thì nghĩ, ngoài miệng Điềm Nhi lại nói: “Phỉ Thúy, đến phòng khách hầu hạ không được sơ suất, Truy Nguyệt, ngươi đi hỏi Tiểu Hỉ Tử một chút, đây là có chuyện gì.”

“Nghe nói hôm qua Hoàng thượng tuyên Bát a ca đến Sướng Xuân Viên bồi giá, có lẽ Bát phúc tấn cùng đi theo đến ạ.” Truy Nguyệt động tác nhanh nhẹn
chải đầu cho Điềm Nhi, nhỏ giọng nói.

“Hoàng thượng chỉ tuyên mỗi Bát a ca thôi sao?”

“Vâng.”

Điềm Nhi nghe vậy lắc lắc đầu, đem những suy nghĩ ngổn ngang kia ném đi,
đoạn đứng dậy, được bọn nha hoàn vây quanh đi đến phòng khách. Quả
nhiên, nàng vừa đi vào đã nhìn thấy Quách Lạc La thị đang ngồi trên ghế
dựa vừa nói vừa cười với nữ tử bên cạnh.

Hai chị em dâu sau khi chào hỏi nhau, vị trắc phúc tấn Cảnh thị kia cũng thi lễ với Điềm Nhi.

“Mau đứng dậy đi, ngươi đang mang thai, phải thật cẩn thận thân mình.” ánh
mắt Điềm Nhi quét trên bụng Cảnh thị một cái, sau đó khẽ cười hỏi: “Được ba tháng rồi nhỉ?”

“Đúng vậy!” Trả lời là Quách Lạc La thị, chỉ
thấy nàng ta ánh mắt ôn nhu nhìn bụng Cảnh thị, khẽ cười nói: “Lần trước không phải đã nói với Tứ tẩu, muốn cho Cảnh muội muội ôm một đứa con
của ngài, dính chút phúc khí nha, thế cho nên lúc này mới mặt dày tìm
tới đây.”

“Xem ngươi nói kìa.” Điềm Nhi trong lòng thầm nhủ,
ngoài miệng lại cười nói: “Bất quá đám anh em Hoằng Thì hiện nay đang ở
Sướng Xuân Viên bồi giá rồi, thật sự không có ở đây.”

“Ta cũng có nghe nói.” Quách Lạc La thị lập tức tiếp lời: “Cũng là muốn phiền Tứ
tẩu một chuyện, Cảnh muội muội thân thể nặng nề, Sướng Xuân Viên bên đó
lại là nơi Hoàng thượng giá lâm, chắc chắn có quân đội thị vệ thủ hộ,
đao thương san sát sợ sẽ kinh nhiễu đến đứa bé. Không bằng để Cảnh muội
muội trước trú tạm ở chỗ Tứ tẩu, tẩu thấy có được không?”

Biết rõ thân mình nặng nề, sao còn không cho nàng ta ở lại trong phủ tĩnh
dưỡng, mò mẫm chạy ra ngoài làm gì? m thầm rủa hai câu, Điềm Nhi cười
nói: “Vậy thì có là gì, Cảnh trắc phúc tấn cứ để ý ở lại đây là được.”

Như thế, lại qua hai ngày sau, một ngày nọ, Dận Chân tranh thủ trở về từ
Sướng Xuân Viên, thẳng đường đi vào sân viện Điềm Nhi ở, nô tài tinh mắt canh chừng bên ngoài đã sớm nhìn thấy hắn đi tới, vội kéo căng cổ họng
kêu lên: “Nô tài thỉnh gia đại an.”

Hắn kêu một tiếng này xong,
Điềm Nhi bên trong tất nhiên là nghe được, khẽ vén màn trúc lên, nàng
trước cười rồi nói: “Gia đã về ạ.”

“Ừm!” Dận Chân sắc mặt nhu
hòa, hơi gật đầu, miệng vừa toan mở lời, lại bắt gặp sau lưng Điềm Nhi
còn đứng một nữ tử thân mặc kỳ phục hoa văn tròn màu vỏ quýt, tướng mạo
trung bình, chỉ thấy nàng có chút run rẩy cúi người nói: “Tỳ thiếp Cảnh
thị thỉnh Ung thân vương đại an.”

Dận Chân quét mắt cao thấp nhìn nàng một cái, đoạn nói: “Đứng lên đi.”

Sau khi đứng lên, Cảnh thị hướng về Điềm Nhi hành lễ một cái, liền tự động tự giác lui ra ngoài.

“Gia dùng cơm trưa chưa?”

Dận Chân nói: “Chưa, đã sai Tô Bồi Thịnh đi phân phó rồi.”

Đang nói, Phỉ Thúy, Truy Nguyệt liền bưng chậu đồng, khăn mặt, ống nhổ đi
vào. Điềm Nhi cầm một món thường y tự mình hầu hạ Dận Chân thay áo, đợi
sau khi xử lý gọn gàng cho trượng phu thì bữa trưa cũng chuẩn bị xong.
Vì khí trời nóng bức, phòng bếp liền làm chút mỳ trộn rau, là sợi mỳ
được cán mỏng, ăn kèm với tương vừng, dưa leo sắt sợi, dấm chua, tỏi
băm, cùng một chút sa tế, thanh thanh đạm đạm khiến người vừa nhìn liền
mở rộng khẩu vị.

Cho dù là Dận Chân ít ăn nhiều do trời nóng, cũng không nhịn được mà ăn liền hai bát lớn mới buông đũa.

Hai vợ chồng dùng bữa xong, Dận Chân nhấp ngụm trà mát trong tay, trên mặt
xuất hiện biểu tình mãn nguyện. Điềm Nhi thấy vậy vội chân chó chạy tới, cầm cây quạt nhỏ phe phẩy quạt gió cho hắn.

Dận Chân liếc nhìn nàng một cái.

Điềm Nhi liền vẻ mặt đau khổ nói: “Thiếp cũng không còn cách nào a, Bát đệ
muội cũng đã đem lời nói chặn đến tận cửa rồi, thật sự cũng không thể
không đồng ý a.”

Dận Chân: “...” Nàng vậy mà cũng biết gia muốn nói gì.

“Đến thì cũng đến rồi, chiếu cố tốt là được.” Dận Chân có chút âm u nói:
“Cảnh thị kia tuyệt đối không thể xảy ra chuyện gì ở trong Viên Minh
viên chúng ta.”

Thế mới nói, đó chính là một gánh nặng khó giải quyết a.

Điềm Nhi rầu rĩ thở dài thườn thượt một hồi, lầm bầm lầu bầu nói: “Không ấy
gia bảo đám Hoằng Lịch trở về một chuyến đi, không phải nàng ta chết
sống nhất định phải dính chút phúc với chả khí gì đó sao, cứ để cho nàng ta dính một tẹo là được rồi.” Trây trét dính cho đầy người rồi, cũng sẽ không ăn dầm nằm dề ở đây nữa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.