Notice: Function _load_textdomain_just_in_time was called incorrectly. Translation loading for the rank-math-pro domain was triggered too early. This is usually an indicator for some code in the plugin or theme running too early. Translations should be loaded at the init action or later. Please see Debugging in WordPress for more information. (This message was added in version 6.7.0.) in /www/wwwroot/truyenyy.mobi/wp-includes/functions.php on line 6114
Bản Ghi Chép Cuộc Sống Hạnh Phúc Ở Triều Thanh - Chương 26: Công chúa : truyenyy.mobi

Bản Ghi Chép Cuộc Sống Hạnh Phúc Ở Triều Thanh

Chương 26: Công chúa




Sáng sớm, vạn vật đều
yên tĩnh, lúc ánh ban mai vừa mới hửng sáng, một đám người đông nghìn
nghịt đã quỳ trước cửa phủ Tứ bối lặc.

“Chăm sóc mình và Tám Cân cho tốt.” Dận Chân nhẹ giọng nói.

“Dạ, gia cũng phải bảo trọng.”

Dận Chân gật đầu, lên ngựa, kéo dây cương, con ngựa Ô Liệt được Tây Vực
tiến cống giương cao đầu hí lên một tiếng, bốn vó tung bay, mang theo
chủ nhân vút đi như một thanh gươm được bắn ra từ dây cung, đám thị vệ
còn lại nhất tề nghiêm cẩn, cũng đuổi theo sát phía sau.

Dõi theo bóng lưng trượng phu xa dần, trong lòng Điềm Nhi sinh ra vô hạn phiền
muộn, chỉ vừa mới ly biệt, nàng cư nhiên đã bắt đầu thấy nhớ rồi.

Lưu luyến không rời đứng một hồi thật lâu, mãi đến khi hai chân bắt đầu tê
rần, nàng mới nhẹ thở dài một tiếng, quay người vào trong.

Ước
chừng là nam chủ nhân không có ở nhà, phủ Tứ bối lặc đột nhiên yên tĩnh
hẳn, Lý thị không có mục tiêu để lợi dụng chiếm được gì, những dự định
mờ ám trước kia cũng tạm hoãn lại, trong lúc nhất thời, không khí trong
phủ có thể nói là cực kỳ thanh tĩnh.

Điềm Nhi cũng không quan tâm những chuyện khác, mỗi ngày chỉ an an ổn ổn chăm sóc Tám Cân, ngày ngày trôi qua bình thản, chính là nàng vẫn rất nhớ Dận Chân, phi thường phi
thường nhớ, cho nên nàng bắt đầu đem những nỗi nhớ nhung kia viết lên
trang giấy.

“Hôm nay Tám Cân đã biết lật, Tiền ma ma tấm tắc khen tiểu a ca thông minh không ngừng, thiếp lại cảm thấy nếu tiểu tử kia
hơi gầy đi một tí, trên cái mông núc ních bớt thịt đi một tí, hẳn sẽ học nhanh hơn... Còn nữa, dạo này thằng bé đặc biệt thích nhìn đồ vật di
động, thiếp tự làm một quả tú cầu buộc lên đầu giường, Tám Cân luôn nhìn chằm chằm vào nó, tú cầu vừa động một cái, mắt của thằng bé liền động
theo, trông thú vị cực... Dận Chân, chàng phải chăm sóc bản thân thật
tốt a, thiếp và con chờ chàng về.”

Từng ngày trong nhớ nhung cứ
thế mà chầm chậm trôi qua, Điềm Nhi vốn tưởng rằng những tháng ngày bình yên này sẽ kéo dài mãi đến khi trượng phu trở về mới thôi, không ngờ
một buổi chiều nọ, người trong cung đến đây: “Đức phi nương nương nhớ
tiểu a ca.”

Không còn cách nào, Điềm Nhi đành phải vội vàng trang điểm một phen, rồi tiến cung.

Kể từ lần gặp mặt cực kỳ không thoải mái lần đó, đây là lần đầu nàng bước
vào Vĩnh Hòa cung, cho nên, trong lòng khó tránh khỏi có chút khẩn
trương.

“Con dâu Nữu Hỗ Lộc thị thỉnh an ngạch nương, ngạch nương vạn phúc kim an.”

“Đứng lên đi.” Đức phi cười nói: “Ôi!!! Đây là tiểu a ca Hoằng Đán của chúng ta sao, mau ôm tới cho bổn cung nhìn xem nào.”

Điềm Nhi đứng lên, mang trên mặt nụ cười ngại ngùng mà kính cẩn, nàng khẽ gật đầu, ra hiệu cho Tiền ma ma đứng sau lưng.

“Xin vấn an Tứ tẩu.” Nhân lúc này, một giọng nói dịu dàng chợt vang lên.

Điềm Nhi đã sớm để ý tới thiếu nữ bên cạnh Đức phi, nghe thấy nàng gọi mình
là Tứ tẩu, trong lòng liền biết, nàng ta hẳn là muội muội ruột của Dận
Chân, Bát công chúa.

“Bát muội muội.” nàng mỉm cười lên tiếng chào lại.

Trông thiếu nữ kia tuổi tầm mười lăm mười sáu, khuôn mặt tròn như trứng
ngỗng, chân mày lá liễu, mặt mũi thanh tú, trên người mặc một bộ kỳ
trang màu trắng hồng, khiến nàng trông đặc biệt điềm đạm dịu dàng.

“Bố Sở Da Khắc, nhanh đến xem cháu trai con này, thật đáng yêu đúng không.” Đức phi duỗi ngón tay nhẹ nhàng nắm lấy bàn chân nhỏ của thằng bé, Tám
Cân cho là bà đang đùa mình, khuôn mặt nhỏ bụm bẫm cũng nhe nướu cười
với bà (chưa mọc răng), Đức phi thấy vậy càng thêm cao hứng.

Bát
công chúa có chút bẽn lẽn cười cười, cũng khen ngợi theo vài câu, rồi
sau đó lấy ra một hà bao từ trong tay áo. “Đây là muội tự tay làm, cũng
không đáng giá gì, dùng tạm làm quà ra mắt cho Hoằng Đán vậy.”

Hà bao màu hồng nhạt kia, mặt trên có thêu ngũ độc*: rết, dơi, nhền nhện,
cóc, rắn lục, mang ý xua ma đuổi tà, tay nghề lại khéo léo tinh xảo,
quanh viền hà bao hình trái tim còn được đính một vòng trân châu nho
nhỏ, thoạt nhìn thật cầu kỳ.

*ngũ độc: 5con vật độc gồm: rắn,
rết, bò cạp, thằn lằn, cóc (có cả nhện nhưng vì vài nơi nhện không đủ
độc nên không dùng). Là một loại tập tục của dân gian, thường được thêu
lên quần áo, đồ trang sức... mang ý phòng hại phòng bệnh, phòng độc.

“Bát muội muội quá khách khí rồi.” Điềm Nhi cười nói: “Hoằng Đán nhà chúng
ta được tiểu cô cô yêu thương như vậy, thật đúng là may mắn.”

Bởi vì có lòng làm dịu mối quan hệ với Đức phi, cho nên thời gian tiếp đó,
Điềm Nhi lấy Hoằng Đán làm lời dẫn, kể rất nhiều chuyện lý thú ngày
thường, chọc cho hai mẹ con Đức phi đều nở nụ cười, trong lúc nhất thời, không khí ở Vĩnh Hòa cung hòa thuận vui vẻ.

“Aizz!” Đức phi yêu
thương vuốt khuôn mặt nhỏ nhắn của Hoằng Đán, bỗng nhiên giọng điệu có
chút tiêu điều: “Nếu đứa con của Anh Nương không rơi mất, hiện tại chắc
có lẽ cũng biết gọi ta là tổ mẫu rồi.”

Đức phi nhắc tới Hoàn Nhan thị, Điềm Nhi lập tức nín thinh, đề tài này cũng không phải cái nàng có thể bắt chuyện được.

“Ngạch nương cũng đừng đau buồn.” Bát công chúa nhẹ giọng khuyên nhủ: “Không
phải phủ ca ca gần đây có một thiếp thất truyền đến tin vui sao?”

Đức phi nghe nữ nhi nhắc đến tiểu nhi tử, trên mặt không phải là nét cao
hứng như mọi ngày, ngược lại hơi lộ ra thần sắc tức giận.

Thằng
nhóc Dận Trinh kia gần đây không biết bị gì, thế mà đi dây dưa với một
đứa con gái nhà quê, nếu nhìn trúng rồi trực tiếp nạp vào phủ thì cũng
thôi đi, đằng này lại cứ không minh bạch mà khư khư quấn lấy, bà cùng
lắm chỉ nói vài câu, thằng bé kia lại còn hùng hồn đầy lý lẽ phản bác
lại... nói cái gì mà thứ kia là người phẩm hạnh thanh cao không được
khinh nhục.

Còn cả Hoàn Nhan thị kia nữa, thật sự là không có một chút hữu dụng, chẳng những không giữ được đứa con, hiện tại ngay cả
lòng của trượng phu cũng không níu được.

Vừa nghĩ như thế, Đức
phi lập tức giận chó đánh mèo, đáng thương cho Hoàn Nhan thị không hay
không biết mình vừa bị ‘ghi sổ nợ’ một khoản to.

Cho dù trong
lòng giận tiểu nhi tử, nhưng ở trước mặt Điềm Nhi, Đức phi cũng tuyệt
đối không nói ra, chỉ nghe bà thản nhiên nói: “Lần này hai huynh đệ
chúng nó đều tùy giá đến Nhiệt Hà, trong lòng ta liền trở nên trống
rỗng, rất muộn phiền.” (tùy giá: đi theo đoàn xa giá của vua)

Điềm Nhi và Bát công chúa nghe vậy, tất nhiên khuyên bảo một hồi, mãi đến
khi cảm xúc của Đức phi chuyển biến khá hơn mới xem như dừng lại.

Ba người lại trò chuyện một hồi, Đức phi nhân tiện nói: “Bố Sở Da Khắc,
bổn cung thấy Hoằng Đán hình như hơi buồn ngủ rồi, con mang thằng bé đến tháp nhỏ phía sau nghỉ tạm một lát đi.”

Bát công chúa thưa vâng, đứng dậy bế Tám Cân, lúc gần đi còn đưa mắt nhìn Điềm Nhi một cái, trong ánh mắt có chút lo lắng.

Cơ hồ là phản xạ có điều kiện, Điềm Nhi thẳng lưng lên, cả người bắt đầu tản ra hơi thở đề phòng.

Đức phi nhẹ nhàng gảy bộ móng mạ vàng, ung dung thong thả hỏi: “Nghe nói
phủ các ngươi, gần đây đưa một vị cách cách đi, là có chuyện gì sao?”

Điềm Nhi trong lòng đánh thót một cái, trên mặt lại điềm tĩnh kể lại đầu đuôi chuyện Triệu Giai thị.

“... Nếu lúc vừa bị bệnh, nàng ta không giấu diếm, thông báo đúng lúc, thiết nghĩ cũng sẽ không trở nên nghiêm trọng như hiện tại.”

“Giấu bệnh sợ thầy, xưa nay đều có.” Đối với việc này, Đức phi thật ra không có ý định bắt bẻ gì, mục đích của bà là cái khác...

“Việc này trước tạm bỏ đó đi.” Đức phi nói: “Vợ lão Tứ, ta hỏi ngươi, lần này Dận Chân tùy giá đến Nhiệt Hà, tại sao ngươi không an bài vài người hầu hạ bên cạnh? Ngươi thử nhìn mà xem, hoàng tử a ca tùy giá, có người nào mà không mang theo trắc phúc tấn hoặc cách cách linh tinh hầu hạ chứ,
còn Dận Chân của ta sao lại lại đáng thương như vậy, bên cạnh một người
biết nóng biết lạnh (chăm nom lo lắng) đều không có, ngươi làm phúc tấn
thế nào thế hả?”

Nếu là những chuyện khác, dựa vào nguyên tắc
muốn cùng mẹ chồng “chung sống hòa thuận”, Điềm Nhi đều sẽ cắn răng nhẫn nhịn. Nhưng về chuyện này, nàng tuyệt đối sẽ không nhượng bộ.

Thân là Đức phi nương nương cao cao tại thượng, bà ta có thể ép buộc nhét nữ nhân cho con trai, hoặc giả chính bản thân Dận Chân, ngày nào đó tự nạp ai, sủng ai, những chuyện này nàng cũng không thể khống chế, chỉ có thể tiếp nhận. Thế nhưng, nếu muốn nàng mở miệng trước, chủ động nhét nữ
nhân cho Dận Chân chỉ vì hai chữ “Hiền huệ” kia, nàng ngàn vạn lần không thể tiếp nhận. Cho nên, Điềm Nhi duy trì trầm mặc.

Nhìn đứa con
dâu trưởng đứng đần ra như cây cọc gỗ, trong lòng Đức phi có chút tức
giận, thầm nghĩ, Điềm Nhi là một đứa ngốc không biết cách đối nhân xử
thế, bà đã nói như vậy rồi, cũng không ừ hử đáp lấy một tiếng.

“Kể từ năm ngoái Dận Chân được sắc phong tước vị bối lặc đến bây giờ, vị
trí trắc phúc tấn trong hậu viện vẫn bỏ trống.” Dứt khoát, bà nói thẳng
ra: “Ngươi trở về cân nhắc cho kỹ, nghĩ xem phải chọn ai mới thỏa đáng.”

Mắt Điềm Nhi khẽ co giật, sau một lúc lâu, hơi cúi người nói: “Vâng!”

Ánh trời chiều ngã đã về tây, trước khi mặt trời lặn hẳn, Điềm Nhi ôm Tám
Cân rời khỏi Tử Cấm thành. Trở lại phủ bối lặc, đầu tiên là sửa soạn cho con xong, sau đó nàng mới rửa mặt chải đầu qua loa, lại dùng chút bữa
tối.

“Chủ tử, đây là đào trong sân chúng ta mới chín, ngài nếm
thử xem, rất ngon?” thấy bữa tối Điềm Nhi ăn không được bao nhiêu, vẻ
mặt lại có chút uể oải, San Hô không khỏi lo lắng.

Điềm Nhi khẽ
gật đầu cười: “Mấy ngày trước ta còn tưởng cây anh đào đấy hẳn là chưa
chín. Ừm... em bảo Bích Hà, Yến Thảo ngày mai hái thêm một ít, đem qua
tặng cho Đại ma ma, còn lại thì chia ra.”

“Tạ chủ tử ban thưởng.” San Hô thi lễ một cái: “Nha đầu Phỉ Thúy kia đã sớm nhớ thương cây anh
đào này rồi, như vậy càng vừa lòng nàng ta á.”

Điềm Nhi nghe xong chỉ khẽ cười cười, ngón tay trắng nõn ghim một miếng đào, nhẹ nhàng bỏ vào miệng.

Thấy chủ tử ăn miếng được miếng không, dần dần lại bắt đầu ngẩn người thất
thần, rốt cuộc San Hô không nhịn được, bèn nhỏ giọng hỏi: “Phúc tấn,
phải chăng Đức phi nương nương lại làm khó người?”

“San Hô, ngươi nói, phải chăng trên thế giới này tất cả mẹ chồng đều không vừa mắt con dâu mình a!” Điềm Nhi chau mày, vẻ mặt phiền não thở dài: “Tại sao bà
ta không lo làm việc khác, cứ suốt ngày nhìn chăm chăm vào hậu viện con
trai mình chứ!” Cũng là nữ nhân như nhau, đáng ra phải hiểu cho nhau
chứ. Tại sao cứ phải ép nhau từng bước, chẳng lẽ bởi vì ta là con dâu
của bà, ta liền xứng đáng ‘bị đánh gãy răng còn phải nuốt vào miệng’,
phải mặt mũi vui vẻ chọn tiểu thiếp cho trượng phu?

Nghe ra ý tứ
trong lời nói chủ tử, San Hô vẻ mặt chợt sa sầm, lo lắng hỏi: “Đức phi
nương nương, muốn ban người vào trong phủ chúng ta ạ?”

“Đúng thật là bà ta muốn vậy, đáng tiếc bây giờ không phải dịp tuyển tú nữ, không có tú nữ cho bà ta ban vào.”

Dù sao trong thiên hạ, miễn qua vòng tuyển tú, tự ngự khẩu tứ hôn, giống
như chính nàng, đây tuyệt đối là ít lại càng ít. (ngự khẩu: miệng vua)

San Hô vỗ vỗ lồng ngực, thở phào nhẹ nhõm.

“Nhưng Đức phi nương nương, muốn ta lập trắc phúc tấn...” Điềm Nhi chậm rãi phun hạt đào ra, ngẩng đầu 45 độ, rất buồn bực nói.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.