Notice: Function _load_textdomain_just_in_time was called incorrectly. Translation loading for the rank-math-pro domain was triggered too early. This is usually an indicator for some code in the plugin or theme running too early. Translations should be loaded at the init action or later. Please see Debugging in WordPress for more information. (This message was added in version 6.7.0.) in /www/wwwroot/truyenyy.mobi/wp-includes/functions.php on line 6114
Bản Ghi Chép Cuộc Sống Hạnh Phúc Ở Triều Thanh - Chương 13: Nhục nhã : truyenyy.mobi

Bản Ghi Chép Cuộc Sống Hạnh Phúc Ở Triều Thanh

Chương 13: Nhục nhã




Tử Cấm thành, Vĩnh Hòa cung.

Trong ấm lô Kim cương phật thủ bằng đồng thau bốc lên từng làn mây mù, khiến
cả nội điện ấm áp như mùa xuân. Trên bảo tọa kim loan đại biểu cho vị
trí bốn chính phi, Đức phi đang ý cười đầy mặt nhìn một vị thiếu phụ bên tay trái.

“Đã để cho ngạch nương lo lắng.” Thiếu phụ kia, cũng
chính là Thập tứ phúc tấn Hoàn Nhan thị, nét mặt cười tươi như hoa nói:
“thái y nói, thai này của con dâu rất ổn định ạ!”

“Vậy là tốt
rồi! Vậy là tốt rồi!” Đức phi cười híp mắt nhìn vùng bụng chưa lộ lên
của Hoàn Nhan thị, biểu tình trên mặt rất chi là ân cần hòa ái: “Đây là
lần đầu tiên con mang thai, tuyệt đối phải cẩn thận mới được, chút nữa
trở về, con cũng mang theo Tần ma ma đi, để bên người giúp đỡ cũng tốt.”

“Như vậy sao được ạ!” Hoàn Nhan thị ngượng ngùng: “Tần ma ma là người quen
thuộc bên cạnh ngạch nương nhất, nếu bà ta đi rồi, chẳng phải là thiếu
người giải sầu cho ngài sao ạ?”

“Trong cung nhiều người hầu hạ,
thiếu một mình bà ta có gì quan trọng đâu.” Đức Phi cười vỗ vỗ mu bàn
tay Hoàn Nhan thị: “Hiện tại quan trọng nhất là bụng của con, dưỡng thai cho tốt, sinh cho ai gia một đứa cháu trai khỏe mạnh cứng cáp, trắng
trắng mập mập mới phải.”

Hoàn Nhan thị nghe xong rất xấu hổ cười cười, đôi mắt phượng có chút hẹp lại không dấu vết liếc mắt sang bên cạnh.

Ôm đứa bé ba tuổi, sườn phúc tấn Thư Thư Giác La thị hơi rùng mình một cái, tay ôm con trai không khỏi siết chặt hơn.

“Ai da!” đứa bé bị đau, bất giác kêu lên.

Sắc mặt Đức Phi lập tức liền xụ xuống.

Hoàn Nhan thị lại giang hai tay ra, đau lòng đón lấy đứa bé: “Hoằng Xuân
ngoan a, nói đích ngạch nương nghe, con làm sao vậy hả? Là bị đau nơi
nào sao?”

Thư Thư Giác La nhìn giữa chân mày Đức Phi dần dần hiện lên hàn ý, sợ tới mức bay mất hồn vía, phù phù một tiếng liền quỳ xuống đất, lời nói không mạch lạc: ‘Tỳ tỳ thiếp không phải cố ý, tỳ thiếp
là...”

Đương lúc trong lòng nàng hoang mang rối loạn, không biết
nên nói gì cho phải, bên ngoài Vĩnh Hòa cung truyền đến tiếng chưởng sự
thái giám cung kính hô: “Tứ bối lặc phúc tấn đến ——.”

“Con dâu
Nữu Cỗ Lộc thị thỉnh an ngạch nương, ngạch nương vạn phúc kim an.” Được
San Hô đỡ, Điềm Nhi mặt mỉm cười, cung kính lễ độ chậm rãi quỳ xuống.

“Đứng lên đi.” Đức Phi ít nhiều thu lại hàn ý trên mặt, nhưng ánh mắt nhìn
Điềm Nhi lại lạnh nhạt, so với Hoàn Nhan thị cùng là con dâu, hoàn toàn
không thể so sánh nổi.

“Tứ tẩu an!” Hoàn Nhan thị cười lên tiếng chào hỏi, người lại không có chút ý nào là đứng lên.

Điềm Nhi gật gật đầu, chào một tiếng: “Thập tứ đệ muội.”

Thập tứ phúc tấn Hoàn Nhan thị là một nữ tử thanh xuân tầm hai mươi tuổi,
nàng ta mặc một bộ kỳ phục Vân yên tú lan màu vàng nhạt, bên tóc mai cài một cây trâm cành ngọc lan vàng nhạt cùng màu, trên áo khoác ngắn mặc
ngoài viền lông chồn trắng dày, càng làm nổi bật lên gương mặt như trăng sáng, búi tóc vân kế cao cao, xinh đẹp không thể tả, hơn nữa...

Tầm mắt Điềm Nhi dừng trên người đứa bé trong ngực nàng ta. Nếu nhớ không
lầm, đứa bé này hẳn là thứ trưởng tử của Thập Tứ gia: Hoằng Xuân. Vậy nữ nhân quỳ dưới kia, chắc là mẹ đẻ của đứa bé này, tiểu thiếp của Thập Tứ gia. Trong nháy mắt, Điềm Nhi cảm giác hình như mình đến không đúng lúc a.

“Nào, Hoằng Xuân lại đây, đến đây với tổ mẫu nào.” Đức Phi
không để ý tới Điềm Nhi nữa, trực tiếp cười vẫy vẫy tay với đứa bé kia,
Hoàn Nhan thị ôn nhu để đứa bé xuống.

Đức Phi ôm một lát, rồi mới gọi người hầu bên cạnh dẫn thằng bé đến phía sau nghỉ ngơi.

“Bổn cung biết con thương yêu Hoằng Xuân” bà quay đầu lại với Hoàn Nhan thị, đầy tình sâu thành khẩn nói: “Nhưng mà cũng đừng quên, con bây giờ cũng là người mang thai, Hoằng Xuân nhỏ như vậy lại hiếu động, con ôm thằng
bé, nhỡ ra nó không cẩn thận huých phải bụng thì làm sao!”

Hoàn
Nhan thị lập tức lộ ra vẻ mặt có lỗi, bèn đứng lên muốn thỉnh tội. Đương nhiên, lễ kia còn chưa bắt đầu làm, đã bị Đức Phi ngăn lại rồi.

Điềm Nhi đứng bên cạnh lúc này mới biết, té ra Hoàn Nhan thị mang thai a!!

Nhìn hai mẹ chồng nàng dâu trò chuyện thân mật, trên mặt Điềm Nhi vẫn là mỉm cười, mỉm cười, lại mỉm cười, theo như trực giác của nữ nhân của nàng,
hôm nay hình như Đức Phi có chút địch ý với nàng a.

Chẳng nhẽ, mình làm gì đắc tội bà bà sao?

Nếu không tại sao, ngay cả một chỗ ngồi bà cũng không muốn thưởng chứ.

Trong lòng Điềm Nhi vang lên tiếng chuông cảnh báo, bắt đầu từ sáng nay, đã thấy đầu nặng trịch lúc này càng thêm đau nhức.

Đức Phi tựa hồ hoàn toàn quên mất, bên dưới còn có một con dâu trưởng đang
đứng cùng một tiểu thiếp của tiểu nhi tử đang quỳ, chỉ toàn tâm toàn ý
bàn chuyện nhà cùng Hoàn Nhan thị, một cảnh tượng mẹ chồng nàng dâu cực
kỳ hòa thuận.

Sau nửa canh giờ, Điềm Nhi đành tựa cả người mình
lên người San Hô, khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng trắng bệch, nụ cười trên
mặt rốt cuộc cũng không kiên trì nổi, không biết tại sao, nàng cảm thấy
bụng của mình cứ co thắt từng cơn vô cùng là đau đớn.

Không được, phải nghĩ cách mới được.

Điềm Nhi cắn chặt răng, len lén bấm San Hô một cái, sau đó một giây sau, cả người khẽ lung lay một chút.

“Phúc tấn, ngài làm sao vậy?” tiếng kêu sợ hãi cực kỳ chói tai của San Hô
vang lên, thành công hấp dẫn lực chú ý của đôi mẹ chồng nàng dâu kia.

“Vợ lão Tứ, ngươi làm sao vậy?” Đức Phi khẽ nhíu mày, thanh âm lạnh nhạt hỏi.

Điềm Nhi lắc lắc đầu, có chút yếu ớt nói: “Con dâu không sao ạ, có thể là
tối hôm qua không nghỉ ngơi tốt, sáng hôm nay đầu cũng hơi đau...”

“Đêm qua lão Tứ ngủ ở phòng ngươi đúng không!” Không đợi Điềm Nhi nói hết
lời, Đức Phi liền không chút khách khí trực tiếp nói: “Bổn cung biết hai người các ngươi mới thành thân không lâu, vợ chồng thân cận chút cũng
đúng, nhưng phàm cũng phải có đúng mực, ngươi là phúc tấn, chứ không
phải thiếp thất lấy sắc hầu người bám lấy nam nhân không thả, cho dù Dận Chân cưng chìu một chút, cũng phải tuân thủ nghiêm ngặt bổn phận làm
con dâu hoàng gia, khuyên hắn một chút, đừng cứ suốt ngày mê hoặc, quấn
lấy nam nhân không rời như thế.”

Đức Phi vừa dứt lời, toàn bộ Vĩnh Hòa cung nhất thời toàn bộ yên tĩnh.

Điềm Nhi chỉ cảm giác trước mắt mình một mảnh máu đỏ, lời nói của Đức Phi giống như thanh đao, từng đao một cắm vào tim nàng.

Nàng lấy sắc hầu người?

Nàng mê hoặc người?

Nàng quấn lấy Dận Chân không rời?

Nhục nhã và ủy khuất cực đại khiến trong mắt Điềm Nhi hiện lên một vòng nước mắt.

Không khóc, nàng không thể khóc được, nàng không được khóc trước mặt người sỉ nhục nàng.

Cứng rắn đứng thẳng người, Điềm Nhi nâng đầu mình lên thật cao, khóe miệng
gợi lên độ cong trào phúng. “Con dâu mặc dù là phúc tấn của hoàng tử,
nhưng cũng là thê tử của gia, làm thê tử thì đương nhiên phải vâng theo ý nguyện của trượng phu, gia nguyện ý đến phòng con dâu, chẳng lẽ con dâu phải đuổi gia ra ngoài sao? Con dâu cũng không có lá gan lớn như vậy.”

“Ngươi...” đôi lông mày được tỉa tỉ mỉ của Đức Phi thoáng chốc dựng ngược lên,
ngón tay đeo kim giáp hoa văn bí chế chỉ thẳng vào Điềm Nhi bên dưới.

Điềm Nhi vươn thẳng đầu, đôi mắt thật to cũng bất khuất nhìn lại bà.

Tầm mắt của Thập tứ phúc tấn Hoàn Nhan thị đảo qua hai người vài lần, khóe
miệng nhếch lên độ cong bí ẩn, cười nhẹ giọng khuyên nhủ: “Tứ tẩu, đây
là tẩu không đúng rồi, ngạch nương giáo huấn vài câu cũng vì tốt cho tẩu thôi, nghe là đúng, sao có thể cãi lại, như vậy chẳng phải để người ta
nói tẩu bất hiếu sao?” Nói đoạn, nàng ta lại quay đầu dịu dàng nói với
Đức Phi: “Ngạch nương, người cũng thấy đó, Tứ tẩu tuổi còn nhỏ, tính
tình khẳng định có hơi hấp tấp nóng nảy, ngài nể mặt con dâu, tạm tha
cho tẩu ấy lần này, ngài thấy được không.”

Đức Phi thật sâu nhìn
ánh mắt Điềm Nhi quỳ bên dưới, trong lòng lại nghĩ tới Dận Chân lạnh
lùng nghiêm nghị, rốt cuộc cũng nổi lên tầng băn khoăn. Đành phải nói
với Hoàn Nhan thị bên cạnh: “Vẫn là Anh Nương ngươi hiểu chuyện.”

Thân mình Điềm Nhi mềm nhũn dựa cả vào người San Hô, cảm giác bụng dưới càng khó chịu khủng khiếp. Hơn nữa, hiện tại nàng không muốn nhìn thấy hai
nữ nhân trước mắt này thêm một chút nào, liền lạnh lùng nói thẳng:
“Nương nương, thần thiếp thân mình không khoẻ, còn thỉnh nương nương
chấp thuận vào trong nghỉ ngơi.”

Đức Phi giương mắt nhìn xuống
Điềm Nhi, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt, giữa tóc mai ẩn hiện mồ hôi.
Ngược lại cũng không thèm nói gì nữa, chỉ không hứng thú phất tay áo, ý
bảo Điềm Nhi có thể “xéo” đi rồi.

Thánh đản của Hoàng thượng,
ngoài quốc yến ban ngày ra, còn có gia yến buổi tối, Điềm Nhi thân là
phúc tấn Tứ bối lặc nhất định phải tham gia, cho nên bây giờ căn bản
không thể xuất cung.

Tiến vào một sườn điện, Điềm Nhi ôm chặt
bụng ngồi trên chăn gấm thêu hoa sen phấn hồng. Nàng cảm thấy rất khó
chịu, từ trước đến nay chưa từng khó chịu như vậy.

“Chủ tử!” San
Hô vội vàng tất bật tới lui, vừa bưng trà nóng vừa thêm ngân than vào
lò. “Có thấy tốt được chút nào không? Còn khó chịu không?”

Điềm Nhi cắn bờ môi trắng bệch, mặt thấm đầy mồ hôi lạnh lắc đầu, hữu khí vô lực nói: “Tàm tạm, có lẽ một lát nữa sẽ khá hơn.”

San Hô nghe vậy hốc mắt hồng hồng ngồi xổm xuống, cầm thật chặt hai tay
Điềm Nhi, khóc nói: “Đức Phi nương nương đây là muốn làm gì a, ngài đâu
có làm gì sai a, bà ta còn nói vậy.”

Hôm nay, Đức Phi còn kém
không chỉ vào mũi, mắng Điềm Nhi là một con hồ ly tinh ‘hay ghen hay
đố’, chuyên quyến rũ nam nhân chui lên giường mình. Đừng nói Điềm Nhi là phúc tấn hoàng tử, cho dù là con dâu nhà bình thường, nghe mẹ chồng nói mình như vậy, cũng muốn tìm sợi dây thừng treo mình lên chết cho rồi.

“Ha ha...” Điềm Nhi khổ sở cười cười, giọt nước mắt to như hạt đậu cũng không nhịn được nữa mà chảy xuống.

Đôi mắt trước giờ vẫn luôn êm ái lấp lánh kia, lúc này phủ đầy thương tâm.
Tự trong lòng, nàng thật tâm hy vọng Đức Phi có thể thích mình, không vì cái gì khác, mà chỉ vì bà ta là mẹ ruột của chồng mình, cho nên Điềm
Nhi muốn lấy lòng bà, muốn hiếu kính bà. Nhưng mà, nàng lại vạn lần
không ngờ tới, Đức Phi lại có thể ghét mình như vậy.

Cái loại
chán ghét không che đậy đó, cái loại ánh mắt giống như nhìn thấy thứ gì
đó bẩn thỉu đó, đâm sâu vào tất cả lòng tự trọng của nàng. Điều này làm
cho Điềm Nhi vốn được nuông chiều từ nhỏ đến lớn, được ngàn yêu vạn dỗ,
được nuôi lớn như tiểu công chúa, làm sao chịu được.

Nghĩ vậy, nước mắt càng chảy nhiều... Mà bụng, cũng càng thêm đau đớn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.