Notice: Function _load_textdomain_just_in_time was called incorrectly. Translation loading for the rank-math-pro domain was triggered too early. This is usually an indicator for some code in the plugin or theme running too early. Translations should be loaded at the init action or later. Please see Debugging in WordPress for more information. (This message was added in version 6.7.0.) in /www/wwwroot/truyenyy.mobi/wp-includes/functions.php on line 6114
Bạch Nhật Mộng Chi Tam Quốc - Quyển 1 – Chương 27: Chơi Người (1) : truyenyy.mobi

Bạch Nhật Mộng Chi Tam Quốc

Quyển 1 – Chương 27: Chơi Người (1)




Hồng Phong mang theo người đã gần đến Thủ Dương Sơn. Nơi đây đã là địa khu hoạt động của Bạch Ba tặc, thế nhưng hiện tại đám quân Bạch ba tặc đều giống như mất tích, không thấy một người

"Ta nói lão Lư, lão nhân gia ngài hãy nghĩ kế cho ta. Chúng ta rốt cuộc muốn đánh như thế nào?" Hồng Phong nói với Lư Thực ở bên cạnh.

Vốn trước đây, ngũ đại lão ngoan cố ở Lạc Dương, dù có đánh chết Hứa Thành cũng không muốn gặp mặt bọn họ. Hãy thử nghĩ một chút, một phần tử trí thức trung cấp, nói một cách chính là học sinh cấp ba, ngươi lại để cho hắn đi gặp mặt mấy học vấn gia nổi tiếng trong cả nước. Những người này luôn mang một gương mặt dạy người hướng thiện, vừa thấy mặt đã bàn kinh luận điển, hắn có thể không đau đầu sao?

Nếu không phải lúc này Đại tướng thủ hạ có chút trí lực của Hứa Thành đều phái đi ra ngoài hết. Một người là

Bàng Bái vẫn còn đang kêu rên ở bên trong phòng giam, chỉ còn lại có

Hồng Phong, gã thịt nhiều hơn não này. Không còn cách nào khác, Hứa

Thành đành phải thỉnh đối thủ một mất một còn với quân Khăn vàng, Lư

Thực, Lư đại lão gia xuất mã. Ai bảo Bạch Ba tặc đều là dư nghiệt khăn vàng?

"Không cần phải gấp, ha ha" Lư Thực vuốt râu cười nói. Ông ta vốn bệnh không đến được, vừa đúng lúc bị Hà Thông phát hiện ra chỗ ở. Hà Thông là quản gia của Hà Miêu, đệ đệ Hà Tiến, nào lại không biết Lư

Thực lợi hại. Hứa Thành đã sớm dạy bảo hắn, thịt mỡ bên miệng, tuyệt không thể bỏ qua. Thật không biết nếu như Lư Thực biết Hứa Thành ví von như vậy thì ông ta sẽ có cảm tưởng thế nào, lập tức hành động, mang cả nhà Lư Thực tới Tư châu, nhưng Hà Thông lại không biết, hắn làm như vậy là đã làm cho Hứa Thành chịu nhiều đau đớn

Sau khi Lư Thực khỏi bệnh, dĩ nhiên là đi gặp Hứa Thành. Lư Thực vừa báo tên, không nghĩ tới vị tướng quân này không nói một lời đã ngây dại, ngược lại khiến cho Lư

Thực cảm thấy xấu hổ, đến khi có phản ứng, cũng không trả lời ông ta.

Sau khi tiến vào trong nhà, không đầy một lát lập tức kêu người đưa tới lệnh đuổi khách. Lư Thực ông ta là người nào? Ông ta nào đã chịu qua đãi ngộ như này. Cũng may Lư Thực tu dưỡng thật tốt, lại thay đổi rất nhanh, trải qua không ít chuyện, cũng không thèm để ý, lập tức trở về chỗ ở. Thế nhưng Lư Thực vừa mới ra khỏi cổng phủ Hứa Thành thì gặp mấy bằng hữu cũ. Mấy người gặp nhau, đương nhiên cao hứng vạn phần, Tuân

Sảng liền đề nghị đến phủ Hứa Thành uống vài chén. Điều này khiến cho Lư Thực vô cùng mơ hồ. Sau đó có người giải thích Lư Thực mới biết Hứa

Thành này thật sự sợ mấy người bọn ông ta. Ngược lại mấy người này lại nghiện khi dễ Hứa Thành, lấy cớ gia tài đều bị quân Tây Lương cướp đi, suốt ngày đến phủ Hứa Thành ở nhờ ăn uống, còn thuận tiện giáo huấn vài câu khiến cho Hứa Thành vừa nghe thấy mấy người này tới cửa lập tức chạy trốn từ cửa sau, điều này khiến cho Lư Thực dở khóc dở cười. Thì ra không phải Hứa Thành vô lễ đối với ông ta, mà là sợ ông ta.

Sau chuyện này, Lư Thực đã có một chút hảo cảm đối với Hứa Thành. Ít nhất hắn không phải là một kẻ ỷ thế hiếp người, hơn nữa rất hiển nhiên hắn vẫn rất tôn trọng lão nhân, bằng không cho dù sợ cũng có thể cự tuyệt bọn họ vào cửa, không cần phải đào tẩu

Những ngày tiếp theo Lư

Thực rất đồng ý đối với rất nhiều chính sách mà Hứa Thành áp dụng. Lư

Thực là người từng trải, tuy rằng không đến mức vứt bỏ toàn bộ những gì trước kia bản thân mình thờ phụng, nhưng cũng sẽ không quá mức lưu luyến. Phương pháp của Hứa Thành có chút hiệu quả và lợi ích, cũng có thể thông cảm. Mặc dù Lưc Thực rất bất mãn với việc Hứa Thành trọng dụng thương nhân, ngăn cản liên quân nhập quan, nhưng Lư Thực cũng biết Hứa

Thành thật sự không có cách nào ngược lại Lư Thực còn cho con trai Lư

Dục gia nhập bộ phận hành chính, làm việc thực sự.

Về sau Hứa

Thành đột nhiên tới gặp Lư Thực, khiến cho ông ta kinh hãi, còn tưởng là tiểu tử này định làm phản, về sau Lư Thực mới biết được Bạch Ba tặc hại dân, Hứa Thành muốn mời Lư Thực ông ta rời núi hỗ trợ bình định. Lư

Thực nghe xong, lập tức liền đồng ý, ai kêu ông ta là một người luôn ra vẻ yêu nước thương dân?

Nghĩ tới đây, Lư Thực nhìn vẻ mặt lo lắng của Hồng Phong, nói: "Ngươi yên tâm, ta muốn những Bạch Ba tặc này còn không biết ta đã đến, cho nên bước tiếp theo nên làm như thế nào, ngươi hãy cứ làm theo ý của mình "

Hồng Phong ngẩn người, chúa công rõ ràng là để cho ta nghe lời ngươi mà.

*******************

Lúc này, thủ lĩnh Hàn Xiêm, Lý Nhạc với Hồ Tài của Bạch Ba quân đang thương nghị biện pháp đối phó quân đội chinh phạt của Hứa Thành tấn công bọn hắn

"Hứa Thành này cũng coi như rất giỏi, có thể bức liên quân

Quan Đông ra khỏi Hổ Lao quan, cho nên chúng ta nhất định phải cẩn thận, không thể lỗ mãng" Hàn Xiêm có phong thái thận trọng, nói

"Không thể lỗ mãng?" Hồ Tài cười nói: "Vậy sao chúng ta còn muốn đi đoạt lương thực của hắn, giết người của hắn? Ta đã dò xét được tin tức, Bàng Bái kia đã bị Hứa Thành giam lại. Lần này tới đây chính là kẻ gọi Hồng Phong nổi danh đại ngốc tử trong quân của Hứa Thành. Nghe nói, ngoại trừ võ nghệ không tệ, kẻ này căn bản chính là đồ đần. Chúng ta chỉ cần phục kích là có thể đánh bại bọn chúng, lo lắng cái gì?"

"Ngươi cho rằng Hứa Thành không thể nghĩ tới điểm này sao?" Hàn Xiêm nói: "Trong liên quân Quan Đông có bao nhiêu người tài ba, đều phải chịu thiệt hại trong tay hắn. Nếu như chúng ta khinh địch, nhất định sẽ vạn kiếp bất phục "

"Hừ" Hồ Tài bất mãn nói: "Vậy thì như thế nào, chúng ta đánh không lại thì có thể chạy. Thủ Dương Sơn này rất lớn, cũng không phải trốn không được mấy vạn người. Hơn nữa, đối phương chỉ có một vạn người, chúng ta chiếm ưu thế quân lực, vì sao không thể đánh một trận?"

Hàn Xiêm đang muốn phản bác thì nghe bên ngoài có người vào bẩm báo, gã tạm thời yên lặng, cho người ta tiến vào

"Bẩm báo, ba vị tướng quân, Hồng Phong kia phóng hỏa đốt núi "

"Cái gì?" ba người ngẩn người: "Hắn đốt núi ở nơi này sao? Ha ha ha" sau khi ba người kịp phản ứng, đều cất tiếng cười to. Lúc này thời tiết đã vào hè, thời tiết nóng ướt. Thời điểm này đốt núi, có thể đốt được mấy cây?

Hơn nữa, Thủ Dương Sơn này rộng vài trăm dặm cho dù hắn đốt được một ngọn núi, có thể thế nào?

"Thế nào? Ta nói đúng" Hồ Tài dương dương đắc ý nói: " Hồng Phong này căn bản cũng không phải là người tài, mọi người còn do dự cái gì? Hành động thôi "

"Tốt" Hàn Xiêm nói, trong lòng gã cũng yên tâm không ít, nhưng vẫn không muốn quá mất mặt,

Hàn Xiên nói thêm một câu, "Nhưng vẫn phải cẩn thận "

"Đi chúng ta cẩn thận một chút là được" Hồ Tài chiếm được thượng phong, tâm tình thật tốt, gã không muốn tiếp tục so đo cùng với Hàn Xiêm.

Ba người điểm binh mã, dốc toàn bộ lực lượng, quyết định đánh Hồng Phong một trận mai phục, khiến cho Hứa Thành phải gánh chịu thiệt hại lớn.

"Ba vị tướng quân, phía trước chính là Hồ Lô cốc, hai đầu chật hẹp, chính giữa rộng, thích hợp đánh phục" thám tử nói, "Quân đội của Hồng Phong vẫn còn ngoài ba mươi dặm "

"Tốt, chúng ta trước chiếm giữ địa hình hai đầu, sau đó phái người dẫn dụ Hồng Phong tới, đến lúc đó lấp kín hai đầu, khi đó chúng ta ở bên trên ngọn núi cao nhìn xuống dưới, xem bọn hắn chạy trốn nơi đâu?" Hồ Tài nói ra kế hoạch của hắn

"Tốt ta đi đầu cốc bên kia" Hàn Xiêm không muốn nhìn thấy sắc mặt Hồ Tài, lập tức nói

"Tốt, ta và ngươi cùng đi. Dù sao ngươi còn phải phái binh dụ người, trong chúng ta cũng nên có người đi mà" Lý Nhạc nói

"Tốt, ta đầu bên này, chờ đợi hai vị hồi âm" Hồ Tài không thể ngờ Lý Nhạc lại lựa chọn đi cùng Hàn Xiêm nên gã có chút không vui

Hàn Xiêm cùng Lý Nhạc chỉ huy thủ hạ đi vào Hồ Lô cốc, đi sang phía bên kia

Thế nhưng, sự tình không hề giống tưởng tượng của ba người. Hàn Xiêm với Lý Nhạc nhanh chóng phát hiện ra đầu cốc bên kia đã bị người dùng các tảng đá hỗn loạn lấp kín.

"Không tốt, mau trở về" Hàn Xiêm hét lớn

"Giết" Từ bên trên hai ngọn núi, đột nhiên xuất hiện vô số tinh kỳ, tiếng gào thét rung trời cũng từ phía trên truyền xuóng, ngay sau đó, cây lăn, đá lăn liên tiếp nện xuống, cung tên cũng không thiếu. Bạch Ba quân thương vong vô cùng nghiêm trọng, Hàn Xiêm, Lý Nhạc đều từ trong mắt đối phương mà thấy được sự tuyệt vọng. Đối phương thậm chí còn không nói một câu, dáng vẻ này xem ra là muốn mạng của bọn hắn

Mà lúc này, Hồ Tài ở bên ngoài cũng không dễ chịu gì. Đột nhiên đại quân xuất hiện tại sau lưng khiến cho hắn hoảng sợ vạn phần. Đối phương vừa xuất hiện đã ngay lập tức bắt đầu giết chóc, Bạch Ba quân của gã hoàn toàn không hề có lực chống trả, mà viên võ tướng quân địch cầm lang nha bổng trong tay đúng là một sát thần. Hắn đi đến chỗ nào, tứ chi bay tứ tung. Đáng sợ nhất là, viên tướng địch này tiến về phía Hồ Tài gã.

Trận đánh này, quân Hứa Thành tiêu diệt Bạch Ba tặc, giết địch hơn một vạn, tù binh cũng hơn một vạn, ba đại đầu lĩnh Bạch Ba tặc toàn bộ đã chết tại chỗ.

Trong đó, Hàn Xiêm, Lý Nhạc bị quân đội do Lư Thực chỉ huy giết chết, mà Hồ Tài thì bị Đại tướng Hồng Phong quân Hứa Thành, một gậy đập nát đầu, ba người cùng rơi vào cảnh chết không toàn thây

Thì ra Hồng

Phong hạ lệnh đốt núi không lâu sau đó, trinh sát do Lư Thực phái đi liền phát hiện thám tử Bạch Ba tặc, cũng đã bẩm báo toàn bộ lộ trình của chúng, Lư Thực là người nào? Sau khi lắp ghép toàn bộ những tuyến đường này, đại khái Lư Thực đã biết được chỗ ẩn thân của Bạch Ba tặc. Vốn Lư

Thực định trực tiếp tấn công nơi ở của bọn chúng, thế nhưng không lâu sau lại phát hiện mấy tên Bạch Ba tặc này dốc toàn bộ lực lượng. Điều này khiến cho Lư Thực sao có thể buông tha chiến thuật phục kích tốt như vậy! Mà nơi nào có thể bố trí mai phục, ở trong mắt Lư Thực, thậm chí còn không bằng một món ăn sáng, Bạch Ba tặc muốn phục kích đối phương, lại bị đối phương chiếm hết lợi thế, chỉ có thể coi như mạng bọn chúng không tốt.

***********************

"Minh chủ, ngày mai chính là kỳ hạn mười ngày, có lẽ chúng ta nên cân nhắc một chút, ngày mai nên thiết trận đối địch như thế nào" Tào Tháo rốt cục đợi đến lúc cái này một ngày, cho nên hắn đã đôi chút khôi phục tính hăng hái.

"Đúng vậy, quân địch nghiêm chỉnh huấn luyện. Chúng ta không thể không chuẩn bị cẩn thận" Viên Thiệu cũng biết trận chiến này có quan hệ trọng đại tới thể diện của liên quân Quan Đông, không thể qua loa, chúng chư hầu cũng bày tỏ đồng ý

"Ta cho rằng, minh chủ coi suất quân trung, nhưng nên tiến lên trước một chút, dẫn chủ lực quân địch đánh tới. Cánh quân bên trái, có thể lấy Bạch Mã kỵ binh của Công Tôn tướng quân làm chủ lực. Cánh phải, ta đề nghị do Tôn Kiên tướng quân chỉ huy, hai vị tướng quân đều kinh nghiệm sa trường, chỉ huy tinh binh đột kích địch từ hai bên, nhanh chóng tiến vào chủ trận quân địch, như vậy, quân ta ba mặt vây kín, xứng đáng chiến thắng "Tào Tháo nói.

"Đúng vậy, ta đề nghị cho đồng học của ta là Lưu Bị cùng huynh đệ của mình làm tiên phong. Ba người hắn đều vô cùng dũng mãnh, xứng đáng khiến cho Bạch Mã kỵ binh phát huy được toàn bộ chiến lực " Công Tôn Toản nói, tạm thời hắn không có thời gian cải cách kỵ binh, đành phải dùng mãnh tướng để bổ sung

"Ah, ba người này có thể đánh bại Vương Việt sao? Cần phải liên thủ sao?" Thái thú Quảng Lăng Trương Thuần cũng chỉ có ý tốt. Thế nhưng hắn lại làm cho người ta hiểu lầm quá lớn, thiếu chút nữa bị đánh

"Tốt!" Viên Thiệu vỗ án nói: "Ngày mai đánh một trận cùng Hứa tặc, nhất định phải chém đầu hắn "


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.